Lúc này Tư Mộ Hàn mới nhớ ra, trước đó thật sự có một người phụ nữ tới tìm anh ta.
Mà trong căn biệt thự này chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Nguyễn Tri Hạ.
Cô lại chủ động tìm anh?
Là vì mấy lời chửi rủa trên mạng nên tới cầu xin anh sao?
Trong con ngươi đen nhánh của Tư Mộ Hàn hiện lên vẻ hứng thú, anh dựa vào lưng ghế rồi lên tiếng sai bảo: “Cậu gọi cô ấy tới đây.
”
Thời Dũng đi ra ngoài, không bao lâu sau đã cùng Nguyễn Tri Hạ quay lại.
Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa tiến vào, phát hiện ra Tư Mộ Hàn vẫn ngồi ở chiếc ghế dựa sau bàn làm việc như trước, chiếc ghế đó đang quay lưng về phía cô.
Cô chỉ có thể nhìn thấy cánh tay đặt lên tay vịn cùng với đỉnh đầu anh, ngoài ra không nhìn thấy gì cả.
Tư Mộ Hàn mở miệng hỏi cô trước: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Không phải cô mới là người phải hỏi anh ta những lời này sao?
Trước đó cô tới tìm anh thì anh bảo cô cút đi, giờ lại gọi cô tới là để hỏi cô đến có chuyện gì sao?
Nguyễn Tri Hạ cũng không ngại ngùng, lập tức nói lý do mà mình tới: “Tôi muốn chuyển ra ngoài ở.
”
Cô nói xong thấy Tư Mộ Hàn không có phản ứng gì, liền giải thích nói: “Không bao lâu nữa tôi phải đi làm rồi, ở nơi này rất bất tiện.
”
Người đàn ông chỉ đáp lại ngắn gọn: “À.
”
À?
Đây là đồng ý hay không đồng ý?
Lúc này trong lòng Tư Mộ Hàn vô cùng khó chịu.
Người phụ nữ xấu xí này hôm qua còn đầy tình cảm nói không để ý đến việc anh “Không khỏe”, hôm nay đã muốn chuyển ra khỏi biệt thự này rồi!
Đừng có mơ!
Nguyễn Tri Hạ thấy anh mãi không nói gì, liền nghi hoặc hỏi: “Anh…”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng ngắt lời cô: “Cô nghĩ đây là cái chợ sao? Thích đến thì đến thích đi thì đi sao?”
Nguyễn Tri Hạ nghe ra được sự tức giận trong lời nói của anh.
Cô không hiểu mình chọc giận anh ở điểm nào.
Thôi, không chuyển đi nữa.
Nghĩ lại, cô cảm thấy yêu cầu chuyển ra ngoài ở này của mình có thể kích động đến Tư Mộ Hàn.
Dù sao thì người “ có cơ thể khiếm khuyết” như Tư Mộ Hàn có nội tâm rất nhạy cảm, rất dễ bị kích động.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ vậy, giọng nói bất giác dịu dàng lại: “Tôi biết rồi, không có việc gì thì tôi ra ngoài trước.
”
Giọng nói dịu dàng đến vậy của cô là lần đầu tiên Tư Mộ Hàn nghe thấy.
Sau khi nghĩ một lát, Tư Mộ Hàn liền sầm mặt.
“Đi ra ngoài!”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm thán, tính tình Tư Mộ Hàn nóng thật đấy.
Tư Mộ Hàn quay người lại, nhanh chóng đặt tập văn kiện trong tay xuống bàn làm việc.
Thời Dũng thấy phản ứng của anh, trong lòng cũng thấy không hiểu, dạo gần đây cậu chủ luôn nổi cáu không rõ lý do.
Một lúc lâu sau, hình như Tư Mộ Hàn nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng hỏi Thời Dũng: “Tôi nhớ là trên hồ sơ của Nguyễn Tri Hạ viết là cô ấy tốt nghiệp học viện Điện Ảnh?”
Thời Dũng: “Đúng, cô chủ học chuyên ngành văn học khoa điện ảnh truyền hình.
”
Trên mặt Tư Mộ Hàn nhanh chóng nở ra một nụ cười, như dã thú nhìn vào con mồi của mình, anh mang theo tâm tư sâu kín lên tiếng hỏi: “Nói cách khác, công việc của cô ấy là biên kịch?”
Thời Dũng sửng sốt một chút rồi gật đầu.
Người khác đều cho rằng Tư Mộ Hàn là một tên tàn phế không thể quan hệ nhưng không ai biết Tư Mộ Hàn chính là ông chủ đằng sau tập đoàn giải trí Thịnh Hải lớn nhất cả nước.