Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 41



Tư Mộ Hàn thấy cô thẫn thờ nhìn mình, nhếch môi, tay trượt xuống cần cổ trắng ngần sờ sờ: “Nhìn tôi như vậy là muốn đá tên vô dụng đó đi đến ở cùng tôi sao?”
Tay của anh hơi lạnh nhưng dường như có dòng điện chạy qua khiến cô bất giác rùng mình.

Nguyễn Tri Hạ lấy lại tinh thần, đẩy mạnh “Tư Gia Thành” ra: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy!”
Tư Mộ Hàn không hề phòng bị nên bị cô đẩy lùi ra sau hai bước mới đứng vững, nhưng không hề tức giận, sắc mặt ung dung như không có chuyện gì xảy ra:
“Tin tôi đi, đó là những món Tư Mộ Hàn thích ăn, huống hồ, tối nay tôi cũng có tiệc.


Anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa, rồi chầm chậm nhấc bước rời khỏi phòng bếp.

Bóng anh vừa khuất Nguyễn Tri Hạ rùng mình, đưa tay đặt lên cửa tủ lạnh, thở phào bình ổn cơ thể.

Sau khi bình tĩnh lại, Nguyễn Tri Hạ có thể khẳng định vừa nãy “Tư Mộ Hàn” cố ý trêu ghẹo cô.

Cô chạy vào nhà vệ sinh, nhìn gương mặt xấu xỉ của mình trong gương, nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao “Tư Gia Thành” lại năm lần bảy lượt trêu ghẹo cô.

Không phải là cô chưa từng nghe qua trong tầng lớp thượng lưu có một vài người có sở thích quái dị.

Lẽ nào do cô là chị dâu của anh nên anh mới có cảm giác kích thích cấm kỵ này?
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, cô đã thấy lạnh sống lưng.

Lần đầu gặp “Tư Gia Thành” cô chỉ cho rằng Tư Gia Thành là một cậu ấm quần là áo lượt mà thôi.


Nhưng sau này chuyện anh ta bị trúng đạn, hoàn toàn thay đổi cách nghĩ của cô về anh.

Anh đẹp trai, tuấn tú, gia cảnh lại tốt, nghị lực hơn hẳn người thường, chỉ dựa vào những điểm này anh đã không phải là một người đơn giản, tầm thường.

Mà người đàn ông không hề đơn giản này lại đến…trêu ghẹo cô?
Rốt cuộc là tại sao?
…………….

.

Vì trong lòng có tâm sự nên Nguyễn Tri Hạ nấu cơm cũng không được chú tâm cho lắm.

Sau khi lãng phí mất hai miếng thịt bò cô mới lấy lại được tâm trạng.

Cô định tin “Tư Gia Thành” một lần, làm mấy món mà anh ta nói.

Vừa mới nấu xong thì cô nghe thấy tiếng xe ở ngoài cổng truyền tới.

Tư Mộ Hàn đã về rồi sao?
Bây giờ cô ra có thể gặp được anh không?
Nghĩ vậy trong lòng cô có chút căng thẳng.


Lúc cô cởi tạp dề bước ra, thấy có một mình Thời Dũng.

Anh ta ôm thùng giấy bước vào đại sảnh, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ anh ta sững lại một lúc, sau đó cúi nhẹ đầu, cung kính nói: “Cô chủ!”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, hỏi: “Tư Mộ Hàn về rồi sao?”
“Cậu chủ đã lên lầu rồi.


Qua nhiều ngày như vậy, Thời Dũng đã có thể giúp Tư Mộ Hàn nói dối mà mặt không đổi sắc.

Nguyễn Tri Hạ hơi ngạc nhiên, nhưng không có nghĩ nhiều: “Anh ấy vẫn chưa ăn đúng không? Tôi cũng vừa mới nấu cơm xong.


Thời Dũng là một người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.

“Bây giờ tôi đi đưa tài liệu cho cậu chủ, tôi sẽ hỏi cậu chủ xem muốn xuống lầu ăn hay là mang lên.


“Cảm ơn.


………….

Thời Dũng ôm thùng tài liệu lên phòng đọc sách của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn đang gọi điện thoại.

Nghe thấy đằng sau có tiếng đẩy cửa, anh không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó là Thời Dũng.