Đôi khi Túc Nhạc Tịnh tự hỏi lấy mình. Cô có phải hay không đã sai lầm khi quyết định quay về đây? Rốt cuộc cô về đây là tại sao? Vì sao? Là để chịu những màn cực hình tra tấn đáng sợ này hã? Hay là hứng chịu những cơn điên bộc phát đột xuất của bọn họ đây? Khi ở Mỹ có một con lạc đà họ Thược là đã đủ. Sao cô lại ngu dại quay về đây rướt thêm một kẻ điên họ Túc tên Nhạc Thư kia? Lý nào lại vậy....
5 ngày...Túc Nhạc Tịnh đã về Thành phố R được 5 ngày, những ngày qua, đối với cô chính địa ngục của địa ngục. Thược Chi Linh dường như lâu ngày bị gò bó bản tính cho nên về đây được 5 ngày cô ta đã điên dại bày ra đủ trò, mà không đúng! Cô ta cũng đâu có bình thường khi ở còn ở Mỹ chứ. Phải nên biết, Túc Nhạc Tịnh cô chính là một con sâu ngủ, kỷ luật ngủ liên tục của cô chính là 16 tiếng. Nhưng sau bao nhiêu ngày qua, cô dường như không có giấc ngủ ngon nào.
Thược Chi Linh hết kéo cô đi đến Khu di tích, lại đến viện bảo tàn, xong lại đi leo núi. Sang ngày lại đến nắm đầu cô bảo rằng đi cắm trại. Tối tối nỗi hứng lại dựng ngược cô lên lết tới một quán bar hay là sẽ than thở muốn ăn khuya, liền dẫn theo cô đi tới khu phố có những món ăn bình dân nổi tiếng ở Thành phố R, tiếng hò hét của những người bán hàng nhỏ ven đường vô cùng náo nhiệt. Cô thích nơi này. Đồ ăn rất ngon!!
Nhưng hôm nay rất khác lạ, cô có thể ngủ đến tận giờ cơm trưa mà không bị phá rối lần nào. Còn thảnh thơi phơi mình ở nhà chơi với tiểu Lạc Lạc mà không bị gọi điện rấy quầy, ăn xong lại ngủ, ngủ xong lại ăn. Nhưng đời không như mơ, ông trời thật sự rất thích trêu người. Vào khoảng tầm 6 7 giờ sáng ngày hôm sau, Thược Chi Linh đã gọi điện làm cho điện thoại của cô réo liên tục. Khi bắt máy lên thì cô nàng nết na dễ thương kia lại bảo…
“Kae, đi đạp xe đạp đi. Nhanh lên, mình có chuẩn bị xe này, mình đã rất cực khỗ nguyên ngày hôm qua chỉ để tìm được 2 chiếc xe ăn ý này đấy. Cậu còn không mau xuống?!!”
Túc Nhạc Tịnh hết lời, con lạc đà kia chính là vậy, khi không ngủ được nhất định nó cũng sẽ phá cho tới khi người khác phát dại với nó thì mới chịu ngưng. Nhưng cô là một người thương bạn yêu bè, đối mặt với cái thứ tình cảm bạn bè máu c*ó kia cô không cách nào từ chối. Thế là cô lê la bộ xương già đứng dậy loạng choạng bước vào toilet. Đánh răng rửa mặt, cột mái tóc màu coffee thành đuôi ngựa hơi phỏng lên khỏe khoắn. Diện vào bộ đồ thể thao dài màu xám viền hồng thổi mái đi cùng đôi giày thể thao màu trắng trẻ trung.
Bước ra khỏi nhà, cô cùng với Thược Chi Linh một thân đồ thể thao màu vàng ngọt ngào đạp xe đi đến khu sông Hàn. Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, không khí se se lạnh thổi vào mặt phần nào cũng làm Túc Nhạc Tịnh tỉnh táo hơn. Cuộc sống nếu có thể chỉ thổi mái vui vẻ mà sống thảnh thơi như thế này thật tốt, không cần lo đến những công việc bận rộn hằng ngày.
Thược Chi Linh vốn cùng với chiều cao của Túc Nhạc Tịnh không mấy trên lệt, nhưng lần nào cũng thế bao giờ cũng vậy. Người thua luôn luôn là Thược Chi Linh, và kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, dù muốn dù không đứa đến sau luôn là đứa phải hầu đứa đến trước. Túc Nhạc Tịnh thì ngồi thảnh thơi trên băng ghế gang gỗ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại theo dõi bộ phim hoạt hình cô yêu thích - “Gintama”...Đúng, là Gintama, không sai đâu. Còn Thược Chi Linh thì đuối sức đạp xe đi mua đồ ăn sáng cho 2 hai người, sao cô chơi ngu vậy không biết.
Hàn Mặc cùng Tống Vu Phi luôn có thói quen tập thể dục vào lúc sáng sớm trước khi đi làm, có hôm thì sẽ tập ở phòng tập nhỏ trong nhà, có hôm sẽ chạy bộ quanh khu nhà, còn hôm nay, đúng quả là một ngày như tận thế đối với Hàn Mặc.
Hôm nay Thược Chi Minh đổi gió lại sang rủ rê anh và Tống Vu Phi cùng đi đạp xe đạp. Cô nhóc Tống Uyển Lam hôm qua ở lại nhà anh họ cũng xách mông hí hởn đi theo. Cả 4 người đạp xe ra đến sông Hàn, Thược Chi Minh nhìn thấy bóng dáng nào đó rất quen mắt, căn mắt ra nhìn hồi lâu liền xác định, bỏ lại 3 người kia đang lao thao anh cố sức đạp về phía bóng dáng kia. Vừa đạp vừa hét tên một người nào đó.
"Túc Nhạc Tịnh------"
Hàn Mặc hú vía, nhanh chóng nhìn về hướng Thược Chi Minh đang đạp đến. Anh thấy cô, nhanh chân nhanh tay chuyển hướng theo Thược Chi Minh. Khuôn mặt hớn hở như bắt được vàng.
Túc Nhạc Tịnh ngẩn đầu lên phát hiện nụ cười của tên điên nào đó đang nở tái mang tai. Khuôn mặt của cô chứa đầy nghi vấn, tên này thế nào lại thức vào giờ này? Lại còn đạp xe...Túc Nhạc Tịnh ngước đầu nhìn trời. Không có mưa a.
“Giở chứng gì?” Đối mặt với nụ cười tươi tắn của Thược Chi Minh cô không chút mảy may đụng lòng. Giương mắt xám lười biếng hỏi ra nghi vấn của mình.
Thược Chi Minh vừa đạp đến trước mặt cô thì nhận được ngay câu nói này. Sao cô có thể nói với anh như vậy, có biết rằng cô đã làm tổn thương nặng nề con tim bé nhỏ mong manh của anh hay không? Liếc xéo Túc Nhạc Tịnh một cái, anh bực tức xuống xe ngồi bịch một tiếng xuống bên cạnh cô, mặt xị ra. Anh hờn rồi đấy!
“Tịnh Tịnh, chào buổi sáng.” Hàn Mặc dịu dàng hỏi han cô, bất mản nhìn sang cái người đang xị mặt bên cạnh cô kia. Tia mắt như muốn nói, “Chỗ của tôi, dịch mông cậu sang một bên!”
“Hừ...Anh Minh à, bạn gái mới của đây anh sao? Mắt thẩm mĩ của anh đúng là càng ngày càng kém, ngay cả tập thể dục cũng chăm chút như vậy. Rõ ràng là muốn quyến rũ đàn ông.”
Hai người kia cũng chạy nối đuôi theo Thược Chi Minh và Hàn Mặc đến nơi. Tống Uyển Lam nhìn thấy Túc Nhạc Tịnh thì đã khó chịu, cô còn đang nói chuyện với Hàn Mặc thì khi anh nhìn thấy cô ta liền bỏ mặc cô phía sau. Tới đây còn thân mật như vậy gọi Tịnh Tịnh, anh còn chưa thân thiết như vậy gọi cô, dịu dàng như vậy nói chuyện với cô. Cô ta là cái thá gì chứ, còn đeo cả kính áp tròng nữa, cái gì thế kia, cố trang điểm cho tự nhiên sao? Tưởng cô không nhìn ra? Hừ, chỉ là một tình nhân của Thược Chi Minh thôi, còn dám câu dẫn bạn trai cô? Chán sống rồi sao?
Mặt mày của Hàn Mặc đen lại trứng tỏ anh đang cực kỳ không vừa ý và tức giận với cách nói chuyện của cô. Thược Chi Minh nhã nhặn ngày nào cũng lạnh mặt lại liếc nhìn cô đầy chán ghét. Nhưng rất tiếc, Tống Uyến Lam đang rất bận trừng mắt hung dữ với Túc Nhạc Tịnh nên chẳng hề quan tâm 3 con người kỳ lạ kia. 3 người? Phải là 3…
Tống Vu Phi cũng đang đứng hình lại khi nhìn thấy Túc Nhạc Tịnh. Anh vẫn còn nhớ như in cái đêm mùa đông tuyết rơi trắng xóa khi anh đứng trước của nhà của Túc Nhạc Tịnh ở tiểu bang New Jersey, nước Mỹ vào 5 năm trước. Sau khi mà Thược Chi Linh tận mắt chứng kiến cảnh anh và cô bạn thân của cô ân ái trên chiếc giường mà họ thì cô đã cùng anh nói chia tay, chạy sang Mỹ ở cùng với Túc Nhạc Tịnh. Nữa năm sau đó anh hối hận bay sang chỗ ở của Túc Nhạc Tịnh tìm Thược Chi Linh. Anh cầu xin cô tha thứ, dùng hết mọi cách để cô quay lại cùng anh, đến lúc anh tưởng rằng cô dường như đã mềm lòng thì Túc Nhạc Tịnh lại đi đến trước mặt anh và tát anh 2 bạt tay.
Đây cũng chính là lần đầu tên anh biết được mặt người con gái tên Túc Nhạc Tịch mà Thược Chi Linh ngày nào cũng vui vui vẻ vẻ trò chuyện đường dài với cô cả tiếng. Một khuôn mặt hiền hòa, nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt màu xám kia liền rùng mình. Đôi mắt đó trống rỗng không hồn, nó còn vô hình phũ thêm một màn sương lạnh giá. Cô tát anh hai bạt tay với khuôn mặt đó, sao đó giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp của cô vang lên, “Tình nhân của anh đang chờ, về đi!”
Giọng nói ấm áp đó nói ra cũng chỉ như một câu nói quan tâm, nhưng sao khi nhìn vào khuôn mặt cô anh cứ có cảm giác rằng cô đang muốn nói, “Nếu anh còn không mau về tôi nhất định sẽ để con cháu anh không có cơ hội đầu thai!!”
Khuôn mặt đó, tiếng nói đó, câu nói đó có lẽ suốt đời này anh cũng sẽ không quên được. Nó đã cho anh biết rằng anh đã không còn cơ hội, không còn cơ hội để xin Thược Chi Linh tha thứ, không còn cơ hội để cô trỡ lại bên anh. Túc Nhạc Tịnh đã thay cô nhắc nhở anh rằng, anh đã phản bội cô, đã mặc kệ cảm xúc của cô lựa chọn bảo vệ người con gái khác, anh đã lớn tiếng quát cô, đẩy ngã cô xuống sàn nhà khiến cô bị thương khi cô đang cố đánh tình nhân của anh cũng chính là bạn thân của cô. Và cũng tuyên bố với anh rằng...Anh đã nhận được án tử...Vĩnh viển không còn cơ hội.
Hôm nay lại một lần nữa gặp lại Túc Nhạc Tịnh, nếu như Túc Nhạc Tịnh ở đây...Thế còn Chi Linh đâu? Linh Nhi của anh cũng phải ở đây mới phải, chẳng phải hai người bọn họ luôn đi cùng nhau sao?
Tống Vu Phi vẫn cứ như vậy ngẩn người ra suy nghĩ, chẳng hề hay biết mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình.
Sau câu nói móc méo chẳng máy thiện cảm kia của Tống Uyển Lam, Túc Nhạc Tịnh cũng chẳng buồn nhìn cô lấy một cái chỉ chăm chú nhìn sang Tống Vu Phi phía sau. Hừ một tiếng trong lòng. Chuyển tầm mắt đến Hàn Mặc.
“Tiểu Tịnh, em không thể nói trổng không như vậy.” Thược Chi Minh ngồi bên cạnh khó hiểu, dù biết rõ cô quen cách ăn nói của người phương Tây, nhưng khi nói chuyện với người khác cô cũng sẽ xưng hô rất đúng mực, nhưng sao chỉ riêng nói chuyện với Hàn Mặc lại như vậy? Nhịn sang khuôn mặt ngẩn ra của cô, anh liền hiểu rõ.
“Cậu ta tên Hàn Mặc, là Hàn họ Hàn (撖), Mặc trong họ Mặc Kì (万). 31 tuổi, là Bác sĩ khoa Tim mạch.” Túc Nhạc Tịnh này có thói xấu là rất hay quen tên người khác a, vẫn là nên nói cho cô biết hết thông tin một lần.
Được Thược Chi Minh nhắc cho Túc Nhạc Tịnh không cảm kích ngược lại còn thấy nhột nên đã không nương chân đập lên chân tên đầu bạc đang ngồi bên cạnh cô cười nhạo cô kia. Tự thấy rằng mình đá thất lễ nên cô đã trịnh trọng đứng dậy, đưa tay phải ra.
"Kae Courtney, Túc Nhạc Tịnh, Túc trong họ Túc (粟), Nhạc trong câu "Tâm ức tắc nhạc*" (樂), Tịnh trong sạch sẽ (凈). 26 tuổi, tiến sĩ, nhà vật lý. Cháo anh, Hàn Mặc" Hãy để cho cô được vô tư giới thiệu bản thân đi, hãy cứ xem như đây là một buổi giới thiệu bản thân mình.
*Trọn câu chính là "Cố hoà thanh nhập ư nhĩ nhi tàng ư tâm, tâm ức tắc nhạc" - tiếng nhịp nhàng vào tai và giữ ở trong lòng, lòng thấy yên vui tức là nhạc.
Hàn Mặc bậc cười, thật muốn đưa tay xoa đầu cô, ôm lấy cô vào lòng a. Đôi mắt màu hổ phách của anh sáng lên, khóe miệng công lên thành nụ cười tươi như nắng, khoe ra hàm răng đều trắng sáng. Nắm lấy bàn tay cô, thật mềm…
“Túc Nhạc Tịnh!” Thật ra cô cũng không cần nói, anh không biết đã viết cái tên này trên giấy bao nhiêu lần.
Khi Hàn Mặc nắm lấy bàn tay của cô, Túc Nhạc Tịnh hơi giật mình, dường như vô tình cảm nhận được một dòng điện chạy lướt qua. Nhìn vào mắt anh cô bất ngờ bị thu hút bởi đôi mắt màu hổ phách sâu thâm thẳm kia, trong mắt anh, chỉ có hình bóng một mình cô, nó hình như chất chứa thêm một sự nóng bỏng khó thấy. Túc Nhạc Tịnh hơi hoảng, vội di chuyển tầm mắt, nụ cười kia cũng thật đẹp. Giọng nói cũng rất hay, trầm ấm, êm ái, dịu dàng. Mặt cô từ từ đỏ lên, anh ta có phải đang cười nhạo cô hay không? Thật xấu hổ...
Hai người như chìm đắm trong thế giới của riêng bọn họ, không hề để ý tới 3 cặp mắt kì dị đang nhìn bọn họ. Tống Vu Phi sau khi hoàn hồn lại cũng giống Thược Chi Minh ngu ngơ không rõ nhìn một màn trước mắt. Đó thật sự là thằng bạn thân của bọn họ sao? Là Hàn Mặc quanh năm mặt than, dù có là những người đàn bà xinh đẹp, đầy dặn đứng trước mặt hay dùng mọi cách đụng chạm cũng thì cũng chẳng có biểu cảm gì, thậm chí nó còn kì thị nếu những người đó đụng chạm vào nó. Thế nhưng giờ thì...Mắt sáng! Cười hé răng! Mặt hơi có sắc hồng hồng! Cầm tay một cô gái!
Tống Vu Phi nhìn kỹ lại, khuôn mặt nghiêng của Túc Nhạc Tịnh nhìn rất quen. À...Chính là cô gái trong hình nên điện thoại của thằng bạn nối khố của anh, anh còn cứ tưởng ai chơi ác lấy phá điện thoại nó. Ra là nó chụp lén! Chã trách, mấy ngày này cứ rãnh rỗi là thấy nó cứ cầm điện thoại suốt, ra là thế này. Mà từ bao giờ? Chẳng phải Túc Nhạc Tịnh mới vừa trỡ về? Gớm thiệt, đúng là ‘lù lù vác cái lu mà chạy.’
Cô nàng tiếu thư họ Tống bên này thì giận đỏ mặt tía tai, mắt hơi dâng lên một tần hơi nước. Bàn tay nắm chặt lại, răng cắn chặt môi dưới. Bực tức nhìn 2 đôi tay đang bắt lấy nhau kia, sao lâu con chưa lấy tay ra. Con ả kia đang quyến rũ bạn trai cô mà, không thể bỏ qua được, cô sẽ không bỏ qua đâu.