Âu Dương Siêu đến trước bàn thờ vái lạy cha mẹ để biệt. Chàng lại từ
biệt Giao Cơ với vợ chồng ông già câm điếc rồi mới cùng Giang Mẫn rời
khỏi Mê Tiên cốc. Bọn Giao Cơ các người đều theo sau tống tiễn.
Khi tới cốc khẩu, Âu Dương Siêu bỗng ngừng chân lại, ngẩn người ra hồi
lâu, trong lòng hình như quyết định một việc gì vậy, rồi từ từ giơ tay
phải ra, dồn vào năm đầu ngón tay, viết vào vách đá ở phía trái cốc khẩu mấy chữ như sau:
“Võ lâm cấm địa. Ai tự tiện vào, sẽ bị xử tử”.
“Ngũ Kỳ minh chủ Âu Dương Siêu lập”.
Nét chữ nào cũng sâu ba phân, và rất đều đặn đủ thấy nội công của chàng thâm hậu như thế nào.
Viết xong, chàng thở dài một tiếng, hình như chàng đã cảm thấy dễ chịu khôn tả vậy.
Giao Cơ nhìn những chữ đó xong, có vẻ thắc mắc không hiểu, liền hỏi :
- Tại sao công tử lại viết những chữ ấy?
Âu Dương Siêu nghiêm nghị đáp :
- Linh đường của tiên phụ mẫu thờ ở bổn cốc, khi nào tôi lại chịu để cho người ngoài vào trong sơn cốc này mà quấy nhiễu, cho nên...
Nói tới đó chàng hơi ngừng giây lát, bỗng mặt lạnh như tiền mắt tia ra
hai luồng ánh sáng, khiến ai trong thấy cũng rụng rời, chàng nhìn ông
già điếc với bà già câm rồi nói tiếp :
- Phiền hiền phu hiền phụ tạm thay Âu Dương Siêu tôi duy trì sự tôn
nghiêm của cấm lệnh này. Bất cứ là ai, nếu tự tiện vào sơn cốc này hai
vị cứ hạ sát cho bổn Minh chủ.
Bà câm nghe nói, rùng mình một cái, bụng bảo dạ rằng: “Không ngờ sát khí của Minh chủ lại nặng đến thế!”
Tuy bà ta nghĩ vậy, nhưng tay vẫn ra hiệu diễn tả lại lời nói của Âu Dương Siêu cho ông già điếc hay.
Ông già điếc chưa kịp trả lời. Âu Dương Siêu lại nói tiếp :
- Phen này bổn Minh chủ lên đường, nếu có gặp người của Ngũ Kỳ minh thế
nào cũng đưa Tam Tuyệt lệnh phù ra thì họ biết thân nhân của tân Minh
chủ này, bảo họ mau đi tuyển lựa cao thủ để bảo vệ bổn cốc và nghe lệnh
chỉ của hiền phu thê.
Bà già câm vội ra hiệu cho ông già điếc hay.
Ông già điếc tỏ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ cung kính đáp :
- Lão nô kính lãnh lệnh dụ của công tử.
Âu Dương Siêu gật đầu mỉm cười lớn tiếng nói tiếp :
- Như vậy bổn Minh chủ rất cám ơn hai vị.
Nói xong chàng quay lại nói với Giang Mẫn tiếp :
- Chị, chúng ta đi thôi.
Giang Mẫn gật đầu rồi cả hai liền lên đường đi luôn.
Giao Cơ đứng ở ngoài cốc khẩu nhìn theo hai người cho đến khi hút bóng rồi mới quay trở vào sơn cốc.
Âu Dương Siêu với Giọng Mẫn đi rất nhanh đủ thoáng cái đã đi được hai
mươi dặm. Bỗng nghĩ tới một việc gì, Âu Dương Siêu ngừng chân lại mồm
lẩm bẩm nói :
- Nguy tai!...
Giang Mẫn nghe thấy chàng nói như vậy ngạc nhiên vô cùng vội lên tiếng hỏi :
- Việc gì mà nguy tai hở đại ca?
Âu Dương Siêu đáp :
- Con ngựa của chị chạy xổng mất, thật đáng tiếc quá.
Giang Mẫn nghe nói mỉm cười nói tiếp :
- Tiểu muội lại tưởng là việc gì, có thế mà đại ca làm cho tiểu muội
hoảng sợ đến mất hồn vía. Con ngựa bề ngoài tuy rất thần tuấn, nhưng sự
thật nó chỉ là một con ngựa tầm thường thôi, chứ không phải là ngựa quý
gì hết, dù có mất cũng không sao, hà tất đại ca phải tiếc rẻ như thế.
Sở dĩ Âu Dương Siêu nói đáng tiếc là vì chàng tưởng nó là Thiên lý mã
sau khi nghe Giang Mẫn nói chàng mới biết mình nhận xét lầm, liền cười
nhạt một tiếng và nói tiếp :
- Nếu không phải là ngựa quý chả lấy là gì đáng tiếc hết.
Chàng nói tới đó bỗng thấy phía đàng trước có năm người phi thân tới, chàng liền nói tiếp :
- Không biết thần thánh nào lại tới định làm phiền tiểu đệ
Giang Mẫn đưa mắt nhìn kỹ năm người đó rồi nói :
- Có lẽ không phải đâu đại ca à.
Hai người đang nói chuyện thì năm người nọ đã phi thân đến chỗ cách hai
người chừng năm sáu mươi trượng rồi, thân hình của họ nhanh như điện
chớp hiển nhiên khinh công của họ đã luyện tới mức thượng thừa rồi.
Âu Dương Siêu trông thấy năm người đó, không hiểu tại sao chàng bỗng nổi sát khí mồm lẩm bẩm nói :
- Chúng chỉ có năm người thôi, thật là phiền phức quá, ta phải khiến
chúng vãi máu tại chỗ, không để một tên nào sống sót đào tẩu.
Lời nói của chàng tuy khẽ nhưng rất lạnh lùng, khiến ai nghe thấy cũng
phải rùng rợn. Lúc ấy mặt trời vừa lặn xuống phía Tây sắp tới hoàng hôn
đến nơi, trong lúc chàng nổi lòng sát khí mồm lẩm bẩm nói thì năm người
nọ đã đi tới chỗ cách chàng hơn trượng rồi chúng liền ngừng chân lại
đứng yên.
Năm người đó tuổi ngoài bốn mươi, khí chất hào hoa, mặt khá xinh đẹp,
khiến ai trông thấy cũng phải có thiện cảm người đó là một thiếu phụ
tuổi trạc trung niên, còn bốn người kia đều là những thiếu nữ tuyệt sắc
tuổi chừng đôi mươi, cả năm đều mặc áo lụa màu xanh nhạt, mặc váy dài,
lưng đeo trường kiếm, ngay cả tua kiếm cũng màu xanh nhạt nốt.
Thiếu phụ hai mắt sáng như đèn ló, ngắm nhìn Âu Dương Siêu với Giang Mẫn một hồi rồi bỗng ôn tồn hỏi :
- Có phải hai vị từ Mê Tiên cốc tới đây không?
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Phải! Chẳng hay đại nương có việc gì chỉ giáo?
Thiếu phụ nhìn Âu Dương Siêu một lát lại nói tiếp :
- Thiếu hiệp có phải là Âu Dương Siêu công tử đấy không?
- Tại hạ chính là Âu Dương Siêu, còn đại nương là ai?
- Ngọc kỳ Kỳ chủ Phiêu Diêu Tiên Cô Phương Vô Úy cùng bốn đệ tử dưới kỳ bái kiến Minh chủ.
- Ủa, thế ra là Ngọc kỳ Phương kỳ chủ đấy?
Âu Dương Siêu nói như vậy ngừng giây lát rồi lại nói tiếp :
- Phương kỳ chủ tới thật may lắm. Bổn Minh chủ đang có việc muốn nhờ vả Kỳ chủ.
- Bổn Kỳ cung kính nghe lệnh dụ của Minh chủ.
- Bổn Minh chủ đã vạch Mê Tiên cốc làm Võ Lâm Cấm Địa, đang cần người
tới đó canh gác và bảo vệ, phiền Phương kỳ chủ lập tức đại diện bổn Minh chủ truyền lệnh cho các kỳ mỗi kỳ lựa chọn hai tay cao thủ đến ngay Mê
Tiên cốc và nghe lệnh chỉ huy của vợ chồng ông già điếc canh giữ sơn cốc hễ bất cứ ai tự tiện vào là hạ thủ luôn.
- Phương kỳ xin tuân lệnh.
Nàng trả lời xong, liền quay người lại bảo bốn thiếu nữ kia rằng :
- Song oanh chia nhau ra mà đi truyền lệnh. Còn Song phụng lập tức đi ngay Mê Tiên cốc để vợ chồng ông bà già câm điếc sai bảo.
Bốn thiếu nữ vội vâng lời họ quay lại cung kính vái chào Âu Dương Siêu rồi mới giở khinh công ra chia đường mà đi liền.
Ngọc kỳ Kỳ chủ bỗng cung kính chào Âu Dương Siêu và hỏi :
- Minh chủ định bao giờ mới trở về Trung ương của bổn Minh để hiệu lệnh, dựng lá cờ “Chính nghĩa chi quân” để báo cho thiên hạ võ lâm đây?
Âu Dương Siêu đáp :
- Sau khi phó ước Hoàng Sơn rồi bổn minh sẽ trở về trung ương ngay.
- Sao Minh chủ không đi ngay trung ương dựng lá cờ “Chính nghĩa chi quân” trước rồi phó ước Hoàng Sơn sau, như vậy có hơn không?
- Chỉ sợ thời gian không cho phép bổn Minh làm như thế.
- Từ nay đi tới Trung ương vừa đi vừa về chỉ mười ngày là cùng, mà phó ước Hoàng Sơn còn những mười mấy ngày, sao lại không kịp?
- Hiện giờ bổn minh còn có việc khác cần phải đi làm ngay, không sao chia người ra mà làm hai việc một lúc như vậy được.
- Nhưng không biết việc đó bổn kỳ có thể làm giúp Minh chủ được không?
Thấy Vô Úy nói như vậy, Âu Dương Siêu bỗng nghĩ ra một việc vội hỏi lại :
- Hiện giờ người của bổn Minh vào trong Trung Nguyên này có tất cả bao nhiêu.
- Hơn ba mươi người.
- Phiền Phương kỳ chủ lập tức đi báo cho mọi người biết, ngấm ngầm điều
tra hộ bổn Minh xem ai là người đã tàn sát các môn hạ của bảy đại môn
phái và mạo nhận tên tuổi của bổn Minh chủ.
Ngọc kỳ chủ nghe nói cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi lại :
- Người tàn sát các đệ tử của bảy đại môn phái là ở hai bên bờ sông
Trường Giang không phải là Thần Châu tam kiệt thì còn ai vào nữa.
Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :
- Không phải.
- Sao Minh chủ lại biết?
- Chính bổn Minh chủ là một trong Thần Châu tam kiệt.
- Ủa!...
Âu Dương Siêu nói tiếp :
- Lúc xảy ra những vụ thảm án đó bổn Minh chủ của các người đang cùng
tiểu muội là Bích Giao công chúa ở chơi nhà Băng Phách phu nhân tại
Nghênh Băng nhai ở núi Thiên Sơn.
Ngọc kỳ Kỳ chủ ngẫm nghĩ giây lát, liền nói tiếp :
- Nếu vậy người đó đã mạo danh giá họa Minh chủ rồi.
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Phải, nên trước khi đi Hoàng Sơn phó ước bổn Minh chủ cần biết người
đó là ai, thì khi đi phó ước Hoàng Sơn mới có thể nói cho các người
Chưởng môn bảy đại môn phái hay được.
Ngọc kỳ Kỳ chủ lại hỏi tiếp :
- Vậy bây giờ Minh chủ định đi đâu thế?
- Hành tung không nhất định, mục đích của bổn Minh bây giờ chỉ cần điều tra cho kẻ mạo danh đó thôi.
Ngọc kỳ Kỳ chủ suy nghĩ giây lát, lại nói tiếp :
- Bổn Kỳ chủ lập tức đi báo cho các Kỳ chủ hay để họ đi điều tra. Ngay
trước khi phó ước Hoàng Sơn một ngày, phải tới Hoàng Sơn để yết kiến
Minh chủ.
Âu Dương Siêu gật đầu :
- Hay lắm, vậy phiền Phương kỳ chủ đi ngay.
Ngọc kỳ Kỳ chủ mỉm cười đáp :
- Đó là phận sự của bổn kỳ, Minh chủ việc gì phải khách khí như thế?
Nói xong nàng nghiêng mình chào Âu Dương Siêu một lễ khẽ gật đầu chào Giang Mẫn rồi mới quay người đi luôn.
Mặt trời đã lặn về Tây, bốn bề tối dần, Âu Dương Siêu vội giơ tay ôm ngang lưng Giang Mẫn và khẽ nói :
- Chị Mẫn, trời đã tối rồi, chúng ta hãy đi nhanh lên lên một chút, tìm nhà trọ nghỉ ngơi một chút.
Giang Mẫn lườm chàng rất tình tứ, rồi để mặc chàng ôm ngang lưng mình mà tiến thẳng về phía trước.
Hai người sát cánh nhau đi, trong người của Giang Mẫn có một mùi thơm
tỏa ra, khiến Âu Dương Siêu ngửi thấy như ngây ngất. Chàng lại nghĩ tới
trận ân ái ở trong Mê Tiên trận hồi hôm, chàng không sao cầm lòng được,
liền bóp hông nàng một cái.
Giang Mẫn vừa nhột vừa đau, liền :
- Ối chà.
Chàng mới hơi dùng sức bóp nhẹ một cái, nhưng Giang Mẫn không đề phòng nên mới kêu la như vậy.
Âu Dương Siêu thấy Giang Mẫn kêu ối chà, không hiểu tại sao dừng chân lại âu yếm nhìn nàng, ngơ ngác hỏi :
- Sao thế chị?
Giang Mẫn thấy chàng bóp mình rồi lại còn âu yếm hỏi, vừa tức giận vừa buồn cười, lườm chàng một cái và nói :
- Đại ca lại còn hỏi việc gì, thì tự mình biết chứ còn hỏi người ta làm chi?
Âu Dương Siêu thấy Giang Mẫn nói như thế, thắc mắc không hiểu gì cả, ngơ ngác hỏi tiếp :
- Tiểu đệ làm sao?
Giang Mẫn lườm chàng một cái đáp :
- Bóp nhẹ một chút...
Âu Dương Siêu vẫn không hiểu lại hỏi tiếp :
- Bóp cái gì hả chị?
Giang Mẫn giận dữ đáp :
- Đại ca bắt nạt tiểu muội lại còn giả bộ không biết gì.
Âu Dương Siêu càng lo âu thêm hỏi dồn :
- Quả thật tiểu đệ không biết gì, chị nói rõ cho tiểu đệ biết đi.
Thoạt tiên Giang Mẫn tưởng Âu Dương Siêu giả bộ không biết, sau chàng có vẻ lo âu, lúc ấy nàng mới biết là chàng không biết thật, liền chẩu môi
nũng nịu đáp :
- Hông của tiểu muội xuýt tí nữa thì bị đại ca bóp gãy xương.
- Ồ!...
Lúc ấy Âu Dương Siêu mới biết là chuyện gì, chàng mặt đỏ bừng vội tiến lên chắp tay vái chào Giang Mẫn và xin lỗi rằng :
- Tiểu đệ nhất thời khoái chí, nên không chú ý, mới hơi dùng sức bóp làm chị bị đau đớn như vậy, xin chị tha thứ cho, nhưng...
Nói tới đó chàng bỗng ngắt lời đưa mắt nhìn Giang Mẫn cười không nói nữa.
Giang Mẫn là người rất thông minh, thấy thái độ của chàng như vậy liền
hiểu ngay, mặt đỏ bừng lườm chàng một cái và nũng nịu nói :