Vợ Ngốc

Chương 35

Đến 9 giờ thì bác sĩ Thích theo thường lệ đến thăm bệnh cho Diệp Thiên Minh, đi cùng mấy y tá từ xa, ông vẫn thấy Diệp Hạo như cũ đứng bên ngoài đang chào ông, nhưng bước vào phòng, ông nhận ra có thêm một thành viên mới, một cô gái nhỏ đang im lặng đánh cờ với Diệp lão.

" Bác sĩ đã đến " Diệp lão lập tức đừng lên chào, bên này bà Diệp nghe tiếng cũng đứng dậy theo, tránh sang một bên để bác sĩ coi tình hình.

" Ồ, nhìn xem, tình trạng Thiên Minh có chuyển biến tốt " Bác sĩ Thích xem xét cái máy bên cạnh một lúc, bất chợt kinh ngạc thốt lên, mấy ngày trước vẫn duy trì một chỉ số nhất định, hôm nay đã có biến chuyển, quả đáng mừng.

Diệp lão nghe vậy vội bước vài bước đến gần giường Diệp Thiên Minh, giọng run run, nhưng là vì đang vui, hỏi lại

" Thật sao bác sĩ, có tốt lên sao, vậy nó sẽ sớm tỉnh lại đúng không??" Bà Diệp, Diệp Hạo cũng nhìn mặt bác sĩ Thích chằm chằm,nôn nóng câu trả lời

" Đúng vậy, ông ấy có thể sớm tỉnh hơn, nhưng là thế này, nếu thời gian ông ấy cần hồi phục là 1 tháng chẳng hạn, thì ông ấy chỉ tỉnh sớm hơn 1,2 ngày, nghĩa là vẫn còn lâu mới tỉnh lại, còn nếu là chừng nữa tháng, thì vài ngày sau sẽ tỉnh đấy " Bác sĩ Thích mĩm cười, đối với một bác sĩ như ông, bệnh nhân có tiển triển tốt là thành tựu đáng tự hào và vui mừng.

" Ra vậy sao...?" Diệp lão đã hiểu tình hình, hơi thất vọng một chút vì sợ trường hợp Diệp Thiên Minh sẽ rơi vào bất tỉnh lâu dài, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh, không sao, ngắn hay dài, chỉ cần con ông có thể tỉnh lại, có thể sống tiếp với ông mới là quan trọng nhất.

Bà Diệp đưa tay nằm lấy bàn tay Diệp Thiên Minh, cũng có suy nghĩ như Diệp lão, đôi mắt vẫn còn rưng rưng vì vui mừng. Chỉ có Nhạc Ân không hiểu gì hết đang ôm tay Diệp Hạo, đôi mắt chớp chớp cố nạp vấn đề vào đầu, cái gì mà tỉnh với không tỉnh, cái gì mà sớm với muộn vậy nhỉ, vậy là lắc tay Diệp Hạo thì thầm

" Andy, bác sĩ nói cha sắp khỏe bệnh rồi,đúng không vậy??"

Vì cả căn phòng đang im lặng nên ai cũng nghe tiếng thì thầm đó, Diệp Hạo quay qua gật đầu với câu nói của Nhạc Ân, bác sĩ Thích cũng quay lại nhìn cô gái mới nói chuyện, cô gọi Diệp Thiên Minh là cha, ông bất ngờ vô cùng, nhìn Diệp Hạo, lại nhìn Nhạc Ân, ông tự hỏi, lẽ nào Diệp Thiên Minh có thêm đứa con riêng này nữa.

Diệp lão đang có tinh thần, thấy bác sĩ Thích thắc mắc Nhạc Ân vội lên tiếng giới thiệu

" Bác sĩ, nó là cháu dâu của tôi đấy, là vợ Diệp Hạo" lại hướng Nhạc Ân nói " Tiểu Ân, mau chào bác sĩ Thích đi cháu, ông ấy đang chữa bệnh cho cha cháu đấy "

Ồ, người này là chữa vết thương cho cha sao, ngay lập tức Nhạc Ân ban cho bác sĩ Thích danh hiệu người tốt, vậy là nhìn ông tươi cười chào

" Chào bác sĩ Thích "

" Chào cô bé " Bác sĩ Thích gật đầu chào lại, dù thấy Nhạc Ân đã làm vợ rồi nhưng ông nhìn thấy cô giống một cô bé hơn.

" Bác sĩ ơi, cha còn đau không??" Nhạc Ân vừa làm quen đã nhanh miệng hỏi han

" À, cha cháu đang ngủ, sẽ không thấy đau, nhưng lúc ông ấy tỉnh lại, sẽ hơi choáng đấy " Bác sĩ Thích cũng có tâm tình trả lời cô gái nhỏ đang có câu hỏi khá kì lạ, mọi khi chỉ có Diệp lão hỏi chuyện ông là chính, hôm nay có thêm một người nữa rồi

" Ô, tội cha lắm " giọng Nhạc Ân ủ rủ, đột nhiên đi đến lay lay tay bác sĩ Thích cất giọng nũng nịu " Bác sĩ, bác sĩ làm cha hết đau đi, bác sĩ, bác sĩ a "

Diệp Hạo dở khóc dở cười bó tay, vội bước đến ôm cô vợ nhỏ lại, vỗ nhẹ lên đầu cô trách yêu

" Ngốc này, đừng làm phiền bác sĩ, bác sĩ tự có cách chữa trị cho cha mà "

Nhưng Diệp lão đang nhìn lại bật cười khà khà tự hào, cháu dâu ông đáng yêu mà, bác sĩ Thích mới đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng làm bác sĩ đã lâu, ông mơ hồ nhận ra bản chất của Nhạc Ân, vì vậy đột nhiên thấy yêu quý cô bé trẻ con này, vậy là vẫn vui vẻ trả lời

" Cô bé, đau hay không không quan trọng, quan trọng nhất phải làm sao cho cha cháu mau tỉnh lại, chỉ cần ông ấy tỉnh lại, ta sẽ tự khắc có cách giảm đau cho ông ấy"

Tỉnh lại là quan trọng nhất sao?? Lần này Nhạc Ân đã hiểu ra rồi, vậy thì...Nhạc Ân nghiêng đầu hỏi tiếp

" Vậy cháu gọi cha dậy nhé??", Cô thấy Diệp Thiên Minh chính là ngủ mà, chỉ là ông ngủ say quá quên cả dậy, vậy thì phải gọi ông dậy rồi

Bác sĩ Thích gật gù, cách này ông nói với mấy thành viên nhà họ Diệp suốt mà, ngày nào chẳng nói, nếu có thể thì nên nói chuyện với Diệp Thiên Minh, sẽ tốt hơn cho ông ấy. Nhưng hình như già trẻ lớn bé của Diệp gia chẳng ai có tế bào lãng mạn thì phải, ông thấy họ toàn câm như hến, dù rất lo lắng cho cha, cho chồng, cho con, nhưng bảo họ mở miệng nói chuyện kiểu như thế còn khó hơn lên trời. Giờ đây.... bác sĩ già hài lòng nhìn Nhạc Ân, đứa trẻ này thì ông dễ đào tạo hơn đây, vậy là bắt đầu thuyết giảng

" Cháu nói đúng lắm, cháu phải gọi cha cháu dậy, nhưng gọi theo cách bình thường ông ấy sẽ không dậy đâu, cháu phải thường xuyên nói chuyện, ngày ngày nói chuyện, ông ấy có thể nghe cháu nói đấy, vậy nên cũng sẽ nhanh tỉnh hơn"

“ Phải nói chuyện ư??” Nhạc Ân thấy cách gọi dậy này kì lạ quá, mọi khi Diệp Hạo gọi cô dậy, thì chỉ cần gọi ‘ Ân Ân, Ân Ân, dậy nào ‘ rất nhẹ nhàng, đôi khi thấy cô không chịu dậy thì cứ thế ôm cô đi vào phòng tắm luôn …. Nhưng giờ đây, muốn gọi cha dậy thì phải nói chuyện với ông, được rồi, cô sẽ nói, nhưng, nói gì nhỉ??

“ Ân phải nói cái gì??” Nhạc Ân chu môi chớp mắt học hỏi

“ Cháu muốn nói gì cũng được, hoặc là kể chuyện cho cha cháu nghe đi “ Bác sĩ Thích hài lòng với thái độ hợp tác của Nhạc Ân

“ Ồ, cháu biết rồi, cháu sẽ kể chuyện cho cha nghe nha” Nhạc Ân gật gù đã hiểu, gì chứ kể chuyện là cô rất thích a, mọi khi ngồi với Tiểu Hoa và thím Trương, cô chỉ có thể lắng nghe, nhưng cô đã chú ý và học được cách kể chuyện của hai người đó rồi, bây giờ, cô sẽ thực hành …

Diệp Hạo nhìn đôi môi cười mĩm với cặp mắt híp của vợ, thấy thật nghi ngờ, anh đã có dịp thấy được nghe được công phu kể chuyện của vợ mình, chỉ là lặp đi lặp lại mấy câu, chẳng khác nào nói chuyện nhảm. Nhưng dù sao đi nữa, chuyện cô đang làm, anh lại không dám làm, nên anh có nghi ngờ năng lực của Nhạc Ân cũng đành để trong lòng mà thôi.

Diệp lão và bà Diệp cũng y như Diệp Hạo, lựa chọn im lặng là vàng. Hai người cũng đang xấu hổ trước bác sĩ Thích, ông ngày nào cũng căn dặn những chuyện đó, nhưng quả thật, mở miệng nói chuyện một mình như vậy, hai người đành chịu thua, quả đúng như bác sĩ Thích nhận xét, trong vấn đề tình cảm, Diệp gia làm thì được nhưng nói thì không a.

Bác sĩ Thích thì lại đang vui vẻ, cuối cùng ông cũng tìm được một người trong nhà họ Diệp chịu nghe lời ông rồi, cũng đã xem bệnh xong, bác sĩ Thích thỏa mãn muốn rời khỏi phòng bệnh.

“ Mọi người …” bác sĩ Thích quay qua nhìn ba người còn lại trong phòng căn dặn “ … có chuyện gì thì gọi cho tôi, bây giờ tôi xin phép cáo từ”

“ Chào bác sĩ” Diệp lão và bà Diệp gật đầu chào tạm biệt, Diệp Hạo thì quay người muốn tiễn ông, Nhạc Ân thấy bác sĩ Thích muốn đi cũng học theo mọi người chào

“ Chào bác sĩ nha”

Bình thường bác sĩ Thích chỉ gật đầu lại rồi đi ra, nhưng giờ nghe giọng Nhạc Ân, không hiểu sao lại quay đầu nhìn cô mĩm cười

“ Nhớ phải nói chuyện đấy, cô bé”

Nhạc Ân tươi cười, vô cùng hồ hởi trả lời

“ Ân nhớ mà”, bình thường Nhạc Ân trả lời với người lớn đều không dùng kính ngữ, vì cô chẳng hiểu ý nghĩa của mấy từ kính ngữ, cũng chẳng biết dùng nó, giờ trả lời với bác sĩ Thích cô cũng như vậy, Diệp lão và Diệp Hạo đã quen chẳng thấy gì, ngay cả bác sĩ Thích cũng không phiền, vì ông nghe thấy sự lễ phép trong câu nói, duy chỉ có một người đang cau mày không hài lòng, đợi bác sĩ Thích và mấy cô y tá rời khỏi phòng, Diệp Hạo đóng cửa lại là liền mở miệng

“ Trả lời với người lớn phải thưa vâng đàng hoàng chứ, sao lại không có phép tắt gì vậy”

Ngay lập tức, mọi người trong phòng đều quay qua nhìn bà Diệp, người vừa nói ra câu đó. Bà Diệp vẫn cau mày như vậy, tiếp tục nhìn Nhạc Ân nói

“ Bác sĩ Thích là người lớn hơn cô, ông ấy hỏi cô phải ‘ vâng’ rồi mới trả lời tiếp, biết chưa?”

Diệp Hạo và Diệp lão hơi sững sờ, suốt mấy ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên họ thấy bà có tinh thần như vậy, nhưng ngay lập tức, họ cũng nhận ra tình hình, Diệp Hạo lo lắng nhìn qua Nhạc Ân, anh sợ cô tủi thân khi bị bà Diệp giáo huấn, nhưng thật bất ngờ, gương mặt vợ anh vẫn bình thường, còn đang nhíu mày suy nghĩ vấn đề, mà dường như không hiểu lời bà Diệp nói, quả đúng vậy, Nhạc Ân nghiêng đầu nhìn bà hỏi ngây thơ

“ ‘Vâng’ là gì vậy, Ân không biết?” Diệp Hạo nói chuyện với Diệp lão và thím Trương đều hay dùng từ này, Tiểu Hoa cũng vậy, nhưng Nhạc Ân không hiểu nên không dùng a.

Bà Diệp càng cau mày, hỏi như thế có nghĩa là đứa trẻ này đã không được dạy dỗ chu đáo rồi đây, tự dưng trong lòng hiện lên cảm xúc muốn dạy dỗ Nhạc Ân, thế là lại tiếp tục nói

“ Vâng, là kính ngữ, cô nói chuyện với người lớn hơn mình thì phải nói từ ‘ vâng’, từ ‘ vâng’ này thau thế cho từ ‘ừ’, nói cách khác, không được dùng ‘ừ ‘ với người lớn, mà luôn luôn dùng từ ‘ vâng’, đã hiểu chưa?”

Ô, Nhạc Ân chu môi kinh ngạc, thì ra là như vậy, hèn gì mà Diệp Hạo hay dùng từ đó a, vậy là nhìn bà Diệp nghiêm túc trả lời

“ Ân hiểu rồi a..” Chợt nhớ tới bà Diệp đã dạy, lại nhanh chóng thay đổi “ Vâng, vâng, Ân hiểu rồi a”

Nói xong nhìn bà Diệp chờ đợi phán xét

“ Tốt, phải nhớ kĩ đấy, là con dâu Diệp gia, một chút lễ nghi cơ bản này mà còn không biết, thì làm sao mà học được những thứ quan trọng hơn cơ chứ ” Bà Diệp hài lòng, hăng hái nói, đến khi nói xong cũng ngỡ ngàng, vội vàng im bặt,không dám nhìn xung quanh … bà vừa mới nói ‘ con dâu Diệp gia ‘, chẳng khác nào trong lòng bà đã xem Diệp Hạo là con cháu nhà họ Diệp ư?

Hai người còn lại trong phòng cũng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Diệp lão bất chợt mĩm cười kéo tay Nhạc Ân vỗ nhẹ, giọng nói mang vẻ hài lòng nhìn bà Diệp

“ Tiểu Ân nó dại dột, lại được nuông chiều nên không hiểu lễ nghĩa, con làm mẹ thì hãy dạy dỗ thêm cho nó, nó là đứa rất nghe lời, sẽ luôn nghe con” nói xong, vờ như không nhìn thấy khuôn mặt khó xử của bà Diệp, lại chuyển giọng tươi cười quay qua nhìn Nhạc Ân “ Tiểu Ân, cháu phải nghe lời mẹ, cố gắng mà học hỏi, không được làm mẹ thất vọng, nhớ chưa nào?”

Nhạc Ân lập tức gật đầu lia lịa, gì chứ học hành là cô giỏi lắm nha, Diệp Hạo khen cô hoài à, nhanh chóng chứng minh cho Diệp lão và bà Diệp thấy

“ Vâng, Ân nhớ rồi” Nói xong mím môi nhìn hai người lớn, cô mới nãy còn cố ý nói tiếng ‘ vâng’ rất giõng dạc nha.

Diệp lão cười ha ha vỗ đầu Nhạc Ân khen ngợi liền

“ Giỏi lắm, không hổ là cháu dâu của ta mà, ha ha”

Bà Diệp thì chỉ đưa mắt nhìn hai ông cháu một cái, lại rũ mắt làm ra vẻ thờ ơ không muốn nói gì.

Dù vậy cũng đã là đặc biệt rồi, Nhạc Ân rất hài lòng với biểu hiện của Diệp lão và bà Diệp, muốn khoe khoang liền đưa mắt tìm kiếm Diệp Hạo, thấy anh đang đứng ở cửa liền mĩm cười híp mắt đắc ý, cô thấy Diệp Hạo cũng mĩm cười lại, trong lòng thật tự hào chính mình.

Nụ cười của Diệp Hạo là thật, quả thật, việc bà Diệp giáo huấn Nhạc Ân, coi Nhạc Ân là con dâu mình, anh không thấy khó chịu. Anh biết,lời bà nói không có ý trách mắng gay gắt, mà chính là thật lòng muốn dạy dỗ. Với lại, Nhạc Ân cũng không tỏ ý gì không muốn, mà còn ra vẻ thích thú, đã vậy, anh còn lo nghĩ điều gì. Dù rằng, anh cũng tự hỏi chính mình, dường như mấy hôm nay, bà Diệp đối xử với anh có khác biệt, mà chính anh, đối với bà cũng đã trải lòng hơn, điều này nghĩa là sao?

Mỗi người một nỗi lòng, một suy nghĩ riêng, Diệp lão thì khác, ông sống chừng này tuổi, lại là người lớn nhất trong gia đình, ông chẳng mong muốn con cháu bất hòa, ông biết chuyện giữa bà Diệp và Diệp Hạo khó mà giải quyết sớm chiều, nên quả thật những biến chuyễn lúc nãy khiến ông vui mừng. Diệp lão lén đưa mắt liếc hai khuôn mặt đang chim trong suy ngẫm của Diệp Hạo và bà Diệp, khẽ thở phào một hơi an lòng.

………………………………………………………………………….

Mọi người trong căn phòng lại trở về trạng thái bình thường, bà Diệp ngồi một chỗ nhìn Diệp Thiên Minh, hồi nãy Diệp Hạo lúc ngồi ngoài lúc vào phòng xem hai ông cháu Nhạc Ân đánh cờ, giờ đổi lại chính anh đang ngồi tiếp Diệp lão, còn Nhạc Ân, đương nhiên đang ngồi một ghế khác, bên cạnh bà Diệp, bi bô kể chuyện cho Diệp Thiên Minh nghe, mà lại toàn kể chuyện …. phim.

Nhạc Ân học giọng điệu của thím Trương và Tiểu Hoa, thay nhau đổi vai hai người, mặt khi thì hếch lên, khi thì chu môi, khi thì nhăn nhó, có khi lại cười vui vẻ, cả căn phòng, chỉ có tiếng Nhạc Ân.

“ Cha biết không, vậy là Tần Mẫn kia bỏ đi mất rồi a, hừ, thật ngốc mà, không nên bỏ đi a, phải ở lại, đánh cho Tô Thanh vài cái, hừ, dám đi ngoại tình a, đáng đánh nha “ Gương mặt Nhạc Ân xuất thần, đang kể chuyện cho Diêp Thiên Minh biến thành thể hiện cảm xúc của mình, bàn tay cũng nắm lại, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, dường như đang nhớ lại khuôn mặt của diễn viên đóng vai Tô Thanh kia, muốn đánh anh ta.

Diệp lão đang cau mày suy nghĩ nước cờ cười phì một tiếng, ngay sau đó cố nén lại, không dám làm ồn sợ gián đoạn sự nghiệp nói chuyện của Nhạc Ân. Diệp Hạo thì nhếch miệng nhìn ra cửa sổ cảm thán, vợ anh cả ngày bị nhồi nhét toàn ngoại tình với ngoại tình thế kia, may mà lúc trước anh kịp chấn chỉnh rồi, không thì cũng khó sổng nổi với cô. Bà Diệp thì vẫn thần sắc bình thường, nhưng quả thật, nghe Nhạc Ân nói chuyện, bà không thể ngăn nổi mấy cái cảm xúc đang lạo nhạo trong lòng, nhiều lúc bà cũng thấy tò mò diễn biến, nhiều lúc lại thấy tức giận cho nhân vật, nhiều lúc lại thấy muốn cười giọng điệu Nhạc An …. Nhưng rút kinh nghiệm lỡ miệng hồi nãy, bà cố dằn lại, thể hiện mình không quan tâm, không nghe, không thấy…

“ Mẹ, mẹ có biết Tần Mẫn đi đâu không??” Nhạc Ân đang kể chuyện hăng say, đột nhiên quay qua bà Diệp hỏi, nãy giờ bà ngồi bên cạnh cô, cô tự dưng xem bà là khán giả.

Bà Diệp bất ngờ bị hỏi, đưa mắt nhìn Nhạc Ân ấp úng, bà là bà không muốn nói chuyện a, nhưng không trả lời có được không nhỉ, nhưng mà Nhạc Ân đang giúp chồng bà cơ mà, bà cũng phải có nghĩa vụ ‘giúp cùng’ chứ nhỉ,bà Diệp mãi suy nghĩ, chưa kịp trả lời thì Nhạc Ân đã híp mắt hảo tâm giúp bà rồi, thì ra cô nhìn mặt bà cứ tưởng bà không trả lời được câu hỏi, nên giải đáp luôn

“ Mẹ, Tần Mẫn là đến nhà Hạo Thiên nha, ha ha, hấp dẫn không nào …” Nhạc Ân kéo giọng, nghiêng người thích thú với điều mới nói ra, mũi chun lại, nhái giọng thím Trương “ Aiz, đúng là cô ấy không có chỗ nào để đi, nhưng đến nhà người đàn ông khác là không nên …” nói xong mở lớn mắt, giả vờ vẻ mặt không hài lòng của Tiểu Hoa, tiếp tục sắm vai cô “ Hừ, Tần Mẫn nên đến đó, tốt nhất là yêu luôn Hạo Thiên a, Tô Thanh thì có gì tốt, để xem, rồi anh ta thấy Tần Mẫn yêu Hạo Thiên, anh ta có chạy đến khóc lóc cầu xin không nào, đến lúc đó thì phải đạp anh ta một cái vào mặt …” tự biên tự diễn xong, Nhạc Ân bật cười khúc khích, cô cảm thấy mình thật là giỏi a, thím Trương hay Tiểu Hoa, là ai, cô cũng có thể giả vờ như họ. Cười xong lại quay qua bà DIệp, lại vô tư nói

“ Mẹ, Ân kể xong rồi, mẹ kể chuyện cho cha đi “ đôi mắt mở to nhìn bà Diệp chờ mong.

Kể ………. Kể cái gì, mười mấy năm rồi hai vợ chồng bà hai phòng riêng, ngày chạm mặt nhiều nhất 3 lần, mỗi lần toàn là gật đầu chào hỏi, họa hoằn lắm mới nói dăm ba câu chào, trừ những lúc bà cần bàn chuyện về Diệp lão, mới nói được thành câu dài với ông. Với lại, tính cách ông và bà quá giống nhau, đều rất lạnh lùng, thể hiện tình cảm với nhau là điều quá xa vời và chẳng ai muốn làm, huống gì là những câu thân mật … Bà, thực sự bó tay.

Bà Diệp giả vờ ho nhẹ, một lần nữa không dám nhìn xung quanh, không dám nhìn mặt Nhạc Ân, kiên quyết thực hiện phương châm giả chết để sống an lành, mắt khẽ nháy nháy nhìn vào … mép giường, im lặng trước lời đề nghị của Nhạc Ân.

Nhạc Ân thấy vậy thì chu môi lên, vô cùng bất mãn, nhưng trong thâm tâm vẫn biết rằng bà Diệp là người lớn, cô nhận ra với người lớn, không nên vô lễ. Vậy là không cần đến bà, quay lưng chiếu ánh mắt sáng rực tới hai ông cháu Diệp lão, Diệp Hạo đang ngồi đánh cờ gần cửa sổ, cười hì hì hiền lành

“ Andy, ông nội, đến kể chuyện cho cha nghe đi”

“ Andy!!!” Nhạc Ân thấy Diệp Hạo đưa tay sờ cằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và thận trọng, đang nhíu chặt mày, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì cấp thiết lắm, tưởng anh không nghe, lại gọi khẽ một tiếng. Gọi xong vẫn thấy Diệp Hạo duy trì tư thế đó, Nhạc Ân bắt đầu thấy không hài lòng, lại quay sang Diệp lão, chưa kịp mở miệng đã nghe Diệp lão trách Diệp Hạo

“ Hừ, suy nghĩ cái gì mà lâu vậy, nãy giờ đã … đã… hơn 15 phút rồi đấy, thật là, làm ông nhịn đi toilet mà đợi cháu đây “ nói xong thì đứng lên, mày cau lại tỏ vẻ khó chịu, nhìn về cái toilet riêng trong phòng lẩm bẩm “ Suy nghĩ tiếp đi, ông đi toilet cái”

Ơ ~~~~ Nhạc Ân nhìn cánh cửa toilet đóng lại che đi dáng người Diệp lão, đầu cứng ngắc từ từ quay về nhìn Diệp Hạo vẫn còn suy nghĩ, cảm thấy có điều gì đó rất kì quặc, nhưng cái đầu nhỏ cũng chỉ nghĩ được ngang đó, còn kì quặc như thế nào thì cô chịu. Quan trọng nhất, chẳng có ai tiếp nối cô kể chuyện cho cha a. Nhạc Ân thở dài thất vọng, quay người vỗ tay vào mu bàn tay Diệp Thiên Minh, cất giọng chán nãn

“ Cha, để Ân kể tiếp cho cha nghe nha “ Nói xong bĩu môi, hừ giọng nói dỗi “ Hừ, Ân đã nhường phần cho mọi người, mà mọi người không thèm đấy nhé, sau này, giành Ân kể chuyện, Ân không cho đâu “

Sẽ không ai giành!!! Dại gì mà giành!!! Có ngốc mới giành!!!

Ba cái kẻ được coi là cha, là vợ, là con kia đang len lén mà thở phào một hơi nhẹ nhõm, khi nghe Nhạc Ân lại tiếp tục kể chuyện, Diệp Hạo lẳng lặng nhìn bàn cờ mà khâm phục Diệp lão, anh chỉ là giả vờ suy nghĩ thế thôi, vậy mà ông nội anh còn cao cơ hơn, nhìn ra đang giả vờ suy nghĩ nước đi mà lợi dụng tình thế chạy trốn, ông trời mới biết, thật ra hồi nãy chưa đến phiên anh đi, chỉ là chẳng tìm được cách thoái thác nên mới nghĩ ra chiêu trò giả vờ thế, chứ hồi nãy là đến phiên Diệp lão phải đi a. Mà, ông nội anh đang thua, giờ luôn tiện chạy trốn vậy, không biết có quỵt nợ không đây nữa.

Bà Diệp lại trở về trạng thái lạnh lùng như thường, nhưng giờ đây, nghe giọng nói trong trẻo bên tai kia, không hiểu sao bà thấy hơi có lỗi với Nhạc Ân, aiz, cuộc đời bà chưa có gì khiến bà phải chạy trốn như chuyện hồi nãy. Bà là con nhà quân nhân, trong máu cũng mang đậm cốt cách quân nhân, gặp khó không lùi chính là bản chất của bà, vậy mà ….. Trong đầu bà chợt nảy ra một ý nghĩ ‘ May mắn là có cô bé kia, nếu không lấy ai nói chuyện với chồng bà bây giờ ‘.

Diệp Thiên Minh có chuyển biến tốt, mà không khí trong phòng, cũng càng lúc càng hài hòa thêm.

……………………………………………………………………………………………

Sự kiện Diệp gia càng ngày càng nóng bỏng, báo chí truyền hình đưa tin từng ngày từng giờ, theo đó, giá cổ phiếu của Diệp gia cũng giảm từng giờ, từng phút, một lượng cổ phiếu không hề nhỏ cũng đã bị bán tháo không thương tiếc. Giờ đây, mọi người chỉ đang chờ đợi giây phút nào, Diệp gia sẽ sụp đổ.

“ Anh, anh vào nhà được sao” Chu Lệ Băng mở lớn mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn Diệp Bảo mặc một bộ đồ bình thường đang phủi bụi ở mông và ở chân, bên cạnh anh, có hai người đàn ông cao lớn cũng làm động tác y như vậy.

“ Trèo tường là được” Diệp Bảo nháy mắt trả lời với Chu Lệ Băng, anh vẫn còn tinh thần trêu chọc cô cơ đấy. Nói xong thì đi vào phòng bếp, tùy tiện mở tủ lạnh, mặt nhăn lại không hài lòng

“ Không có gì ăn sao, chỉ toàn sữa và trứng gà thế này thôi ư??”

Chu Lệ Băng càng ngạc nhiên hơn, sững sốt một lúc thì hiểu ra tình hình, vội nói

“ Anh chưa ăn gì ư, mấy hôm nay đầu bếp không đến, chỉ có người giúp việc tự mua tự nấu ăn thôi, giờ chưa đến bửa cơm nên không có thức ăn, hay là để em nấu cho anh bát mì nhé” Ngoài cổng, phóng viên vẫn tụ tập như vậy, cô đã cho mấy đầu bếp nghĩ làm, thêm một vài người giúp việc, chỉ giữ lại một cô giúp việc lâu năm và A Trí mà thôi, do nhà ít người, ăn ít nên cô cũng không mua nhiều thức ăn.

“ Được, nấu nhiều nhiều, cho hai người kia ăn nữa, em nấu đi, anh đi bàn chuyện “ Diệp Bảo gật đầu đồng ý, vừa xoa xoa bụng đói, vừa thất thểu đi ra đại sảnh ngồi, hai người kia cũng đã ngồi ở đó chờ anh.

Lúc Diệp Bảo đi ngang qua Chu Lệ Băng, cô mới chú ý kĩ khuôn mặt của anh, hốc hác và rất tiều tụy, râu ria cũng tùm lum, hồi này là do anh đội nón, tóc cũng um xùm nên cô không nhận ra, anh …. thế mà xuống dốc vậy sao, thậm chí chẳng còn một chút phong độ nào như lúc trước cả và …. xó lẽ đúng như lời cha cô nói, mấy hôm nay, có lẽ anh phải trốn tránh rất nhiều ….

Chu Lệ Băng nấu xong thì múc ra 3 tô lớn, đặt vào khay bưng lên cho Diệp Bảo, vừa bước thêm vài bước, cô đã nghe rõ rang giọng nói của anh, hồi nãy đứng trong bếp, cô không nghe được gì

“ Chúng ta phải bí mật, đây chính là cơ hội sống sót còn lại duy nhất của chúng ta, nếu như thất bại, không cần phải hỏi thêm nữa, các anh có thể đi theo người khác được rồi” Diệp Bảo dựa lưng vào ghế, ngả ngớn nói đùa, không biết đôi tay đang bưng khay mì gói của Chu Lệ Băng run rẩy dữ dội, tí chút nữa là đổ ào xuống nền rồi.

“ Các anh ăn đi rồi bàn chuyện tiếp” Chu Lệ Băng cúi gập đầu, cố gắng bình tĩnh bưng từng bát mì bỏ ra bàn, lấy đũa đưa cho cả ba người rồi cũng lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Diệp Bảo.

“ 3 giờ sáng mai … các anh … đón tôi …. Khục khục ….” Diệp Bảo vừa hì hụp ăn từng đũa mì lớn vừa nói, thế là bị sặc, Chu Lệ Băng ngồi bên cạnh vội đưa tay vuốt lưng cho anh, lại thấy anh quay mặt nhìn cô lắc lắc đầu ý bảo không sao, lại tiếp tục hì hụp ăn, có lẽ anh đã rất đói, hai người đàn ông bên kia cũng vậy, chỉ ba phút đã húp sạch bát mì to lớn, húp xong còn nhìn bát mì tỏ vẻ chưa đủ khiến Chu Lệ Băng vội vàng đứng dậy, muốn đi nấu thêm

“ Không cần, em lên phòng anh thu xếp cho anh mấy bộ comple và đồ dùng đi, anh cần đi xa vài ngày”

“ Anh đi đâu” Chu Lệ Băng buột miệng hỏi

Diệp Bảo thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chu Lệ Băng

“ Anh chưa nói được, nhưng nếu lần này không có ai phá đám, chúng ta có thể mua được nó, thì đảm bảo Diệp gia sẽ được cứu”

Cái gì mà có tầm quan trọng to lớn vậy nhỉ, Chu Lệ Băng muốn hỏi thêm, nhưng nhớ ra điều gì đó thì vội im bặt, chỉ gật đầu với Diệp Bảo rồi đi lên lầu thu xếp đồ cho anh.

……………………..

Gấp từng chiếc áo sơ mi bỏ vào vali, gương mặt Chu Lệ Băng thẫn thờ, cô đang suy nghĩ liên miên

Diệp thiếu gia đi công tác mà cần phải lấy áo quần ở nhà đi sao, ngày xưa chưa ở với anh, cô đã nghe họ nói rất nhiều, đến lúc về ở, cô có thể chứng thực được một chuyện, Diệp Bảo đi đâu cũng chỉ mang theo tài liệu quan trọng, mọi thứ đều có người theo anh lo liệu chu toàn, thậm chí, cô biết anh ở mấy thành phố khác đều có nhà riêng, có đồ dùng riêng, tóm lại, không cần anh phải ‘ leo tường’ vào nhà chỉ để lấy áo quần đi công tác thế này.

Mà, hỗi nãy nhìn anh, cô thấy anh thật tồi tàn, đã vậy, cô thở dài một hơi khó tin, quả thật, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ăn mì gói. Ai chứ Diệp Bảo là kẻ kén ăn nhất nhà này, bà Diệp đã kén, Diệp Bảo còn kén chọn gấp 10 lần như thế, những thứ ăn liền như mì gói, hay đồ hộp, đừng hòng anh đụng vào, thậm chí có nó trên bàn ăn, anh sẽ bỏ bữa …. Vậy mà, giờ đây, anh đang ăn mì gói, còn ăn rất ngon miệng …. Từ khi nào, Diệp Bảo lại thay đổi đến như vậy, không còn là con người cao quý như trước đây nữa.

Cơ hội cuối cùng để cứu Diệp gia?? Nếu không ai phá đám, anh có thể mua nó??? Nghĩa là sao nhỉ, nghĩa là cơ hội này, anh không nắm chắc ư???

Không nắm chắc??? Khoan nói đến chuyện này, Diệp gia đã bị gì mà Diệp Bảo phải cứu Diệp gia vậy?? Mấy hôm nay cô đọc báo thấy rất nhiều điều không tốt về Diệp gia, nhưng một con người từ nhỏ chỉ biết đến vẽ vời như cô, cô không hiểu được mức độ của sự việc. Lẽ nào …. Lẽ nào …. Chu Lệ Băng nhớ đến những lời mà Chu Hiếu nói với cô lúc sáng, mặt bỗng tái lại, lẽ nào đúng như cha cô nói, Diệp gia thật sự đang ở bờ vực phá sản, không những vậy, nếu bên Pháp điều tra được Diệp Tề thực sự có gian lận thương mại, thì cảnh sát trong nước cũng sẽ quy tội lên Diệp gia, toàn bộ Diệp gia khó ai tránh khỏi kiếp nạn ….

Bàn tay run rẩy của Chu Lệ Băng nắm chặt làn váy của mình, giờ đây, cô cảm thấy thật sợ hãi, thật thất vọng, thật giận dữ, lại thật hoảng loạng … Tại sao cuộc đời cô đi đến đâu cũng gặp toàn bất hạnh thế này, tại sao, tại sao??? Đôi mắt Chu Lệ Băng chợt mở lớn, tràn đầy căm phẫn, cô vừa nhớ thêm một chuyện nữa, lúc sáng cha cô cũng có nói

‘ Lệ Băng, Diệp Bảo nó cũng không tử tế gì đâu, con bảo là nó cho con quản lý Diệp gia, ha ha, Diệp gia còn gì để mà quản lý, nó làm vậy cốt là để lôi con vào nguy hiểm với nó đấy, con quản lý Diệp gia, nó sẽ dễ dàng đổ cho con một số tội mà con không hề hay biết, bà mẹ của nó sẽ ít bị liên lụy, con đã hiểu chưa?? ‘

Thì ra, đúng là anh ta đã có ý như vậy nên mới cho cô quản lý cái nhà này, anh ta muốn cô chịu mọi trách nhiệm của mẹ anh ta ư? Chu Lệ Băng phẫn hận, bàn tay nắm chặt lại đến mức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cô đau nhói, nhưng có cơn đau xác thịt nào đau hơn nỗi đau tinh thần bị lừa gạt, bị lợi dụng này không

‘ Lệ Băng, chi bằng thế này, con giúp cho cha lần nữa, làm cho cha chuyện này, cha hứa, sẽ bảo vệ con, con đừng quên, con và Diệp Bảo chưa đăng kí kết hôn, đến lúc đó, cha sẽ cho người đón con về. Lúc đón con về, Chu gia ta đã là gia tộc có thế lực, ai mà dám đụng đến con đây, ha ha, Lệ Băng, là nhờ con cả đấy ….’

Mẹ cô nói, cha cô đã thương yêu mẹ nhiều hơn trước đây, thậm chí mấy người làm trong nhà còn cung kính mẹ hơn cả mẹ cả, hang tuần, cha đều chuyển khoản cho mẹ cô một số tiền lớn để tiêu xài, điều này xưa nay chưa từng có …. Mẹ cô còn nói, dạo này công ty cha rất phát đạt, Chu gia tham gia nhiều hoạt động xã hội, địa vị của cha cô đã cao lên, Chu gia đúng là rất được nể mặt, đây, đúng là công lao cô đã làm ư???

…………………

“ Anh đi cẩn thận” Chu Lệ Băng giao va li quần áo cho Diệp Bảo, đứng im mĩm cười tiễn biệt anh.

“ Cám ơn em rất nhiều, Lệ Băng” Diệp Bảo thở phù, giang tay ôm Chu Lệ Băng, cẩn thận dặn dò “ Ở nhà trông nhà giùm anh”, nói xong thả cô ra rồi kéo va li đi về phía hai người đàn ông đang đứng chờ, cô thấy cả ba rẽ qua hướng khác,không phải cổng chính … đúng là anh trèo tường vào thật. Chu Lệ Băng nhếch miệng, nở nụ cười nhạt, đôi mắt hiện lên tia buồn, lại nhanh chóng đổi thành tia kiên quyết, đi lên lâu, về phòng mình, cô lấy điện thoại bấm một dãy số

“ Cha, đúng là anh ta đang có chuyện gì đó rất bí mật, sáng sớm ngày mai anh ta sẽ rời khỏi thành phố, nhưng con không hỏi được anh ta sẽ đi đâu, lần này, anh ta rất cẩn thận ….. đúng, anh ta nói, nếu làm được, sẽ cứu được Diệp gia …..”

………………

“ Mẹ, mẹ ăn cơm đi kìa” Nhạc Ân đứng sau lưng bà Diệp, đưa tay vỗ cánh tay bà

Bà Diệp quay đầu, đôi mắt thẫn thờ nhìn Nhạc Ân, lúc này mới nghe hiểu câu nói của cô, nhìn hộp cơm tinh xảo nằm trên bàn, bà nhẹ lắc đầu, bà không muốn ăn, có lẽ chút nữa sẽ ăn.

“ Con ăn mau đi, đã 8 giờ tối rồi đấy” Diệp lão ngồi đàng kia cũng lên tiếng, hồi trưa ông để ý thấy bà chỉ ăn mấy muỗng, giờ đã tối lắm rồi mà bà còn chưa ăn chút gì, nếu không nhắc nhỏ, e là cũng chẳng ăn. Diệp lão lắc đầu phiền muộn, cả ngày có Nhạc Ân ở đây thì vui được chừng đó, nhưng vẫn còn đó nỗi buồn man mác, ngày nào con ông còn chưa tỉnh, ngày đó cả nhà ông vẫn không yên lòng.

“ Mẹ, mẹ ăn cơm đi, để Ân kể chuyện cho cha nghe” Nhạc Ân kể tù tì đến lúc ăn trưa, ăn xong lại kể tiếp đến tận 2 giờ chiều, Diệp Hạo phải đưa cô ra ngoài, nếu không sự nghiệp kể chuyện của cô chưa đến một ngày đã lụi tàn, vì cô sẽ khan giọng mất.

Diệp lão cũng đã nói ra, bà cũng không tiện từ chối nữa, đưa mắt qua nhìn Nhạc Ân đang chớp chớp mặt nhìn lại bà bên cạnh, gật đầu với cô rồi muốn đứng dậy lấy hộp cơm.

“ Con qua đây ngồi mà ăn, đừng có bưng như thế, cái hộp cơm kia to lắm đấy” Diệp lão đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài có Diệp Hạo.

“ Vâng” bà Diệp nhìn ông ra tới cửa mới ôm hộp cơm qua bàn ngồi. Bên giường Diệp Thiên Minh, Nhạc Ân lại ngồi vào ghế cũ, bắt đầu một câu chuyện khác, aiz, đã xem rất nhiều phim, nghe rất nhiều lời bình luận, vậy mà cô kể cũng sắp hết vốn liếng rồi, chỉ còn câu chuyện cuối cùng này thôi đấy.

------------------

Bên ngoài phòng bệnh, hai ông cháu Diệp lão đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Hạo đưa mắt nhìn,thì thấy chính là Diệp Bảo đã 3 ngày không đến, giờ đây Diệp Bảo đã cạo râu ria, tóc tai cũng đàng hoàng, nhưng vẫn mặc thường phục, trên khuôn mặt có nụ cười nhạt, phía sau còn có thêm một người đang lẽo đẽo nắm tay anh đi theo, đến gần mới nhận ra, đó chính là Elly.

“ Ông nội, anh, em đã đến” Diệp Bảo đến trước mặt Diệp lão, kéo tay để Elly đứng bên cạnh anh, giới thiệu luôn “ Ông nội, đây là Elly, bạn gái cháu”

Diệp lão vừa đưa mắt qua nhìn Elly, cũng thấy cô nhanh nhẹn chào ông

“ Ông nội, cháu chào ông” nghe giọng nói, ông biết cô sống ở nước ngoài khá lâu,

Chỉ là?? Ông nội?? Chà, mới chỉ là chào hỏi thôi, mà ông thấy cô gái này rất hợp với Diệp Bảo cháu ông rồi đây. Diệp lão mĩm cười, gật đầu niềm nở

“ Chào cháu, đến thăm Thiên Minh sao?? “

“ Vâng, cháu đến thăm cha, rất xin lỗi vì giờ đây cháu mới đến được” nói xong thì đưa tay ra sau lưng Diệp Bảo véo mạnh anh, chỉ thấy Diệp Bảo đột nhiên giật nãy mình, nhìn qua cô hề hề cười xin lỗi

. Chuyện là thế này, cô nghe chuyện thì đã là 4 ngày sau, cấp tốc về nước, cô đi tìm Diệp Bảo trước, nào ngờ, Diệp Bảo thấy cô thì ôm chặt lại, kéo cô đến khu chung cư lần trước anh đưa đến, nhưng … chỉ là để cô ngồi nhìn anh làm việc, làm việc, và làm việc….. cô có hỏi gì anh cũng không nói, anh cũng không cho cô ra ngoài, hôm nay đột nhiên nổi khùng mới cho cô đi thăm cha anh.

“ Vậy vào trong ngồi đi, ta vào sau, mẹ cháu đang ăn cơm trong đó, còn có chị dâu cháu” Diệp lão lại gật đầu, không nhìn một ai rồi nói, bởi ông cũng không biết từ mẹ ‘cháu’ mà ông nói đây, có phải chỉ là chỉ mẹ Diệp Bảo không thôi nữa, cũng như từ ‘chị dâu cháu’, aiz, chẳng biết là chỉ chị dâu của riêng Diệp Bảo không đây. Ông nghe cô gọi cha thản nhiên vậy mà.

Diệp Bảo kéo Elly vào phòng, Diệp lão ngay lập tức nghe thấy tiếng kêu nhỏ đây vui mừng của Nhạc Ân, sau đó cửa phòng cũng đóng lại

“ Mấy đứa có gặp nhau rồi à” Diệp lão quay qua hỏi Diệp Hạo nãy giờ vẫn im lặng, ông cũng chắng thấy cô gái kia chào Diệp Hạo, nhưng Nhạc Ân lại biết tên Elly,

Diệp Hạo giờ mới có dịp nở nụ cười, cá tính cô gái này rất mạnh mẽ, và cũng rất kì quặc, cô không chào anh, anh hiểu, không phải vì cô không biết phép tắt, mà theo anh đã nghe từ Gia Huy bạn anh, đó là thói quen từ tính kiêu ngạo của cô.

“ Vâng, nhưng chỉ là vô tình gặp nhau,vợ cháu cũng rất yêu quý cô ấy”

“ Cái thằng, giờ mới đưa về giới thiệu” Diệp lão hừ giọng mắng Diệp Bảo, Diệp Hạo nghe thế lại cười, hình như không khí trong phòng cũng đang rộn rã lên, cá tính của Elly cũng có thể làm cho không khí ảm đạm tan đi rồi đây.

Trong phòng, ngoài phòng, ai ai cũng chỉ ngồi nói chuyện nhảm rồi cùng chờ đợi Diệp Thiên Minh tỉnh dậy, dường như không một ai nhà họ Diệp quan tâm hay lo lắng đến sóng gió bên ngoài đang hoành hành như thế nào. Không biết, là họ giấu trong lòng, hay là, họ tin tưởng vào điều gì khác …

Sáng mai, Diệp Bảo rời thành phố.