Thì ra anh em Tín Đức muốn nhân lúc Âu Dương Siêu mải nói chuyện với Tiểu Yến định thừa cơ đào tẩu.
Thiên Sơn tứ kiếm cũng là đệ nhất hảo thủ trong võ lâm rồi nhưng võ công của Âu Dương Siêu quá cao siêu nên chúng biết với Thanh Thành lục đạo
ngang tài mà chúng năm người liên tay còn không chịu đựng nổi Toàn Phong bát thức của Âu Dương Siêu kết quả đấu được bốn thế mà đã ba chết hai
bị thương. Như vậy ba anh em chúng địch sao nổi...
Vẫn biết người trong võ lâm đành hy sinh tính mạng cũng phải giữ cho
tròn thanh danh thật, nhưng mấy ai đã dám làm được như thế đâu? Dù là có những người quý thanh danh như thế thực, nhưng hiếm lắm. Chỉ có một vài phần trăm thôi, chứ không phải ai ai cũng đám hy sinh như vậy.
Sâu bọ còn tham sống huống chi là người ai mà chẳng sợ chết, cho nên ba
anh em Tín Đức thấy Âu Dương Siêu đang mải nói chuyện với Tiểu Yến liền
thừa cơ đào tẩu luôn. Chúng đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi quay người định chạy. Nhưng Thiên Ma Tiên Nương có phải là người tầm thường đâu, nàng
vừa trông thấy anh em chúng ra hiệu mắt cho nhau một cái đã biết liền.
Ba anh em Tín Đức vừa quay người bước chân chạy Thiên Ma Tiên Nương đã phi thân tới tấn công luôn ba chưởng một lúc.
Anh em Tín Đức biết công lực của nàng rất thâm hậu, nên không một tên
nào dám chống đỡ chưởng lực của nàng. Huống hố lúc đó chúng lại đang
nhảy lên cao, người lơ lửng trên không, lại không dám chống đỡ thêm. Vì
vậy cả ba cùng vội hạ thân xuống dưới đất tức thì.
Nói thì chậm, chuyện xảy ra ở đó nhanh vô cùng. Trong lúc Thiên Ma Tiên
Nương vừa quát tháo vừa múa chưởng xông lại tấn công anh em Tín Đức thì
Âu Dương Siêu cũng đã phi thân nhảy tới rồi. Nên ba tên nọ vừa hạ chân
xuống mặt đất chưa đứng vững thì Âu Dương Siêu đã hiện ra ở chỗ trước
mặt chúng, đôi bên chỉ cách nhau có năm thước thôi.
Mọi người thấy Âu Dương Siêu đưa mắt liếc nhìn ba anh em Tín Đức một lượt rồi lớn tiếng cả cười và nói :
- Không ngờ con người được liệt vào võ lâm danh môn chính phái và lại
đường đường là môn hạ của phái Thiên Sơn vậy mà đến nỗi hèn mạt thế này. Tham sống sợ chết không có một tí cốt khí gì cả, thật các ngươi đã làm
mất hết sĩ diện của các danh môn chính phái.
Mấy lời của chàng quả thực là độc ác, bất cứ là người nào hơi có một chút huyết tính cũng không thể nào chịu nhịn nổi...
Thiên Sơn tứ kiếm ra đời không lâu đã nổi danh khắp giang hồ, hơn hai
mươi năm nay anh em chúng chưa bị một người nào đánh bại và cũng chưa
bao giờ bị mất thể diện như thế này. Ba anh em sư huynh đệ y vì thấy võ
công của Âu Dương Siêu quá cao siêu, chúng tự lượng sức lực của chúng
không sao địch nổi nên mới quyết tâm về núi Thiên Sơn thưa với Chưởng
môn nhân, rồi sẽ động viên toàn lực của bổn phái để tiêu diệt kẻ thù
này. Như vậy mới hết tai họa.
Lúc này anh em y đã biết rõ, tối hôm nay nếu muốn sống sót rời khỏi nơi
đây chỉ có cách là tự chặt một tay thôi. Nhưng... sau khi tự chặt một
tay rồi liệu Thiên Ma Tiên Nương có chịu buông tha cho chúng không? Vấn
đề này khó giải quyết thực!
Huống hồ trước mặt bao nhiêu võ lâm đồng đạo khi nào chúng lại tỏ vẻ hèn mạt nhút nhát như thế, làm mất hết sĩ diện của bổn phái đi như vậy?...
Bỗng ba anh em chúng nghĩ ra được một kế và cùng nghĩ thầm rằng:
“Tối hôm nay sự sống chết của chúng ta là ở trong tay của người khác
định đoạt, chịu nhục mất sĩ diện như vậy để mất hết thanh danh thà giở
toàn lực ra đấu với đối phương, may ra còn cố được một hai người sống
sót và cũng không bị mất tiếng tăm của môn phái cùng sư tôn đi”.
Nghĩ đoạn, chúng liền nghiến răng mím môi quyết tâm đấu thí mạng với Âu
Dương Siêu một phen. Nên Âu Dương Siêu vừa nói dứt, chúng đã vận hết
công lực vào hai cánh tay đồng thanh quát lớn :
- Tiểu cẩu, đêm nay anh em ta quyết thí mạng với ngươi một phen.
Ba thanh trường kiếm của chúng múa từ ba anh em chúng như ba con hổ điên xông lại tấn công Âu Dương Siêu như vũ như bão.
Đôi bên đứng cách nhau có năm thước mà ba anh em Tín Đức cùng giơ kiếm
ra tấn công một lúc. Như vậy ai cũng phải lo âu hộ Âu Dương Siêu và sợ
chàng tránh né không nổi thế công như bài sơn đảo hải của ba thanh kiếm
ấy. Nhưng Âu Dương Siêu đã đề phòng từ trước, biết thế nào đối phương
cũng liều lĩnh đánh thục mạng rồi. Nên ba thanh kiếm của chúng vừa lấn
công tới chàng đã quát lớn :
- Các ngươi chưa xứng!
Đồng thời chàng múa lá cờ giở thế Toàn Phong Tụ Khởi chống đỡ luôn.
Toàn Phong bát thức của lá cờ báu của Âu Dương Siêu lợi hại như quý vị
đã biết rồi, không cần chúng tôi phải nhắc nhở lại nữa. Cho nên chàng
mới giở có một thế cờ đó ra thôi mọi người đã thấy tiếng kêu rú thảm
khốc đinh tai rồi. Ba anh em Thiên Sơn tứ kiếm còn thảm thương hơn Thanh Thành lục đạo. Chúng không sao thoát khỏi tai ách của thế cờ đó. Mọi
người thấy Âu Dương Siêu vừa phất cờ một cái mà ba anh em Tín Đức đã bị
bắn ra ngoài xa mấy trượng rớt xuống đất mồm phun máu như suối và hồn đã lìa khỏi xác rồi. Thanh Thành lục đạo, Thiên Sơn tứ kiếm đều là những
hảo thủ danh gia của võ lâm đương thời. Ngờ đâu dưới tay của Âu Dương
Siêu lại tầm thường đến thế.
Như vậy cũng đủ thấy kỳ thức của chàng oai lực quả thực kinh người, quần hào thấy vậy đều kinh ngạc trố mắt lên nhìn Âu Dương Siêu mồm há hốc,
lưỡi thè ra hồi lâu không sao rụt lại được. Người nào người nấy đều như
kẻ mất hết hồn vía vậy.
Quần hào mục kích Âu Dương Siêu chỉ ra tay đấu mấy thế mà đã diệt được
bảy tay cao thủ của hai phái một lúc. Ai nấy đều kinh hãi võ công của
chàng cao siêu, nhưng cũng có người bảo chàng ra tay quá độc ác. Nhưng
họ chỉ nghĩ như thế thôi, chứ không ai dám nói nửa lời và cũng không ai
dám chê trách gì hết.
Sau khi Âu Dương Siêu đã tuyên bố, quần hào mới hay chàng chính là con
trai của vợ chông Thần Kiếm Trấn Bát Hoang Âu Dương Đơn năm xưa bị hơn
trăm tay cao thủ vây đánh tiêu diệt. Trong đó có cả bảy vị Chưởng môn
của bảy đại môn phái: Nga Mi, Thanh Thành, Côn Luân, Hoa Sơn, Cống Lai,
Thiên Sơn và Không Động với các đệ tử của họ cùng đệ tử của các môn phái khác nữa.
Năm xưa Thần Kiếm Trấn Bát Hoang là một đại hiệp nhất thời danh trấn
khắp thiên hạ mà bảy vị Chưởng môn của bảy đại môn phái lại liên hiệp
với đệ tử của các môn phái nữa vây đánh giết hại vợ chồng đại hiệp. Vụ
án ấy đã chấn động cả giang hồ võ lâm, và cũng có rất nhiều người bất
mãn hành vi hèn hạ của bảy vị Chưởng môn ấy. Nhưng họ chỉ bất mãn trong
lòng thôi, chứ không ai dám nói ra mồm cả, vì lúc bấy giờ thế lực của
bảy đại môn phái mạnh lắm, thì còn ai đám trêu ngươi vào họ. Nhưng tại
sao bảy môn phái lại liên hiệp vây đánh vợ chồng Âu Dương đại hiệp như
thế? Việc này không những người trong võ lâm không ai biết mà cả người
của các môn phái đó cũng không hay nốt. Chỉ có bảy người Chưởng môn ấy
là biết rõ nguyên nhân tại sao thôi...
Cho mãi đến ngày hôm nay mười lăm năm sau, mọi người mới thấy Âu Dương
Siêu ra mặt trả thù, nhưng còn nội dung của vụ án đó thì vẫn chưa ai hay cả.
Nhất Trần đạo trưởng của phái Võ Đang thây Âu Dương Siêu ra tay ác độc
như vậy. Tuy y không tiện lên tiếng khiển trách chàng ta, nhưng dù sao y cũng là người có lòng nhân từ trông thấy cái chết thảm khốc như vậy
trong lòng vẫn thấy xao xuyến, và không nhẫn tâm. Y đưa mắt nhìn bảy cái xác của Tứ đạo Tam kiếm nằm ngang ở trên mặt đất liền cau mày lại ho
một tiếng rồi hỏi Âu Dương Siêu :
- Âu Dương thí chủ, bần đạo có hai câu này muốn thưa cùng thí chủ biết thí chủ có vui lòng nghe không?
Âu Dương Siêu mỉm cười đáp :
- Đạo trưởng có điều chi chỉ giáo cứ việc nói ra, tại hạ cung kính rửa tai xin nghe!
- Nợ máu phải trả bằng máu, câu này là thành ngữ cách ngôn của võ lâm
nghìn năm nay không thay đổi được, thí chủ có mối thù bất cộng đái thiên ấy lấy máu trả nợ máu, phận đạo làm con để trả thù cho cha mẹ tất nhiên bần đạo không nên lắm điều xen lời vào việc riêng của thí chủ. Nhưng...
Nói tới đó, lão đạo ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp :
- Trời có đức hiếu sinh, Phật tổ có tôn chỉ từ bi nên bần đạo không tán thành cái lối trả thù giết người này của thí chủ.
- Theo ý kiến của đạo trưởng thì...
- Bần đạo muốn khuyên thí chủ nên tha thứ được thì nên tha thứ, đáng
nương tay thì nên nương tay, mong từ giờ thí chủ đừng có giết chóc quá
nhiều như vậy. Vì giết chóc quá nhiều sẽ trái lòng người, với cả đạo
Phật!
- Có phải đạo trưởng khuyên tại hạ nên tha thứ cho những kẻ đã giết chết cha mẹ tại hạ hay sao?
- Bần đạo chỉ khuyên thí chủ nên giết ít một chút thôi.
- Lời nói của đạo trưởng hơi mâu thuẫn đấy.
- Sao lại mâu thuẫn được?
- Vừa rồi đạo trưởng nói tại hạ nên trả thù cho cha mẹ lấy máu trả nợ máu để tận nghĩa làm con phải không?
- Phải?
- Như vậy tại hạ giết những kẻ thù để trả thù cho cha mẹ như hiện giờ đây có điều gì không nên không phải?
- Không phải thế.
- Rồi đạo trưởng lại bảo tại hạ nên khoan thứ cho những kẻ thù, lời nói trước sau trái ngược nhau như vậy, chả mâu thuẫn là gì?
Nhất Trần đạo trưởng mới hiểu câu mâu thuẫn của chàng, liền mỉm cười nhìn chàng đáp :
- Thí chủ giải thích như vậy không phải là vô lý nhưng thí chủ nên rõ
năm xưa bọn người vây đánh lệnh tôn lệnh đường có hàng trăm...
- Chỉ vì số người quá nhiều, nên tại hạ ra tay không nể nang gì hết.
- Thí chủ có nghĩ giết bừa bãi như vậy hậu quả sẽ như thế nào không?
- Tại hạ không còn suy nghĩ đến hậu quả.
- Nhưng!....
- Đạo trưởng đừng có nói nhưng nữa. Không biết đạo trưởng có nghĩ tới dù tại hạ có nghe theo lời khuyến cáo của đạo trưởng, nhưng kẻ thù của tại hạ lúc nào cũng muốn tiêu diệt Âu Dương Siêu này để cho khỏi hậu họa,
họ đã phao lên rằng “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc cỏ mới khỏi mọc”.
Nhất Trần đạo trưởng ngẩn người ra hồi lâu, rồi bụng bảo dạ rằng:
“Phải, kẻ thù của y có ý định cắt cỏ nhổ rễ, không muốn cho y sống sót
thật, huống hồ võ công y đã cao siêu tới mức khôn lường như thế này...”
Lúc ấy, Âu Dương Siêu lại mắt lộ sát khí, tiếp :
- Bởi vì trả thù của cha mẹ tại hạ chỉ có một cách dùng chém giết thù, dùng máu của chúng để trả nợ máu.
Nhất Trần đạo đường nghe nói càng thất kinh thêm vội hỏi tiếp :
- Ngoài cách ấy ra thí chủ còn cách nào hoàn hảo hơn không?
- Không!
Đạo trưởng khẽ lắc đầu, thở dài mà đứng yên tại đó không biết nói năng gì nữa.
Âu Dương Siêu thấy vậy mỉm cười nói tiếp :
- Không phải tại hạ không chịu nghe lời khuyến cáo hảo ý của đạo trưởng
đâu, sự thật hoàn cảnh bắt buộc phải hành động như vậy mong đạo trưởng
thứ cho nỗi khổ tâm và hoàn cảnh khó khăn của tại hạ.
- Nhưng bần đạo chỉ mong thí chủ nghĩ đến lòng trời mà bớt giết chóc đôi chút thôi.
Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát khẽ gật đầu và trả lời tiếp :
- Tạ hạ xin ghi nhớ lời vàng ngọc này của đạo trưởng.
- Nếu vậy bần đạo xin cáo lui.
Nói xong, lão đạo sĩ vái chào Âu Dương Siêu một lễ, rồi đem theo ba đệ tử của mình thủng thẳng đi mất dạng.
Lúc ấy, Minh Không, Minh Tâm hai người đã thoát chết ngồi ở dưới vận
công điều thức để chữa nội thương cũng vừa xong đang đứng dậy định đi.
Tuy vết thương trong nội phủ của hai người này tuy chưa hoàn toàn khỏi
hẳn, nhưng cũng hết nguy hiểm rồi, nên sau khi họ đứng dậy, đưa mắt nhìn bảy cái xác đang nằm ngổn ngang, trong lòng đau đớn biết bao nhưng lại
cũng còn sợ hãi nữa. Vì vậy chúng đứng ngẩn người ra, hai mắt ươn tròn
xoe nhìn Âu Dương Siêu Âu Dương chứa đầy những thù hằn và oán độc.
Lúc ấy, Bạch Y Truy Hồn Đoàn Bân, Quyên Quyên, Tiểu Yến và Thiên Ma Tiên Nương đều đi tới cạnh Âu Dương Siêu. Tiểu Yến với đôi mắt đầy tình tứ
nhìn chàng và nũng nịu nói :
- Phúc đại ca, không ngờ đại ca bỏ nhà mới hơn ba tháng mà đã học được võ công cao siêu như thế này, em thật sung sướng quá.
Nói xong, nàng lại nhìn chàng. Âu Dương Siêu trải qua bao sự đau đớn khổ sở nên chàng đối với người cũ của Thiên Tâm trang không còn cảm tình gì hết, nhưng đối với Tiểu Yến thì khác. Chẳng những chàng không tức giận
mà con yêu vì hai người đã yêu thương nhau từ tấm bé rồi... Cho nên,
chàng thấy nàng ta vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui vẻ phấn khởi và
kiêu ngạo.
Nhưng chàng là người rất cương trực nên trong lòng có cảm tưởng như vậy
mà vẫn cố kềm chế, không để lộ ra ngoài mặt. Tuy vậy chàng vẫn nhìn nàng ta mỉm cười, ung dung hỏi :
- Thật à?
Thiên Ma Tiên Nương bỗng cười khanh khách hỏi :
- Tiểu Yến cô nương, cô mừng thật hay mừng dối?
Tỉểu Yến gật đầu nhìn Tiên nương nghiêm nét mặt đáp :
- Tất nhiên là mừng thật.
- Nhưng cô có biết cha cô rất bực mình không?
- Chưa chắc.
Nàng lại liếc nhìn Âu Dương Siêu một lần nữa và hỏi :
- Phúc đại ca, lời nói của tiểu muội có đúng không?
Quyên Quyên đứng cạnh thấy Tiểu Yến thân thiện với Âu Dương Siêu như thế, nên nổi ghen vội nũng nịu nói với Âu Dương Siêu rằng :
- Tam đệ chúng ta đi thôi!
Âu Dương Siêu quay lại nhìn nàng và đáp :
- Hãy khoan đã nhị tỷ, tiểu đệ còn phải dạy mấy người này đã.
- Tam đệ muốn dạy bảo ai thế?
Âu Dương Siêu vừa cười vừa đưa mắt nhìn Trác Quân Kiệt, Dương Đông Xuyên và Từ Mộ Vân ba người, chàng bỗng sầm nét mặt lại trầm giọng nói :
- Trác Quân Kiệt, Đông Xuyên, Từ Bội Vân ba người ra đây.
Ba người nghe nói đều hoảng sợ, nhưng Đông Xuyên gượng làm ra vẻ trấn tĩnh, nhìn chàng quát hỏi :
- A Phúc, ngươi muốn gì?
Âu Dương Siêu càng lạnh lùng thêm đáp :
- Ta muốn quật cho mấy ngươi lộn mấy vòng và tát cho ngươi mấy cái bạt tai.
Ngờ đâu, nàng vừa nói lên tiếng Âu Dương Siêu đã đưa tay cản trở và vừa cười vừa khuyên nàng rằng :
- Tiểu Yến, hiền muội hãy để cho tôi làm việc đã.
Nói xong, chàng quấn lá cờ báu lại bỏ vào trong túi, Tiểu Yến lườm chàng một cái và nũng nịu đáp :
- Hà tất Phúc đại ca phải đối xử họ như thế!
Âu Dương Siêu nhìn lại nàng mỉm cười và đáp :
- Tiểu Yến hiền muội, bấy nhiêu năm nay, chỉ có một mình hiền muội tử tế với ngu huynh thôi và cũng không bao giờ nói nặng huynh cả, còn bọn
chúng thì thị biết mấy miếng võ ngày ngày cứ vật ngu huynh ngã lộn, tát
ngu huynh, hà hiếp mắng chửi ngu huynh luôn luôn.
Tiểu Yến nghe nói bụng bảo dạ rằng:
“Phải đấy họ vẫn thường bắt nạt Phúc đại ca, nào đánh nào chửi ta khuyên mãi họ cũng không nghe, lúc bấy giờ Phúc đại ca thật tội nghiệp”.
Nàng nghĩ như vậy liền thương Âu Dương Siêu ngay và nũng nịu :
- Phúc đại ca em biết lúc này đại ca còn ghét họ, nên một định trả thù phải không?
Âu Dương Siêu gật đầu, Tiểu Yến lại nói tiếp :
- Phúc đại ca muốn trả thù cho bõ tức như vậy tiểu muội không ngăn cản, nhưng đại ca đừng có đả thương họ.
- Tiểu Yến hiền muội cứ yên chí, ngu huynh không đả thương chúng đâu, hiền muội đừng sợ.
Nói xong, Âu Dương Siêu bèn vẫy tay gọi ba người :
- Ba vị lại đây!
Lúc ấy, Quân Kiệt, Đông Xuyên và Bội Vân ba người vừa hổ thẹn vừa sợ hãi không biết có nên tới gần không. Cho nên chúng nghe thấy chàng gọi xong đưa mắt nhìn nhau, đứng yên một chỗ cũ, chứ không hề tiến lên bước nào
cả. Âu Dương Siêu thấy vậy trợn ngược lông mày lên và lạnh lùng nói tiếp :
- Ba vị biết điều thì đi lại đây, bằng không Âu Dương Siêu này mà phải đến tận đó, thì ba vị khổ không thể tưởng tượng được đâu.
Chàng vừa nói dứt, bỗng phía sau ba người nọ có tiếng cười khanh khách và với giọng rất nũng nịu nói :
- Ba vị xấu hổ, không dám đi ngang đến đó, để ta giúp ba vị một tay vậy
Người đó vừa nói xong, ba tên nọ đã thấy phía sau có một luồng sức dịu
dàng, nhưng mạnh khôn tả, đẩy ba người tới trước mặt Âu Dương Siêu, cả
ba muốn chống cự, nhưng không sao toại nguyện, đành phải từ từ bước tới.