- Thế bạn có thù với Trang chủ của Thiên Tâm trang hay sao?
Vô Danh ngẫm nghĩ giấy ]át rồi trả lời :
- Có lẽ không.
- Thế tại sao bạn cứ đòi đấu với y?
- Tất nhiên tôi phải có lý do chứ.
- Lý do gì thế?
Vô Danh nhìn y một cái rồi bỗng hỏi lại :
- Tại sao bạn lại hỏi rõ như thế, có phải Trác Ngọc Khôn là bạn thân của bạn đây không?
Tử Siêu cười ha hả đáp :
- Võ học của Thiên Tâm trang chủ uyên thâm tinh xảo khôn lường và cũng
là một đại hiệp đương thời của võ lâm, giao du rất rộng, bạn hữu của y
khắp giang hồ, có riêng gì Đàm mỗ này là bạn của Trác đại hiệp đâu. Ngay như những môn hạ của chín đại môn phải lớn ở trong võ lâm, các giang hồ cao thủ đa số đều là bạn của đại hiệp.
Vô Danh cười nhạt một tiếng rồi lại nói tiếp :
- Nghe giọng nói của ngài thì hình như ngài rất kính mộ Trác Ngọc Khôn lắm thì phải.
Tử Siêu mỉm cười đáp :
- Bất cứ hắc hay bạch đạo trong võ lâm hễ nhắc đến danh hiệu Truy Phong
kiếm khách Trác đại hiệp ai cũng phải kính phục. Như vậy có riêng gì một mình Đàm Tử Siêu tôi kính ngưỡng đâu.
- Ngài cho Trác đại hiệp đúng là một đại hiệp đáng được kính ngưỡng như thế không?
- Trác đại hiệp suốt đời hành hiệp trượng nghĩa, cứu khổ phò nguy trượng nghĩa khinh tâm, đối đãi với người lại thành thực trung hậu cho nên
hiệp danh của ông ta quả thực lừng lẫy...
- Đủ rồi, đủ rồi, bạn đừng nói nữa, Trác Ngọc Khôn đã là đại hiệp đương
thời, mà ngài là bạn của y thì chắc ngài cũng là một đại hiệp phải
không?
Tử Siêu nghe Vô Danh hỏi như vậy bỗng lớn tiếng cười và đáp :
- Âm Dương Song Kiếm Đàm Tử Siêu tôi tuy có chút tên tuổi thực và tuy
được đứng vào hàng hiệp nghĩa, nhưng tôi đâu dám so sánh với Trác đại
hiệp như thế!
- Nếu vậy ngài quả thực là người thành thực.
- Không dám, không dám.
Vô Danh bỗng sầm nét mặt lại lạnh lùng nói tiếp :
- Trác Ngọc Khôn là người như thế nào trước khi chưa lột mặt nạ của y
tại hạ không muốn tranh biện với các hạ vội, nhưng tại hạ chả hiểu y là
người thế nào?
Nói tới đây chàng ngắt lời Tử Siêu, nói tiếp :
- Ngài đã là bạn của y thì xin ngài hãy đưa tin hộ tại hạ, nói canh hai
đêm hôm thứ mười tại hạ thể nào cũng đến xét hỏi y một vụ công án.
Tử Siêu hỏi lại :
- Tra xét vụ công án gì thế? Chẳng hay Đàm mỗ có được hay biết không?
Vô Danh mỉm cười đáp :
- Nay mai ngài sẽ biết liền, bây giờ khỏi cần phải biết.
Chàng nói xong, liền cuộn lá cờ Truy Hồn bỏ vào trong túi, rồi giơ tay lên hất một cái và nói tiếp :
- Mời ngài đi thôi.
Tử Siêu biết đối phương không chịu nói rõ có hỏi thêm cũng vô ích thôi, nên y đành phải chắp tay chào Vô Danh và đáp :
- Thôi được chúng ta sẽ tái kiến ở trong Thiên Tâm trang.
Nói xong, y liền nhặt thanh kiếm lên bỏ vào bao rồi đi luôn, chỉ thoáng
cái đã mất dạng trong bóng tối liền Tử Siêu đi khỏi, Vô Danh nhìn Quyên
Quyên một cái rồi từ từ nói :
- Ngô cô nương cũng đi đi.
Quyên Quyên ngẩn người ra rồi hỏi lại :
- Ủa, thế bạn không đi với tôi đến Thiên Tâm trang hay sao?
Vô Danh lắc đầu đáp :
- Cô nương đi một mình trước đi.
- Tại sao thế? Hai người cùng đi ở dọc đường chuyện trò vui vẻ chả hơn là đi buồn bã một mình hay sao?
- Vui thì vui thật nhưng hai chúng ta đi Thiên Tâm trang mục đích khác
nhau. Cô nương đến đó là muốn xem trò vui mà thôi, còn tôi đến Thiên Tâm trang là để hỏi Trác Ngọc Khôn một việc rất quan trọng.
Nói tới đó, chàng bỗng ngắt lời ngắm nhìn Quyên Quyên một lần nữa mới hỏi tiếp :
- Chẳng hay trong Thiên Tâm trang có trò vui gì đáng xem, chưa thấy cô nương nói cho tôi hay.
- Đả lôi đài!
- Đả lối đài gì?
Quyên Quyên bỗng làm ra vẻ thần bí vừa cười vừa nói tiếp :
- Việc này là độc quyền của các người đàn ông, nói cho bạn biết thế nào bạn cũng mừng rỡ lắm.
Hình như Quyên Quyên cảm thấy câu nói đặc quyền của đàn ông đó, nói
trước một người đàn ông như vậy không thích hợp chút nào, nên nàng chưa
dứt lời thì hai má đã đỏ bừng, hổ thẹn vô cùng, liền từ từ cúi đầu
xuống.
Vô Danh không chú ý đến vẻ mặt hổ thẹn của nàng chỉ lên tiếng hỏi tiếp :
- Cái gì là đặc quyền của đàn ông, làm thế nào mà tôi lại cao hứng được?
Quyên Quyên từ từ ngẩng đầu lên mặt vẫn hổ thẹn lườm chàng một cái rồi nũng nịu đáp :
- Lạ thực người này cứ thích hỏi chuyện gì cũng hỏi tận cùng mới thôi,
đi tới đó thì sẽ biết liền việc gì chứ sao phải hỏi tận cùng như thế.
Nói xong, nàng lại hổ thẹn cúi đầu xuống liền. Vô Danh bỗng động lòng nhìn nàng và nói :
- Thôi được chúng ta cùng đi đến đó một thể.
Quyên Quyên bỗng ngẩng đầu lên hớn hở nhìn chàng và khẽ hỏi :
- Thế chúng ta đi ngay bây giờ chứ?
Nói xong, nàng nhìn Vô Danh cười một cách rất ngây thơ rồi nhẹ bước đi tới chỗ cạnh con ngựa trắng.
Vô Danh trông thấy con ngựa trắng của nàng liền cau mày lại nói :
- Không được rồi!
- Tại sao thế? Người này sao cứ hay thay tâm đổi tánh như vậy?
- Không phải tôi thay lòng đổi dạ đâu, cô nương cưỡi ngựa mà tôi đi bộ thì làm sao đi theo kịp.
- Hay là thế này vậy, cách đây không xa có một huyện thành bây giờ chúng ta đi tới đó, trời chưa sáng tỏ đã tới nơi liền. Đến đó sẽ mua một con
ngựa khác như vậy có phải là hai chúng ta cùng cuỡi ngựa không.
Vô Danh lắc đầu đáp :
- Như thế vẫn chưa được.
Quyên Quyên trợn tròn xoe đôi mắt lên và hỏi :
- Sao lại không đi chung được?
Vô Danh gượng cười đáp :
- Tiền ăn cơm cũng không có thì lấy tiền đâu mà mua ngựa.
Quyên Quyên nghe nói mới hiểu vì sao chàng ta không cho mình theo. Nàng liền cười khì một tiếng và nói tiếp :
- Anh này ngốc thật, chẳng lẽ anh không có tiền, thì tôi cũng không có
tiền như anh hay sao. Người cứ yên chí đừng nói là mua con ngựa, dù mua
mười con tôi cũng có đủ tiền mua.
Vô Danh cũng lắc đầu đáp :
- Nhưng cô có tiền thì đó là tiền của cô, sao tôi lại có thể dùng chung được.
- Sao người lại cứ nói của tôi của người mãi thư thế làm chi? Thế mà
cũng đòi là người trong võ lâm. Tất cả những tiền tài của người trong võ lâm đều sử dụng chung hết. Tôi không hiểu tại sao người lại phân biệt
rõ rệt như thế là nghĩa lý gì?
- Thế ra người trong võ lâm không nên phân biệt tiền tài của tôi hoặc của cô như thế à?
- Phải, tiền tài là vật ngoại thân, khi lọt lòng mẹ mình có đem nó tới
đâu, và khi chết rồi mình có mang theo được đâu, như vậy hà tất phải
quan tâm đến như thế.
- Ra là thế đấy... Thôi được, tôi xin nghe theo cô.
Quyên Quyên mừng rỡ một cách ngây thơ, nàng liền phóng mình lên ngựa tay trái cầm cương dùng chân thúc bụng ngựa một cái tay phải cầm roi quất
vào bụng ngựa. Con ngựa rú lên một tiếng thật dài, nhảy chồm về phía
trước hai trượng, rồi phóng mình chạy như bay.
Vô Danh liền giở khinh công ra tung nhanh nhảy về phía trước mấy trượng, rồi đuổi theo con ngựa trắng và chàng lúc nào cũng đi sát vai con ngựa
của Quyên Quyên, thái độ trông rất ung dung.
Quyên Quyên thấy vậy liền luôn mồm khen ngợi và hỏi :
- Này sao thân pháp của người nhanh thế?
Vô Danh nghe nói chàng khoái chí thêm vội đáp :
- Đây là tôi còn chưa giở toàn lực đấy, nếu tôi giở toàn lực ra còn nhanh hơn nhiều. Cô muốn xem không?
Nói xong, chàng không đợi Quyên Quyên trả lời đã ngấm ngầm vận chân lực, thân hình của chàng thấp thoáng một cái, người chàng đã nhanh như một
mũi tên phóng nhanh về phía trước liền.
Quyên Quyên thấy chàng ta chạy quá nhanh như vậy, liền cười khanh khách
và cứ quất roi vào con ngựa lìa lịa, con ngựa giở hết tốc lực ra đuổi
theo Vô Danh, tuy con ngựa là Thiên Lý mã chạy nhanh khôn tả, nhưng so
với Vô Danh thì nó hãy còn kém xa, tha hồ nó đuổi thế nào thì đuổi, vẫn
còn cách chàng mười mấy trượng mà không sao đuổi kịp.
Người và ngựa chạy một hơi hơn hai mươi dặm, con ngựa đã giở toàn lực ra mà vẫn không sao đuổi kịp Vô Danh, khoảng cách vẫn kém mười mấy trượng
vẫn như thường. Khinh công của Vô Danh quả thật khinh người, người ta
khinh công có nhanh đến đâu cũng chỉ chạy nhanh được một lúc thôi, chứ
không thể nào chạy dai như ngựa được, nhưng khinh công một hơi chạy hơn
hai mươi dặm mà tốc lực của chàng trước sau vẫn nhanh như vậy, không kém sút chút nào, đủ thấy nội lực của chàng hùng hậu biết bao, và đã luyện
tới mức không thể tưởng tượng được nữa. Quyên Quyên là đồ đệ cưng của
một vị Thánh ni ẩn tích trong cửa Phật võ công đã học được hết chân
truyền của Thánh ni rồi. Tuy võ công của nàng còn hơi kém hơn Vô Danh
nhưng trên giang hồ, nàng cũng thuộc hạng cao thủ hạng nhất. Thánh ni ẩn tích cửa Phật đó võ công tuy đã luyện tới mức thượng thặng rồi. Nhưng
vì bà ta không bước chân vào giang hồ. Nên bà ta không có tên tuổi gì
trong giang hồ hết.
Quyên Quyên thấy thân pháp của Vô Danh nhanh như vậy nàng thầm nghĩ:
“Ân sư ta huấn dụ không sai chút nào, võ học quả thật là bác đại thâm
uyên, học vô cùng tận, người trong võ lâm, mình giỏi còn có người giỏi
hơn, bây giờ ta mới nhận thấy câu nói đó không sai chút nào”.
Con ngựa của nàng phóng được ba mươi dặm thì đã sùi bọt mép mồ hôi ướt đầm, nàng liền lớn tiếng kêu gọi :
- Này, Ngô Minh đợi chờ tôi một chút có được không, con ngựa này đã mệt nhoài rồi!
Vô Danh nghe gọi liền dừng bước quay mình lại đứng bên vệ đường đợi chờ.
Quyên Quyên cũng gò cương lại cho ngựa ngưng chân thủng thẳng đi tới trước Vô Danh, nàng vẻ mặt kính phục, khen ngợi rằng :
- Ngô Minh, khinh công của người nhanh lắm, giỏi lắm.
Vô Danh thấy nàng tuyệt đẹp, mà vẻ mặt ngây thơ, chàng nhìn con ngựa trắng của nàng, rồi mới lên tiếng hỏi :
- Cô bảo con ngựa của cô không chạy được nữa phải không?
- Không phải là không chạy được nữa, nhưng vừa rồi nó giở hết thần lực
ra đuổi theo, nên bây giờ nó đã kiệt lực, nếu còn bắt nó chạy thêm nữa
thì nó đau nặng mất, bạn không thấy mồm nó đang sùi bọt mép sao.
Nói xong, nàng giơ tay ra vuốt ve con ngựa mấy cái, Vô Danh nhìn con ngựa trắng một cái và nói :
- Nếu vậy chúng ta đi thong thả nhé?
Quyên Quyên gật đầu đáp :
- Được, tôi cũng xuống ngựa đi bộ với người vậy.
Nàng vừa nhảy xuống đất đã dùng giọng nhu mì nói với Vô Danh :
- Chúng ta đi thong thả thôi nhé?
Vô Danh vội hỏi lại :
- Cô nương không lấy ngựa nữa hay sao?
Quyên Quyên vừa cười vừa đáp :
- Không sao, nó tự biết theo tôi.
Hai người đi sát cánh nhau thủng thẳng tiến về phía trước. Con ngựa vẫn
theo hai người, tiếng chân nó kêu lộp cộp trong đêm khuya...
Lúc ấy mùi hôi thối ở người của Vô Danh tỏa ra khó chịu vô cùng, nhưng
Quyên Quyên đã chịu quen rồi nên không thấy khó chịu mấy, và cũng không
thấy buồn nôn, buồn mửa như hồi nãy Vô Danh cũng bắt đầu có cảm tình với nàng nên bộ mặt không còn lạnh lùng nữa. Hai người vừa đi vừa chuyện
trò, không bao lâu mặt trời đã mọc, một lát sau hai người đã thấy phía
đằng trước có huyện thành hiện ra và chỉ đi độ mười dặm nữa sẽ tới nơi
liền.
Lúc ấy hai người đã đi tới huyện thành Hoàng Lăng trời mới sáng tỏ, nhất là mùa đông phố sá lạnh lùng, ngoài hai ba tiệm ăn nho nhỏ mở cửa, còn
những tiệm khác cửa còn đóng kín mít. Một lát sau, trên đường phố đã có
người đi lại, tất nhiên những người đó không phải là đi chợ thì là đi
xa.
Vô Danh với Quyên Quyên hai người tuổi tác ngang như nhau, nhưng quần áo của hai người lại chênh lệch hết sức, một người ăn mặc rất cao sang và
mặt lại xinh đẹp như hoa nở không khác gì một tiên nữ hạ phàm vậy, trái
lại Vô Danh thì áo vá quần vải rách rưới bẩn thỉu ai trông thấy cũng
phải bịt mũi quay mặt, hai người xa khác nhau như vậy lại là thanh niên
nam nữ đi sát cánh nhau ở giữa phố, nên những người đi qua đường đều
phải liếc mắt nhìn. Họ rất lấy làm ngạc nhiên tự hỏi sao đôi nam nữ
chênh lệch như thế này lại đi sát nhau như thế để làm chi?
Đi tới một tiệm ăn, Quyên Quyên ngừng bước nói với Vô Danh rằng :
- Chúng ta vào đây ăn chút điểm tâm, giây lát mua ngựa rồi lại đi tiếp nhé?
Nàng dùng giọng rất dịu dàng nói với chàng và có vẻ như phải hỏi qua ý kiến của chàng có bằng lòng hay không đã.
Vô Danh thấy vậy liền gật đầu bằng lòng.
Quyên Quyên nhìn chàng cười một cái rồi hướng vào tiệm lên tiếng kêu gọi :
- Phổ ky đâu?
Tên phổ ky vội vàng chạy ra vái chào Quyên Quyên với Vô Danh rồi vừa cười vừa hỏi :
Tên phổ ky vâng lời rồi mắt nhìn Vô Danh đứng cạnh đó và hỏi tiếp :
- Cô nương đi với y?
- Phải
Tên phổ ky cau mày lại bịt mũi nói :
- Y thế này...
Quyên Quyên rất thông minh thấy tên phổ ky như vậy liền hiểu ngay, nàng vội trợn trừng mắt lên và quát mắng :
- Y thì sao? Không được vào ở trọ ư? Hay là mi sợ ta không có tiền trả cho mi?
Cô nương nọ trợn mắt lên một cái, đôi ngươi sắc sảo vô cùng, khiến ai
trông thấy cũng phải hoảng sợ, tên phổ ky thấy vậy giật mình kinh hãi
liền nghĩ thầm:
“Con nhỏ này khiếp thật! Không ngờ nó hung ác đến thế!”
Thời buổi ấy ăn mày vào khách điếm ở trọ vẫn thường có luôn, nhưng không ai lại rách rưới dơ bẩn như Vô Danh. Tên phổ ky tuy không muốn tiếp
rước một người khách dơ bẩn rách rưới như thế nhưng vì thấy Quyên Quyên
hung hăng như vậy nên y đành phải chịu nhịn không muốn cũng không được
vội gượng cười đáp :
- Dạ, dạ! Xin cô nương bớt giận, tiểu nhân xin dẫn đường ngay.
Quyên Quyên lại quát tiếp :
- Con ngựa của ta nữa, phải lấy rơm lúa tốt cho nó ăn, lúc đi ta sẽ trọng thưởng cho!
Tên phổ ky nghe nói liền vâng vâng dạ dạ.
Hai người đi vào trong phòng, Vô Danh bỗng cảm xúc vô cùng thở dài một tiếng và nói :
- Đã hai tháng nay tôi chưa được vào khách sạn ngủ trọ và chưa được một bữa cơm nào ngon lành hết!
Quyên Quyên nhìn chàng rồi nũng nịu hỏi :
- Thế trong thời gian đó, đại ca sống bằng cách nào?
Thấy Vô Danh đã thân mật với mình Quyên Quyên mời bắt đầu gọi chàng là đại ca.
Vô Danh đáp :
- Có lúc thì ngủ ở trong rừng, có lúc nằm ở trong miếu đổ còn ăn thì xin được ai cho gì ăn nấy, ở trong rừng thì kiếm trái cây mà ăn, có nhiều
lúc tôi phải ngủ ở trong hang núi và nhịn đói một hai ngày là thường.
- Tội nghiệp thật?...
- Tội nghiệp cái gì? Ai bảo tôi tội nghiệp nào? Vô Danh này là người đầu đội trời chân đạp đất, không bao giờ để cho ai thương hại mình cả.