Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 362: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Từ Vân Liệt giống như một người đàn ông ngay thẳng bình thường. Nhưng một khi trở nên nghiêm túc thì trên mặt vẫn có chút sát khí. Đặc biệt là bây giờ, trên mặt cũng không có một nụ cười, nhìn thấy Sở Từ tuy nói là trước mắt sáng ngời. Nhưng sau đó lại đè nén lại, có vẻ mất hứng.

Chìa khóa Phúc Duyên Đài bên này Sở Từ dành riêng cho Từ Vân Liệt một chìa, chỉ là không ngờ hắn đến đột ngột như vậy. Nếu không nàng căn bản không có khả năng công khai tắm ở trong không gian như vậy. May mắn nàng đã vào phòng trước khi tắm. Nếu không đột nhiên xuất hiện ở đại sảnh, chẳng phải sẽ hù chết Từ Vân Liệt sao?

"Anh Từ, đã hơn nửa đêm rồi tại sao anh lại đến đây? Anh ăn cơm chưa? Muốn ăn món gì để em làm cho anh?" Sở Từ nhìn hắn một cái cười nói.

Từ Vân Liệt đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm gương mặt của nàng một hồi nhíu mày nói: "Nghiêm túc một chút, đừng có đùa giỡn với anh... Gương mặt bị sao vậy? Nó đỏ giống mông khỉ vậy, không đau hả?"

Hắn hiếm khi lớn tiếng nói chuyện với Sở Từ như vậy. Thậm chí bình thường ước gì có thể giọng điệu mềm mại cung phụng nàng như Bồ Tát. Nhưng lần này thật sự là bị nàng đốt lửa.

Ngày hôm qua hắn đã biết chuyện đánh cược, suốt đêm nhờ người mua hai cái máy về đây, còn cùng Thẩm Dạng vội vàng cướp đồ trong tay người khác mua về. Hắn nghĩ sau khi có hai cái máy này thì Sở Từ có thể thoải mái hơn. Nhưng ai biết vừa rồi hắn đến nhà thuê thì Sở Đường kể cho hắn biết chuyện xảy ra hôm nay.

Sở Đường nói Sở Từ thắng, đáng lẽ hắn phải vui vẻ. Nhưng sau khi hắn hỏi về thu nhập một chút thì thật sự không thể vui nổi. Hơn 1000 đồng, phải bán bao nhiêu cái bánh bao mới có thể kiếm được nhiều như vậy? Ngay cả bánh bao thịt cũng chỉ 1 hào một cái. Nếu quy ra bánh bao thịt lớn cũng hơn 10.000 cái. Nếu chất thành đống thì có thể nhét cả một nhà phải không?

Sở Từ cười tủm tỉm: "Cán bộ, hôm nay làm sao vậy? Ăn thuốc súng hả?"

Từ Vân Liệt co giật khóe miệng hơi bất đắc dĩ.

"Sở Từ, em ít làm dáng vẻ này đi. Hôm nay cho dù em cười ra hoa cũng vô dụng. Anh phải dạy dỗ em thật tốt!" Từ Vân Liệt nghiêm túc, lại sợ không chịu nổi nụ cười dụ dỗ của nàng phải xoay đầu nhìn nơi khác.

Nhưng cố tình lỗ tai của hắn không tốt, lại sợ bỏ qua lời Sở Từ nói. Bởi vậy chưa đến hai giây đã xoay lại nhìn nàng, phát hiện Sở Từ vẫn là dáng vẻ rộng rãi như cũ, tức giận đến mức tim sắp nát: "Em trai của em kêu anh nhắc nhở em đừng quên bôi thuốc cho cánh tay của mình."

"À, em không quên, đã bôi rồi." Sở Từ gật đầu nói.

Từ Vân Liệt liếc mắt nhìn nàng một cái: "Em đưa cho anh xem thử bị thương thế nào?"

Hắn nói đến mức này Sở Từ vẫn không tự giác một chút?

Sở Từ đã quen với việc bị thương. Thành thật mà nói, chút vết thương này không là gì đối với nàng. Nàng vẫn luôn xem mình là một người đàn ông ngay thẳng và không để ý nhiều đến nó. Cho nên, khi Từ Vân Liệt vừa nói Sở Từ dứt khoát vuốt ve cánh tay. Có lẽ là dùng nhiều sức nhất thời chà xát 2-3 chỗ phồng rộp trên cánh tay bị vỡ ra, làm cho nàng theo bản năng nhíu mày.

"Vấn đề nhỏ, em chỉ cần bôi chút thuốc là được, cũng không phải tiểu thư mềm mại, da dày thịt béo không sợ đau." Sở Từ bật cười. Nhưng nói đến tiểu thư mềm mại, Sở Từ lại nghĩ đến con gái nhà Sư đoàn trưởng kia: "Hai cái máy kia hẳn là không dễ dàng mua được