Diệp Hâm Đình đột nhiên cười hì hì, bày ra bộ dạng nũng nịu để tránh sự trách móc của ông, cô ôm lấy cánh tay ông, bĩu môi nói:"Cha à, chỉ là con gặp chuyện đột suất nên mới đi gấp như vậy?"
"Chuyện gì không thể nói cho cha nghe được sao?"
"Sau này có cơ hội, con nhất định sẽ kể cho cha."
"Được, được." Ông gật đầu:"À Đình Đình này, vài hôm nữa, có buổi tiệc rượu bên Trịnh gia, con đi giúp cha nhé?"
"Dự tiệc sao?" Diệp Hâm Đình chép miệng ngẫm nghĩ, sau đó nói:"Tuy con không có hứng thú nhưng nhất định sẽ đi giúp cha."
Trước giờ, Diệp Hâm Đình rất ít khi đi dự những buổi tiệc như thế này đơn giản bởi vì nó tẻ nhạt, cô không phải là nhân vật chính, còn Diệp Tấn thì lại rất quan tâm đến cô nên lần này đã cố ý để cô đi, mục đích là nâng cao danh tiếng của cô, bởi vì trong buổi tiệc lần này sẽ có rất nhiều thương nhân lớn, biết đâu họ sẽ tạo điều kiện tốt hơn cho cô thì sao? Diệp Tấn biết tính của Diệp Hâm Đình nên lời nói này đưa ra cũng chỉ nói cho có vậy thôi nhưng không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, ông cũng khá bất ngờ nhưng cũng rất vui, dù sao cũng là người có tiếng trên xã hội, giao lưu, quen biết nhiều một chút cũng không phải điều xấu.
"Được rồi, vậy con lên phòng nghỉ ngơi đi, cha sẽ dặn người làm chuẩn bị bữa trưa cho con."
"Vâng."
Nói xong, Diệp Hâm Đình lẫn Diệp Tấn đều rời khỏi phòng khách, mỗi người đi một hướng. Trên dãy hành lang trên tầng hai, đám người giúp việc đang bận rộn lau dọn không hề để ý tới sự xuất hiện của Diệp Hâm Đình nên đã vô tình va trúng cô.
Cô gái giúp việc hoảng hốt, liền quay mặt nhìn Diệp Hâm Đình đang hồng hộc lửa giận, cô gái ấy sợ hãi, cúi người liên tục, miệng lắp bắp:"Tiểu thư...xin lỗi...xin lỗi cô, tôi không để ý."
Sự va chạm có hơi mạnh một chút nên cánh tay của Diệp Hâm Đình hơi bị đau, cô ôm lấy cánh tay của mình, cau mày nhìn cô gái giúp việc:"Cô bị mù à? Không thấy tôi đang đi tới sao? Đúng thật phiền phức. Nhắm làm được thì làm không làm được thì nghỉ đi! Nhà này không chứa như kẻ vô dụng."
Cô gái đó sợ tới nỗi muốn khóc luôn rồi, nghe Diệp Hâm Đình nói vậy, cô thơn:"Tiểu thư, lần...lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
Diệp Hâm Đình nhìn bộ dạng ấy chỉ cảm thấy khinh bỉ, cô phủi phủi cánh tay mình, như thể vừa va chạm vào thứ bẩn thỉu. Sau đó không màn sự khóc lóc của cô gái, lạnh nhạt liếc xéo rồi quay trở về phòng.
Một trong số những cô gái ở đó, mạnh dạn bước lên trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Hâm Đình, buông lời rẻ mạt Diệp Hâm Đình:"Cô ta hống hách gì chứ? Xét cho cùng cô ta cũng chỉ là con nuôi của lão gia mà thôi! Nếu không thì so với đám người giúp việc như chúng ta thì cô ta còn thấp kém hơn đấy!"
Không may rằng những lời nói không kiêng nể ấy đã lọt thẳng vào tai của Diệp Hâm Đình, cô bỗng dưng khựng chân lại, toàn thân lạnh ngắt khi nghe nhắc tới chuyện mình không phải là con ruột của cha, lửa giận vốn ngủ yên bỗng chốc bùng cháy, cô siết chặt tay mình, quay đầu nhìn người mới cất tiếng nói những lời đó:"Cô vừa nói cái gì? Có gan thì nói lại lần nữa!"
Cô gái giúp việc đó dường như đã khoét sâu vào trong tâm can của Diệp Hâm Đình những lời nói chế nhạo, cô khoanh tay nhìn Diệp Hâm Đình một lượt từ trên xuống nhếch mép, nở nụ cười lơ đễnh, mẻ móc:"Thế nào? Tôi nói không đúng sao? Hay là cô chột dạ rồi. Người như cô được cho ăn mặc tốt như vậy cũng nên biết cách cư xử một chút vả lại cô còn là diễn viên nữa, nếu cách cư xử này của cô mà để đám fan biết được thật không biết họ sẽ sốc thế nào? Khi biết được người mà họ luôn tôn kính là một kẻ rẻ mạt thế nào?"
Diệp Hâm Đình siết chặt tay, tiến tới lại gần cô gái giúp việc, trừng mắt hung hăng:"Tôi cho cô nói lại lần nữa!"
Đám người giúp việc còn lại, níu níu cánh tay của cô gái, tránh để cô đắc tội thêm với Diệp Hâm Đình:"Lịch Lịch, cô đừng nói nữa."
Tuy nhiên, Lịch Lịch không thèm để tâm tới câu nhắc nhở ấy, cô hất tay mọi người ra nhìn họ cất tiếng:"Việc gì phải sợ cô ta chứ?" Sau đó cô quay sang, hất mặt khiêu khích Diệp Hâm Đình:"Tôi nói cô không phải là con gái ruột của lão gia, so với chúng tôi cô chả khác gì cả, đợi khi vị tiểu thư thật sự quay trở về thì cô cũng là đồ bỏ đi mà thôi!"
"Tôi nói cô không phải là con gái ruột của lão gia, so với chúng tôi cô chả khác gì cả, đợi khi vị tiểu thư thật sự quay trở về thì cô cũng là đồ bỏ đi mà thôi!"
Diệp Hâm Đình thút thít lắc đầu:"Không phải, không phải như vậy. Mình mới là con gái của cha, không có con gái thật sự nào ở đây hết."
Đến một nơi khác, một cô gái lau dọn chiếc tủ vừa nói chuyện với người giúp việc bên cạnh:"Này, tôi thấy Lịch Lịch.nói cũng đâu có sai. Diệp Hâm Đình đó tính cách kiêu ngạo, luôn xem thường những người dưới cấp quyền của cô ta lại còn tiêu xài phung phí, tính nết cũng cả được tí nào."
Người giúp việc bên cạnh đồng tình nhưng cũng không quên nhắc nhở:"Nói nhỏ thôi, kẻo cô ta nghe được thì bị đuổi đấy! Nhưng mà, suy cho cùng thì cô ta chỉ được một cái tính."