Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 88

Tiễu Mễ khóc lóc đến đáng thương, những tiếng nấc nhẹ khiến người ta mủn lòng, cô đưa tay lên lao giọt nước mắt rồi vội quay lưng lại không để Nam Phong nhìn thấy đôi mài nhăn nhó khó chịu của cô, nếu cứ để thế này thì e rằng ....

Sự hoài nghi cùng sự lạnh lùng đột biến dịu lại, Nam Phong không biết phải làm gì, thấy có lỗi vì đã khiến Tiễu Mễ khóc, sao anh lại có thể quá đáng như vậy? đã không nhớ ra người mình yêu thì cũng không sao nhưng lại nghi oan cho cô thật sự anh thấy có chút hối hận. Dù gì anh và cô cũng có những kí ức đẹp đẽ, hạnh phúc nhưng chỉ có điều anh không hề nhớ.

Nhẹ đến ôm từ phía sau lưng Tiễu Mễ, tựa đầu vào đầu cô Nam Phong lí nhí.

-Anh xin lỗi.. anh sai rồi.

Ấm áp tận đáy lòng, Tiễu Mễ cười đắt trí nhưng lại vụt tắt ngay lập tức vội vàng đẩy Nam Phong ra nhưng anh càng ôm chặt lấy.

-Bỏ em ra.. anh không yêu em mà.

-Nhóc con.. đừng giận nữa mà.

Nam Phong cạ cạ chiếc cầm sắc nhọn lên đầu Tiễu Mễ tiếng nói ngọt ngào động lòng người, anh không thể nhẫn tâm làm đau người con gái trong lòng mình, càng không nên nghi ngờ vì anh chính là kẻ không thể nhớ ra cô, mọi sai lầm đều do anh cả.

Quay bờ vai của Tiểu Mễ để cô đối mặt với đôi mắt đen lái của anh, anh nhìn cô thiết tha mà trìu mến, nhẹ ngàng triền miên ngậm lấy bờ môi kia chơi đùa, một cái hôn sâu tận tâm gan, Tiễu Mễ cũng bị nụ hôn đó làm cho sây sẫm, đặt bàn tay lên ngực Nam Phong, 

họ gấp gáp quấn lấy nhau như đôi rắn khát vọng được chím hữu, ướt át nhưng lại dịu dàng lắm hạnh phúc.

Trong tận đáy lòng của Tiễu Mễ bao nhiêu đó là chưa đủ, cô còn muốn mình trở thành người đàn bà của anh, để anh yêu thương và không bao giờ rời xa cô như thế thì cô mới an tâm.

Hai con người đấm say trong men hơi thở họ tiến vào chiếc giường lớn, dây dưa mãi không rời, màng đem tối mù mịt che đi mắt của thiên hạ, chỉ còn có thể thấy những chiếc áo bị vứt rơi nhẹ nhỏm xuống nền nhà lạnh tinh.

Bầu trời ngoài hiên lúc hiện lúc ẩn màu đen tối vũ bão, bất đầu có những hạt nước nặng trịch rơi xuống, mưa đã rơi ầm ỉ ngoài trời kèm theo những âm thanh phẩn nộ, tức giận vì cảnh tượng thất thân của đôi trai gái trong căn phòng tối kia, mưa rơi mãi không thôi ầm ầm đến xé ruột, cơn gió mạnh bạo đập mạnh vào các tán cây, gầm gừ bên ngoài cửa sổ.

Mọi thứ đều đã thay đổi, không còn gì ngay lúc này ngoài tiếng mưa rơi không ngớt và những tiếng thở mạnh bạo của đôi trai gái đang hướng đến đỉnh của khoái cảm.

Bầu đầu cho hôm nay sẽ là một cái tương lai đen tối, họ rồi sẽ thức tỉnh hay sẽ phải như thế này.

Một sai lầm lớn lao của tạo hóa, ông trời thầm nhỏ vài giọt nước đắng cay cho vòng xoáy của cuộc đời, rồi thì sẽ không có đường để thoát

------------------------------------

Một đôi mắt long lanh tựa giọt sương trên tán lá, nhẹ nhàng ủ rủ hé mở, như loài hoa hồng trắng hăng hái nở những cánh hoa thơm ngát đón trào ngày mới tươi đẹp, chớp mắt vài cái để thích nghi với bầu không khí và ánh sáng chói lòa, một mùi thuốc sát trùng khinh khủng không cánh mà bay xộc lên mũi, cảm giác khó chịu khiến đôi mài xinh đẹp nheo lại đáng thương.

Nó đưa một tay lên trán giữ lấy tia sáng, ánh mắt lảo đảo xung quanh căn phòng, thì ra là nó đang ở bệnh viện, không biết bản thân mình đã nằm ở nơi đáng sợ này từ khi nào chỉ biết rằng nó thấy rất đau đầu, toàn thân thì ê ẩm nhất là cánh tay phải dường như không nhấc lên được, có ai đó đang nắm lấy tay nó thì phải, rất ấm áp nhưng có chút run run truyền sang tay nó.

Đưa đôi mắt yếu ớt nhìn xuống thì thấy Gia Tuấn đang gục đầu lên giường, tay còn nắm lấy tay nó không buông, muốn rút tay ra nhưng nó sợ làm Gia Tuấn tỉnh giấc, nhẹ nhàng tựa lông vũ đưa bàn tay còn lại xoa xoa mấy lọn tóc của anh.

Ông trời thật quá tàn nhẫn, đã thế này thì tại sao lại không cho nó đi sớm chứ, để nó tồn tại trên cõi đời này làm gì để rồi khiến nhiều người phải đau khổ, thở dài một cái nó nhìn ra ngoài cửa sổ nơi còn có những giọt sương đọng lại.

Hơi thở của nó bất giác làm Gia Tuấn tỉnh dậy, ánh mắt xanh xao của nó rơi vào đôi mắt đen thâm quầng của Gia Tuấn, hình như anh thức khuya lắm thì phải.