Vợ Ơi Là Vợ!

Chương 13: Tôi thích em

Vũ Gia Minh lái xe chậm rãi khác lúc đi, xe vẫn có ba người, hàng ghế dưới Khả Vy trị thương cho Đông Kỳ.

- Nhẹ tay thôi, đau lắm. Vết thương này liệu có để lại sẹo không? - Đông Kỳ làm như vừa xảy ra cuộc ẩu đả, đi ngang qua và vô tình là nạn nhân chịu tổn hại.

- Biết là đau mà còn không thủ thế! - Gia Minh phê bình.

- Nếu anh chăm bôi nghệ sẽ mau liền sẹo! - lấy bông gạt cát, xức cồn vào miệng vết thương hở, rắc thuốc là những gì Khả Vy làm được hiện tại.

- Bôi cái vàng vàng lên trán á? Kì chết đi!

- Thế thì để thành con rết trên mặt đi cho đẹp! - Khả Vy lỡ tay chạm mạnh khiến anh đau nhói.

- Anh lái xe đi đâu vậy, chúng tôi muốn đến bến xe!

- Hai người định tha phương phiêu bạt giang hồ? Tôi có ý này, cả hai đến chỗ tôi! - Gia Minh vẫn thẳng hướng xác định.

- Ở lại làm sao được, miếng silicon của tôi không giãn nở theo thời gian đâu!

Gia Minh nhìn lên kính chiếu hậu. Hai người đằng sau ngượng cười, họ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng lại tìm cách giải quyết bằng việc đi xa. Lúc lựa chọn giữa việc nói thật hay nói khác đi, rõ ràng Khả Vy đã xác định phải rời khỏi.

- Anh cũng biết chuyện rồi à? Vậy thì em bỏ bị quanh người được rồi đấy!

Khả Vy bỏ tay xuống, cô lắp lọ cồn lại và ngồi lặng im. Không làm theo.

- Vì đứa trẻ là em trai Lạc Thiên!

Cô thắt mình khi một lần nữa nhắc tới hai chữ Lạc Thiên, đặc biệt hơn là những gì cô vừa nghe. Gia Minh cũng vội táp vào lề đường theo dõi.

- Trước ngày mất, ông Trương gặp anh. Ông không muốn Nhược Lam và Lạc Thiên, kể cả Lạc Trung hay Lạc Nhã biết mình có con với một cô gái còn quá trẻ. Vì chuyện này ông làm mọi cách để thuyết phục Cao phu nhân chọn vợ cho Lạc Thiên và yêu cầu mang thai giả. Nhưng đến khi Cao phu nhân biết được Nhược Lam cũng là con gái ông, bà giận dữ vô cùng, đưa đến quyết định kết thúc hai tám năm hôn nhân và rằng chấm dứt việc thuê chúng ta, đứa trẻ đó bị bỏ mặc, bà chẳng cần quan tâm bất kì thứ gì nữa, nó còn có mẹ, nếu muốn ông Trương hoàn toàn được quyền đoàn tụ mẹ con nhà ấy. Nhưng ông không thể, hình ảnh người cha hết lòng vì con, đặc biệt là Lạc Thiên sẽ sụp đổ khi anh ta biết rằng mình làm bố của đứa trẻ chính là em trai. Nhưng có vẻ như ông không biết rằng Lạc Thiên cần em, Khả Vy ạ!

- Vì thế mà cậu chấp nhận mất tình yêu của mình và kẻ khác, rồi biến mình thành kẻ xấu xa…?

- Anh không thể hiểu được những người thấp bé chúng tôi trong xã hội đâu! - Khả Vy dựa vào ghế, thật may vì hy sinh của cô không hề vô nghĩa. Lạc Thiên sẽ mãi được tôn kính người cha dù anh đã mạt sát cô thậm tệ.

- Các người suy nghĩ thiển cận vậy nhỉ? Chúng ta cùng tồn tại trên thế giới này, cùng là con người, tại sao lại cứ phải đặt người khác lên trên mình chứ? - Gia Minh bất đồng quan điểm. Anh lướt qua hai tờ chi phiếu, bây giờ không mấy người dùng phương thức này để nhận tiền, chúng bị vo viên, thì ra chỉ là hai tờ giấy được xử lí qua máy in màu.

- Không hẳn, đến khi nào yêu một người anh sẽ hiểu! - Triệu Đông Kỳ cắt ngang - Khả Vy, em chẳng sợ ế đâu, có anh đây này! - cái nháy mắt với người bên cạnh khiến cơ mặt nhói đau.

*

- Công ty Countdown tuyên bố phá sản. Hợp đồng dự án Đại Long phải do người đứng ra chịu trách nhiệm giải quyết, giám đốc của Trường Tồn, ông Cao Lạc Thiên sẽ có nguy cơ hầu tòa nếu không trả đủ số tiền cho bên thi công. - Vị luật sư báo cáo kết quả trước cuộc họp bàn.

Chính việc bỏ ra khoản tiền bưng bít tay nhà báo, Lạc Thiên bị các ngân hàng để ý và siết nợ.

- Tôi đã nói cậu ấy đừng vội vàng kí kết mà không nghe. Giờ chúng ta kiếm đâu ra mấy nghìn tỉ để đắp vào đây. Đại Long bao gồm một khu vui chơi giải trí, một sân vận động chứa hai chục nghìn người, năm tòa trung cư cao cấp kèm các dịch vụ xã hội khác. Countdown trước đây mới ứng ra 30%, bên tôi góp 15%, nhà Vũ và nhà Trịnh là 10% nhưng họ đã rút ra và chịu bồi thường một phần. Giờ chỉ ăn cắp ngân hàng mới có, lại còn sắp tới ngày khánh thành nữa chứ! - Tuấn Kiệt cau mày, san sẻ nỗi thống khổ cùng anh em.

- Họ có kế hoạch niệm thu tài sản riêng của ngài vào ngày mốt, căn nhà số 888 và các tài khoản ngân hàng sẽ bị khóa vận. Sau một thời gian gia hạn nhất định nên chúng ta không mang tiền tới, họ rao bán ngôi nhà và một phần dự án Đại Long để thu hồi vốn. Trước mắt ngài có thể bị giam lỏng vì chữ kí của ngài độc lập với Trường Tồn, họ e sợ ngài bỏ trốn.

Lạc Thiên dốc sạch cốc nước lọc, ngôi nhà ấy là kỉ niệm duy nhất còn sót lại. Anh không muốn lãng quên và bị khai trừ khỏi hồi ức. Lắc đầu về thực tại, cần phải lo chuyện đại sự trước.

- Anh huy động được một phần trăm! - Lạc Trung nói với giọng bất lực, tài sản nắm giữ của anh là phần kết cấu vật chất của Trường Tồn, số tiền đem ra dùng chỉ có thể hào phóng với cuộc sống một đại gia đình là cùng, anh đã tính thêm phần của cả Lạc Nhã, các anh em trong dòng họ. - Có lẽ Trường Tồn sẽ lo được một đơn vị! - là con số đứng bên phải khoản tiền - Vay mượn thêm từ đối tác nữa.

- Tôi và Trần Hùng sẽ đi ngoại giao, may ra chỉ thêm được 0.6%.

- Vẫn còn rất nhiều.

- Tổng tất cả mọi thứ thế chấp được của giám đốc áng chừng 0,8% - cô thư kí Phan tổng hợp thay Lạc Thiên. Bạn bè và đối tác của anh đã tính vào những người trên rồi, số này là tiền thế chấp toàn bộ tài sản công và tư.

- Chừa lại ngôi nhà cho tôi! - so với khoản tiền khủng lồ ấy thì ngôi nhà chẳng giá trị là bao, câu nói đầu tiên trong ngày của anh.

- Vậy chúng ta có gần 9 phần rồi. Kiếm đâu thêm được nữa. Người đứng đầu Countdown đã thụ án về những khỏa nợ xấu, xét kĩ bản hợp đồng thì Lạc Thiên mới là người sở hữu Đại Long, 3 phần của họ tính vào chi phí hủy hợp đồng. - Trần Hùng bấy giờ mới tham gia - Họ Trịnh thì không thể nhờ vả, họ Vũ, làm phiền anh Minh thôi chứ ông Vũ có mà nạt thêm ấy.

*

Vũ Gia Minh vắt tay lên trán, anh suy ngẫm về câu nói của Triệu Đông Kỳ: “đến khi nào yêu một người anh sẽ hiểu”, tình yêu đích thực là khi con người ta sẵn sàng hiến dâng, hy sinh, đánh đổi mà không suy tính thiệt lợi, là được góp phần, dù âm thầm, lặng lẽ vào hạnh phúc trên khóe môi người ấy.

Nhắm mắt lại, gương mặt đầu tiên hiện lên sẽ là hình bóng canh giữ thứ tình cảm thiêng liêng. Không sai. Anh từ từ hạ lớp mi xuống, người hiện ra sẽ là người anh thương ư?

- Hù! - Khả Vy đi từ trong ra, cô xòe mười ngón tay lòe trước mặt.

- Cô điên hả? Làm cái trò gì đấy!?

Khả Vy nhún vai, anh ta tự dưng lại nổi quạu, khó chịu với mình. Cô chỉ định trêu thôi mà. Gia Minh ngồi dậy, mặc thêm chiếc áo sơ mi ngoài, đóng cúc. Lúc quay về, anh nhắn một tin đáp lại Tuấn Kiệt: “Tôi sẽ trả lời sau!”. Một Gia Minh vẫn luôn nhiệt tình với bạn bè, sao trong trường hợp này lại lưỡng lự.

Anh từ chối việc ăn cơm cùng đám đàn em để về nhà. Vừa mở cửa mùi cá rán đã xộc vào mũi.

- Chỉ có rau muống và cá chấm mắm? - Anh ngồi phịch xuống, nhìn Triệu Đông Kỳ và Khả Vy rồi dùng cơm.

- Thông cảm, tôi không khéo tay cho lắm!

Khả Vy không thể nấu một bữa ăn khá hơn, nếu Đông Kỳ không nhắc nhở đừng cho thêm gia vị thì món ăn chỉ đáng bỏ đi. Những khúc cá sạm cháy, không nguyên vẹn.

- Nhưng hôm qua cũng là món này!

- Vì họ chỉ rao bán những thứ đó gần đây! Tôi mua động viên! Hì hì! - Cô gỡ phần xương và gắp trên đũa, khựng lại khi người trước mặt không phải Lạc Thiên.

Gia Minh lia lưỡi, anh định nói nhưng lại thôi, cứ thế trong suốt bữa ăn, liệu nói ra thì…

- Này, hắn xảy ra chuyện rồi! - Anh cúi mặt xuống bát cơm nhưng mắt liếc nhìn cô, cầm đũa chọc vài hạt cơm sót lại.

Khả Vy để hốt hoảng hỏi, chiếc thìa trong bát leng keng vì bị thả tuột:

- Lạc Thiên bị làm sao? Chuyện gì xảy ra với anh ấy? Anh nói nhanh xem nào? Có vấn đề gì?

-... - Gia Minh biết có nói cô cũng không giải quyết thay được, chỉ làm lòng thêm tơ mòng. Phản ứng của cô, anh không thích.

- Cậu nói đi, tại chúng tôi mà cậu ấy xảy ra chuyện gì? - Đông Kỳ sốt sắng.

- Là tòa án có lệnh tạm giam nếu trong thời hạn mười lăm ngày hắn lo đủ ba nghìn tỉ cho dự án Đại Long. - anh đành chấp nhận làm kẻ truyền tin vậy.

- Ba nghìn tỉ? - bốn con mắt trợn tròn, khoản tiền quá lớn để minh họa trên đầu ngón tay ví như mỗi ngón là một chữ số.

- Giờ đang cần hơn bốn trăm. Nếu đem bán hạ giá một phần dự án sẽ tránh được việc lãnh án, nhưng thế thì không thể hoàn lại thâm hụt, hắn sẽ mất trắng khoản tiền lên tới trăm tỉ chứ chẳng ít, và sẽ phải làm việc rất cật lực trong thời gian rất dài mới mong có thể khôi phục. - đấy là anh còn nói giảm mức độ nghiêm trọng.

- Anh có thể giúp đỡ Lạc Thiên được không?

Giúp giúp giúp, lúc nào cô cũng đặt Lạc Thiên lên trước. Anh đã giúp đỡ cô và hắn bao nhiêu, tại sao chưa một lần nghe thấy từ cảm ơn. Đến hôm nay anh phát hiện ra mình dành cho cô quá nhiều mà không trông đợi gì cả.

- Phải là sao bây giờ? Vào tù ư, Lạc Thiên có gây tội gì đâu?

- Không phải cứ cướp giật và gây thương tích, giết người mới bị bỏ tù, còn có tội phạm kinh tế nữa… tôi cũng suýt vài lần bị tống vô đấy thôi. Cả cô nữa! - Gia Minh có chút ghen tức.

- Làm cách nào để kiếm được tiền đây? Anh có bao nhiêu, cho chúng tôi vay với, nhất định sẽ hoàn trả! Sống trong tù khổ sở lắm! Anh ấy vừa mất cha lại còn chuyện của tôi, tôi không muốn anh ấy chịu thêm nữa…

- Ờ! Phải giúp chứ! Tôi có từ chối đâu! - Lại một lần nữa anh bị đôi mắt kia sai khiến. Vì sao nhỉ, anh có trái tim dành cho bạn bè chứ đâu đặc biệt dành cho người con gái nào (?) - Tôi sẽ giúp vì… là bạn của Lạc Thiên!

- Và của cả tôi nữa chứ! - Khả Vy cười rất tươi, cô xem ra chỉ coi anh như một người bạn không hơn.

- Đừng vội mừng, tôi chỉ có một phần, số tiền nhiều như thế đâu thể hô lên là có được! - Gia Minh thừa biết dùng riêng tiền hoạt động quầy bar của mình mà cha anh phát hiện thì sẽ không thể yên ổn. Anh đặt lợi ích của mình ở chốn nao ?

**

Cả buổi tối Khả Vy chạy đi chạy lại, cô nhấn số liên hồi nhưng phím thực hiện cuộc gọi tuyệt nhiên không động tới, rồi bâng quơ nhìn ra khung cửa sổ. Đông Kỳ lại gần Gia Minh nói chuyện.

- Giờ thì cậu hiểu chưa?

- Hiểu gì?

- Đừng có chối! Không qua được mắt tôi đâu!

- Chẳng biết anh nói gì, tôi đi tắm đây!

- Cậu vừa ra khỏi nhà tắm cách đây hai mươi phút! - Đông Kỳ ngước lên bầu trời, nơi ánh trăng chiếu rọi, nơi những vì tinh tú lấp lánh tô điểm màn đen - Thật là khó cho cậu!

- Khó? - Gia Minh vắt áo lên vai.

- Nhân vật chính trong lòng Khả Vy là Lạc Thiên, họ đã chấm dứt, cậu vực dậy giúp cô ấy thật tốt nhưng định kiến lắm. Cậu dám chứ?

- Nguyên tắc của tôi là nói không với người đã có chồng! - Gia Min giật thóp.

- Anh được phép lựa chọn ư? Lạc Thiên đã đánh tôi rất đau chứng tỏ anh ta rất yêu em tôi, nói những lời đay nghiến bởi bị tình yêu làm điên dại nhưng cậu lại thể hiện tình cảm bằng cách khác, bao dung và cao cả hơn. Lời nói và hành động của cậu vốn chẳng ăn nhập gì nhau nên đừng có bào chữa.

- Thế giới này thiếu gì người để yêu, tôi mù hay sao mà chọn con nhỏ này!

Triệu Đông Kỳ nói thêm câu sau vì chắc chắn Gia Minh sẽ gạt phăng. Anh dò xét qua ánh mắt.

- Hai người đang nói chuyện gì đó? Nghĩ ra cách giúp Lạc Thiên chưa? Gia Minh, anh có thể gọi điện hỏi thăm được không?

- Hỏi thăm là cái gì? Tôi không hiểu từ đó! Gọi cho họ lúc này càng làm rối hơn thôi. Mai tôi đến bàn trực tiếp.

- Đừng gắt lên! Anh có khát không, uống nước nhé!

- Đừng có nịnh nọt! - Gia Minh càng thêm bực hơn, chưa bao giờ cô mang nước đến cho anh vô mục đích.

- Khả Vy, vừa rồi em có bị hắt xì hơi hai cái không?

Nếu có thì người nào đó đang nghĩ đến em đấy! - Triệu Đông Kỳ bật cười, phá tan căng thẳng.

- Sao nãy tôi thấy cậu nói con nhỏ này là em? - Gia Minh bắt ý vội chuyển chủ đề.

- À, ngày xưa cha mẹ tôi và cha mẹ Khả Vy đều làm nghề khai thác khoáng sản thuê, chúng tôi sống như một bộ lạc người nghèo đói, chung lều bạt, mái tranh. Mãi sau này khi tìm hiểu kĩ về lai lịch Khả Vy tôi mới biết đã từng sống dưới cùng khoảng trời bé nhỏ. Nếu tôi nhớ không lầm thì Khả Vy là đứa quấy nhiều nhất trong mấy đứa út ít, khi ấy tôi bảy tuổi, phải trông cả đám chúng nó. Tôi hay nhét khăn mặt khô vào miệng nó vì gào rất thảm. Con bé đen xì như chuột chũi ấy - Triệu Đông Kỳ chèn thêm chi tiết quấy khóc nhiều, còn lại đều chân thật, anh đã chăm sóc cô những tháng đầu đời, dựa vào nhau để tồn tại, để cha mẹ chút bớt gánh lo.

- Ngay từ đầu gặp anh em đã thấy rất gần gũi rồi! - mắt cô gợn nước.



- Có thật không? Hồi ấy em mặc cái váy chóe lòe lọe và rất hung hăng đó!

- Tại em vừa làm hỏng xe của Lạc Thiên! - Khả Vy híp mắt cười, ở bên Triệu Đông Kỳ và Gia Minh cô thấy thoải mái vô cùng nhưng có những gò bó tuyệt vời mà con người sẵn sàng đánh đổi thì duy nhất một người mang tới.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng lọt qua khe cửa, Khả Vy trở mình, không biết trăng có chiếu tỏ khung cửa sổ ấy. Cô thao thức, hai bên gối ướt đẫm. Anh dù ruồng bỏ, khinh bỉ, hận cô, sao đôi mắt vẫn mải miết theo đuổi trong từng giấc mơ, khiến cô quằn quại, khôn nguôi.

Hét lên rằng «

Anh yêu em

» khi được làm bố, đặt môi hôn khi chúng ta đứng dưới vòm nhà thờ, nói «

Người của tôi đấy!

» trước tên gác cổng vũ trường đô to để em theo vào, «

Vy Vy kén ăn lắm, cô ấy không thích ăn hạt sen đâu!

», anh cướp đồ ăn của em,… bằng cách nào em tống khứ mình ra khỏi nhung nhớ được hả anh? Em xin lỗi, em vẫn yêu anh nhiều lắm, nhưng mình đã lạc nhau xa quá rồi.

Khả Vy bật dậy, hai ống mũi tắc nghẹt, cô ra ngoài ban công. Những giọt sương đêm lạnh buốt.



Gia Minh đứng ngay sau cô.

- Tôi hỏi một câu thôi nhé, phải trả lời chân thật.

- Huh? - ngó quanh, cô điềm tĩnh trở lại - Trước anh tôi không cảm thấy mặc cảm một chút nào, cớ gì dối chứ. Anh nói đi!

- … Gặp tôi trước, em sẽ thích tôi…? - Gia Minh nhìn thẳng vào mắt Khả Vy, anh không dùng bộ phận giả sử trong câu, thứ anh muốn chỉ là câu trả lời.

- … - Khả Vy hoang mang hơn là ngạc nhiên vì thái độ nghiêm túc của anh.

- Tôi thích em đấy!

Cơn gió hắt hiu rung rinh cành lá, chậu hoa quỳnh góc ban công, giờ này hoa quỳnh đã tàn.

- Anh… Gia Minh… tôi có chồng rồi mà!

Hoa đêm mai lại nở, nhưng anh chỉ có đêm nay thôi.

- Tôi có đòi hỏi gì từ em đâu! Trả lời đi!

- Anh đã rất tốt với tôi, luôn ở bên tôi những lúc tôi cần, anh làm tôi cười nhiều, tôi rất vui nhưng tôi… anh biết đấy, tôi đã lập gia đình.

Hơi thở bị kìm lại và hắt ra nghe rõ, nhịp lỡ làng.

- Thôi vậy, coi như nãy giờ Vũ Gia Minh bị mộng du, đừng mông lung cho nặng đầu ! Ngủ đi! - Anh úp lưng về phía trăng.

- Khoan đã,… thực ra không phải gặp ai trước, có những lúc tôi cũng nghĩ đến anh…

Còn một nụ hoa quỳnh chưa đủ ngày để nở.

- Anh… không xấu tính như Lạc Thiên, chín chắn, có cố chấp mà lại nhường nhịn… Ở bên anh… tôi cũng từng dao động,… thì… - Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt Khả Vy tới nhân ảnh của anh, cô đẹp nhất trong anh là lúc này - tôi cũng thích anh, nhưng chỉ là thích thôi, nhỉnh hơn bạn bè một chút ấy - Cô duỗi ngón trỏ và ngón cái song song, cách nhau nửa xentimet, những ngón còn lại nắm chặt - gặp anh nhiều hơn tôi đã… - cô cũng không nhắc tới mệnh đề quan hệ nếu-thì, có điều nói trong thời quá khứ.

- Xì top! Hiểu rồi, mai đừng cho tôi ăn rau muống nữa! Ngủ ngon!

Anh để lộ lúm đồng tiền, chống tay ngáp, đổ người xuống sàn, gác chân lên Triệu Đông Kỳ, nhắm mắt.

*

Ánh trăng bị mây che lấp một lát rồi lại tỏ, Lạc Thiên trăn trở, anh lôi điếu thuốc ra, không có ý định châm lửa.

Đôi mắt nhìn lần cuối ấy khiến anh không tài nào ngừng nghĩ về. Anh đã giáng quả tạ nặng ngàn tấn vào màng nhĩ cô, nhất thời không nghĩ đến hậu quả của câu nói. Anh nhớ cô lắm, khao khát cháy bỏng những thứ không thuộc về mình. Thật là ngớ ngẩn khi anh muốn mình bị giam trong nhà tù, khi ấy cô sẽ đến thăm ư…

Yêu là phải biết chấp nhận, khoan dung trước những khiếm khuyết và vết dơ quá khứ của nhau. Đạt độ lượng tới nhường vậy hãng nói từ yêu, anh đủ khả năng chưa ?, thế mà đã quá quắt phỉ báng cô. Giờ anh muốn làm ngơ tất cả, chỉ cần cô quay trở về thôi, anh sẽ vẫn chờ bước chân chậm rãi đi cầu thang, mong mỏi được nghe tiếng bé con đạp, chuẩn bị quần áo, đồ chơi cho bé, được ngắm nhìn hai mẹ con say giấc nồng. Muộn rồi, khi chạm tới tình yêu thì cô đã xa tầm với.

*

Gia Minh mang thẳng tiền mặt tới, để trong túi đen đặt trên bàn.

- Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy Gia Minh, chiều qua cậu nhắn còn tính xem thế nào mà hôm nay thực hiện luôn, gom tiền nhanh nhất hội! Tôi càng ngày càng coi trọng cậu! - Tuấn Kiệt trực tiếp pha nước mời.

- Túi này là của Phi Hàm, túi này là của Khả Vy! Tôi cho họ vay chứ phần của tôi chỉ bé tý thế này thôi! - Gia Minh đưa thêm một bọc nhỏ khác bé bằng một phần mười hai túi kia, giá trị tỉ lệ với kích thước. Anh nhìn về phía Cao phu nhân. Bà cũng đang lo lắng cho việc của con trai.

Ai cũng thừa hiểu nhân cơ hội cải thiện hình ảnh giùm Phi Hàm trước mặt tiền bối, cốt là tâm ý tốt của Gia Minh tuy nhiên về việc Khả Vy thì họ lấy làm lạ. Họ đã cố tránh nhắc đến tên cô.

- Vậy là vẫn còn những bốn trăm hai chục, xoay sở bằng cách nào đây? Nghĩ hết cách rồi, chúng tôi cũng đã vay dài hạn ngân hàng và dùng vốn dự trữ của một vài chi nhánh để dồn vào! - Là thư kí của Lạc Thiên lên tiếng.

- Anh Thiên cố gắng lên nhé, chúng em sẽ không để anh bị giam đâu! - Cô em Lạc Nhã khoác vai anh trai. May mắn cho Lạc Thiên lúc hoạn nạn còn có gia đình và bạn bè ở bên, cô thầm cảm ơn những người có mặt thay, trong đó có Gia Minh.

- Kể cả vào tù hay không ông Cao Lạc Thiên vẫn phải trả số tiền đó. Trừ khi phá giá Đại Long! - Luật sư nói - Nhưng làm như vậy chẳng khác nào giảm uy tín và chuốc thiệt hại về.

Không ít công ty giải trí văn hóa nghệ thuật trong và ngoài nước có nhu cầu giao dịch trọn gói công trình lớn này. Việc chia nhỏ và bán tháo đem lại nguồn tiền tức thời, những địa điểm đẹp, các văn phòng và khu giải trí đặt chỗ thiên thời địa lợi sẽ đắt khách, còn lại một vài vị trí có tầm chiến lược về lâu về dài chẳng ai ngó ngàng tới. Chiếc áo chỉ bán được giá khi còn nguyên nhãn mác cùng chi tiết trang trí.

- Biết xoay thế nào đây?

Ấy thế người chịu trách nhiệm vẻ mặt bình chân như vại, chẳng có Đại Long nào trong đầu.

- Còn cách này nữa nhưng…

- Cậu nói đi! - ai nấy đổ dồn tập trung vào Vũ Gia Minh.

- Cha tôi rút khỏi Đại Long phần vì họ Cao các người có những bài báo không hay về quan hệ giữa Lạc Trung, tôi và Phi Hàm. Cha tôi rất coi trọng Phi Hàm phần vì tài trí sắc sảo. Ông giao phó cô ấy làm trợ lí cho tôi và mong tôi chú tâm nối dõi cơ nghiệp. Gia đình cô ấy rất hoàn cảnh, sống nhờ sự bảo trợ của tôi nên cô ấy đã đem tiếng hát giúp tôi mở rộng các quán bar. Việc này ông không cấm được bởi cô ấy luôn hoàn thành công việc. Cha tôi lòng tự tôn rất cao, nếu họ Cao thừa nhận việc đã làm thì ông sẽ bỏ qua và… nếu tôi chuyên tâm làm xây dựng thì năm trăm hay một nghìn tỉ ông cũng làm mọi cách giúp. - Anh thừa hưởng không ít tính cách từ cha nhưng không cao ngạo mà trọng nghĩa khí hơn.

Lạc Thiên đón nhận ánh mắt cởi mở của Gia Minh, anh ta là người quá vĩ đại. Dù không chấp nhận hay thuận theo nghiệp gia đình nhưng đã nói ra thì hẳn sẽ giúp tới cùng.

- Nếu Trường Tồn và tập đoàn xây dựng họ Vũ tạo liên kết sẽ ngày càng lớn mạnh, đây là việc nên làm! Được, phiền cháu hẹn lịch giúp ta gặp ông Vũ! - Cao phu nhân nói bằng chất giọng quyền lực, nhưng có sắc thái tình cảm. Qua cuộc hôn nhân thất bại, bà hiểu ra tình yêu là điều thiêng liêng và cao quý, tình yêu không thể ngượng ép và nó bình đẳng với tất cả mọi người. Như chồng bà với cô gái Yến Yến chẳng hạn. Và tình bạn cũng là một nên tảng vững chắc, không thể thiếu trong cuộc sống này.

Gia Minh gật đầu.

Khi cuộc bàn luận kết thúc, anh ra khỏi đầu tiên. Trong bãi để xe, Lạc Thiên tìm gặp:

- Vì sao anh lại tốt với tôi vậy?

- Tôi đâu nói là mình sẽ đầu quân cho những công trình xây dựng chứ? - Anh thọc tay túi áo tìm chìa khóa.

- Nhưng anh sẽ làm! - Lạc Thiên chắc nịch

- Haiz,… coi thời sự, nhiều gia đình trắng tay vì đê điều, thủy lợi trục trặc, còn cả những ngôi nhà sống dưới đồi núi khai thác cạn kiệt, rất nguy hiểm! Kinh doanh vũ trường có lợi nhưng tôi thấy bất công trong xã hội, người thì trưng diện long lanh, người thì chẳng có gì cả! - Gia Minh nhìn vào chiếc lắc tay của mình, nó được làm bằng vàng, tư lự.

- Như thế thì uổng quá! - Lạc Thiên cụp mi, anh đã hiểu vì sao Lạc Trung đường hoàng lịch sự mà lại thích chơi với Gia Minh, người tưởng như vô tổ chức, sống theo chủ nghĩa cá nhân.

- Vũ trường sẽ là nghề tay trái của tôi! - Vũ Gia Minh cười nửa miệng - Gọi là câu lạc bộ để các bạn trẻ thư giãn, xả hơi thì hay hơn! Mà… khi Đại Long đấu giá thành công rồi, anh phải trả tiền nhượng lại một phần câu lạc bộ cho tôi đấy!

- Nhất định! Nhưng tôi đâu có tham gia gì vào chuyện kinh doanh?

- Vợ anh thì có đấy! - Vũ Gia Minh không để Lạc Thiên nói thêm gì, anh vào xe, đóng cửa và lái đi.

Chương 13.3: « Tôi thích em »


Phương Nguyễn

yêu quái của "Sếp" >

Cao phu nhân từ chỗ họ Vũ ra về, thảnh thơi day sống mũi. Là bậc cha mẹ bà hiểu vì muốn tốt cho Gia Minh, ông Vũ mới hạ kế sách, cũng như bà muốn tốt cho Lạc Trung. Có cha mẹ nào không nghĩ về con cái.

- Phu nhân, chúng ta đi đâu tiếp? - Quản gia Tôn giúp bà lau mắt kính.

- Tôi đã hẹn ông Trịnh, thực hiện điều mong mỏi thay chồng!

Quản gia gật đầu, người quá cố có thể mỉm cười.

- Bà Cao hôm nay rảnh rỗi qua chỗ tôi chẳng hay có việc gì?

Phòng làm việc của ông Trịnh ngập mùi thuốc, đồ đạc ngổn ngang, sai vị trí, thiếu sinh khí trầm trọng.

- Là việc của Nhược Lam. Thật không ngờ chung sống bao năm mà chúng ta không hề hay sự thật này - Bà vào đề bằng sự đồng điệu trong tâm hồn của hai kẻ già - Họ thật tàn nhẫn! Tôi hiểu được tâm trạng ông. Hẳn tôi căm phẫn mười phần thì ông gấp ba gấp bốn. Nhược Lam chẳng phải máu mủ nhưng tôi rất yêu quý nó, coi như con cháu trong nhà, ngờ đâu lại chung huyết thống với chính con mình… Tội nghiệp, chuyện của nó và Lạc Thiên đẹp thế mà… Ông đã hiểu mục đích tới đây của tôi?!

- Bà đừng nói vô ích, trên đời tôi ghét nhất là dối trá.

- Con bé Nhược Lam tiều tụy đi nhiều lắm, tự dằn vặt nhốt mình trong phòng hàng giờ, ôm ấp tấm ảnh gia đình gồm ba người. Nó sợ gặp tôi đến nỗi nép mình sau Lạc Thiên mãi. Ngày tang lễ, ông không tới, nó cũng thế. Vết thương trên người nó chưa lành bởi cơ thể không chịu điều hòa. Tôi hỏi nó bị sao, nó bảo trượt ngã trên đường đầy cát. Nó chẳng có lỗi gì cả thế mà cứ khăng khăng xin tôi tha thứ. Hôm qua tôi nói sẽ đến khuyên giải ông, nó đã quỳ xuống và cảm ơn tôi thành khẩn, nói rằng ông mới là người nó tôn kính, thương yêu - Bà không bênh vực sai trái, chỉ là bao bọc hậu quả của bao năm về trước, mà mình-một tác nhân gián tiếp dẫn đến.

- Bà thật giàu lòng vị tha, nhưng tôi không thích nghe chuyện tình cảm! - Ôn Trương quay mặt đi, xô những nếp nhăn trên khuôn mặt.

- Thử nghĩ xem, nếu không có nó, gia đình ông đã tan nát từ lâu. Bà Trịnh có lỗi, phải chịu trừng phạt. Không sai nhưng toàn án lương tâm đã thay đạo lí hành xét. Để ông bế trên tay con người khác, vui sướng khôn xiết thì bà ta tự nuốt trái đắng. Vị của trái đắng thế nào nhỉ? Tôi và ông mới chỉ cảm nhận được một phần thôi, còn bà ta sống chung với nó lâu dài. - Bà Cao lấy điếu thuốc trên gạt, gẩy tàn vào ly rượu trắng. Vừa chạm chất lỏng, tàn dư nổi lềnh bềnh, chúng quá nhẹ để lắng xuống đáy.

- Bà để yên được chuyện này à? - Ông Trịnh xoay ghế trở lại, vì khinh giận ông Trương nên mới tìm cách gây trở ngại cho họ Cao, đáng lẽ quý bà Cao cũng phải phẫn nộ, đằng này lại tìm cách chắp vá gia đình cho người khác.

- Nghĩ ít đi, mở rộng lòng thêm, gạt bỏ những thứ khó chịu sẽ là liều thuốc thanh thản cho đời. Ông Trương mất rồi, có thán trách chi nữa. Ông đừng gay gắt như tôi để khi mất hết mọi thứ rồi sẽ chẳng còn cơ hội hối.

*

Những bông hoa li ti lâu ngày không ai chăm bón vẫn đua nhau nở rộ phía trước cửa nhà, không thanh tao bởi chúng là hoa dại, gió mưa nắng cháy chẳng thể quật ngã sức sống dẻo dai qua ngày tháng. Một phụ nữ trẻ tuổi từ từ hạ người xuống, nâng đỡ từng khóm hoa trên đôi tay thon nhỏ.

- Bính Boong!

Có thể trò đùa của ai đó, một người rao vặt phát tờ quảng cáo hay đại loại, bởi nếu phải người-không-xa-lạ trong ngôi nhà này sẽ chẳng ấn chuông vì cổng không hề khóa. Nhược Lam tắt bếp ra mở.

- Chị tìm ai vậy? - Cô nghĩ người ta nhầm địa chỉ.

- Tôi tìm Cao Lạc Thiên!

Yến Yến bước vào, sắc môi nhợt nhạt, một tay xoa bụng một tay chống lưng, thong dong.

- Cô là người yêu của Triệu Đông Kỳ?

- … - Nhược Lam không buồn đáp - Chị đợi một lát anh ấy sẽ về! - cô mời Yến Yến ngồi và rót trà.

Cánh cổng không khép khiến Lạc Thiên lóe lên hy vọng nhà có người về. Anh mở cửa xe đỡ bà quản gia xuống, bà cầm theo chùm chìa khóa. Vội bước vào hiên, tóc dài, không phải rồi.

- Yến Yến, cô đến đây…? - Bà quản gia hơi bất ngờ, bỏ giầy vào kệ, tìm kiếm Khả Vy.

- Tôi đến để vén bức màn sự thật!

- Có nhiều sự thật quá nhỉ, tôi không muốn nghe thêm nữa! - Lạc Thiên thất vọng, bà quản gia nói muốn tới lấy đồ anh mới chở tới. Anh tự cho mình bỏ ngoài tai mọi thứ, giờ anh cần mỗi tiếng gọi của Khả Vy thôi. Cô ấy chắc đang hạnh phúc bên người cha của con mình, lạnh lùng quên mất anh.

Bà quản gia để Yến Yến trình bày, chiếc chìa khóa bà cầm theo cũng vì ý đó.

- Tôi mới là người mang thai, Khả Vy, vợ anh thực ra chỉ mang trên mình lớp bụng giả thôi!

- Cô nói gì? Cô là ai? Bụng giả là sao?

Lạc Thiên tóm lấy hai vai người phụ nữ, dán chặt mắt vào con ngươi cô. Nhược Lam chung điểm nhìn.

- Cậu chủ đi lên phòng cô Vy cùng tôi!

Cả bốn người kéo nhau lên phòng. Những vật dụng của Khả Vy còn nguyên đó, chiếc lược bên cạnh những tuýp mĩ phẩm che khuyết điểm dùng gần hết, quyển album trang trọng đặt trên bàn sách, bọc bìa gỗ có hai chữ cái T và V lồng vào nhau, bên trong là công trình photoshop thủ công của anh kèm các lời nhận xét, bình luận của cô. Đầu giường, con búp bê trơ trọi, nó nhớ Khả Vy, bàn tay lúc nào cũng để ngửa chờ được nắm.

Lạc Thiên có nốt ruồi ở cánh mũi, anh cầm trên tay con búp bê, khuôn mặt nó có chấm bút bi nhỏ. Nụ cười lúc này của nó có hồn, nó không cười một mình nữa, đã có người hiểu ra nó là ai.

Bà quản gia chọn đúng chìa mở tủ, ánh sáng chiếu vào không gian tối tăm, những miếng cao su silicon lộ ra, sắp xếp ngăn nắp theo từng kích thước.

- Quấn chúng lên người sẽ trở thành một bà mẹ! - vị trong miệng rất nhạt, Yến Yến đưa tay sờ vào những đứa con nhân tạo.

Thiếu hai bao bụng ở tuần thứ bảy và tám.

- … - Lạc Thiên nuốt đờm ngược trở lại, dê con tạo ra từ những thứ vô tri. Giống tiếng sét đánh xoẹt qua đầu, tỉnh ngộ.

- Anh Đông Kỳ nói là con mình? - Nhược Lam khóc òa lên, cảm xúc lẫn lộn.

Yến Yến cắn môi:

- Trong khi lái xe cha anh đàm thoại với tôi, nói về việc nhờ vả Triệu Đông Kỳ, sau đó ông gác máy vì muốn nghe tiếng con gái, là Nhược Lam đó!

Nhược Lam lạnh buốt, đâu có cuộc gọi nhỡ nào lưu trong máy khoảng thời gian đó, tình phụ tử cách một phím xanh.

- Ông ấy sợ mất đi lòng kính trọng của hai người!

Yến Yến nhẹ nhàng cất bước, cô cùng con bơ vơ trên con đường lặng gió.

*

Khả Vy bày biện món ăn, so đũa theo đôi. Triệu Đông Kỳ giúp cô lau bát.

- Ấy chà, hôm nay đổi thực đơn! Rau cải xào cơ đấy!

- Thì ăn mãi một món cũng chán! - Cô kéo sẵn ba chiếc ghế - Không biết Gia Minh có giải quyết được việc cho Lạc Thiên?

- Em xin cậu ấy làm không công ở Gia Gia à? Em có biết môi trường ở đấy không dễ thở chút nào.

- Em biết nhưng Lạc Thiên rất cần sự giúp đỡ, dù là nhỏ nhoi! Tích tiểu thành đại mà anh! Mới lại làm nhân viên dọn dẹp buồng phòng ban ngày thì có gì đáng ngại. - cô không quản mệt nhọc vì Lạc Thiên, cô sẽ làm mọi thứ để gỡ bỏ từng cục gạch nhỏ trên tòa tháp đè nén anh.

- Ôi tiền nhuận bút của tôi đem biếu tặng hết thôi! - Triệu Đông Kỳ sầu não, cứ thế này cả anh và Khả Vy chết mòn trong thứ tình cảm đã không thuộc về mình nữa. Là họ tình nguyện.

Gia Minh về, không quên phủi bụi trên áo, cất đồ rồi vào bàn ăn:

- Ơ, không có rau muống luộc à? - Anh ngồi xuống tỏ vẻ ngạc nhiên.

Khả Vy ngượng ngùng chốc lát, anh có ý phủ nhận cuộc nói chuyện hôm qua, và cô chuyển hướng ngay:

- Thì phải nịnh Sếp chứ!

- Rồi, nhận công việc thì làm cẩn thận vào đấy, dạo này tôi không có thì giờ chăm sóc tới câu lạc bộ. - anh bẻ tay trước khi dùng bữa.

- Ý anh là sao? Cho tôi thay chân anh á? Tôi không có kinh nghiệm tiếp quản cả cái quán to sụ ấy đâu... nhưng nếu anh có thành ý thì tôi sẽ cố gắng bằng mọi giá!

- Cô chỉ tưởng bở thế là giỏi, tôi tính để cô làm nhân viên lau chùi nhưng là không nể nang Lạc Thiên, chuyển cô sang sang quầy thu ngân, làm chung với các nhân viên thân tín của tôi. Cô đếm thiếu đồng nào tôi gọi đầu gấu đến siết hắn !

- Gì chứ đếm tiền thì tôi rành lắm! Anh tốt quá…

- Ui cha, tôi ghét mấy cảnh ủy mị lắm, cô nói thêm tôi suy nghĩ lại đấy. Tôi chẳng tốt đâu, có mục đích cả, vì tôi muốn xúc tiến quan hệ với Trường Tồn. - Gia Minh húng hắng nhai vội, dùng điều khiển bật ti vi tạo tiếng động.

Khả Vy không nói, nhưng khi màn đêm buông xuống, cô khóc, tiếng khóc của cô là tất cả những gì biết ơn nhất giành cho Gia Minh. Cô chẳng biết mình chờ đợi gì từ quá khứ, bên người đó, còn anh, cao thượng, hoàn hảo tuyệt đối, thế nên là vì cô không xứng.