Võ Lâm Ngũ Bá

Chương 84: Hiệp Nghĩa Trừ Gian

Nghe mấy lời vừa thật tình vừa cay đắng của Thổ Lợi Đăng Ma, Cảnh Thiên Kiệt có phần hơi ngượng, ngập ngừng nói:

- Đại sư xin đừng nóng giận. Có điều chi thong thả nói lại với nhau, không nên vì chút việc cỏn con mà bỏ đại sự của Lang Chúa.

Nhà sư Tây Vực cười lạt:

- Có chi gọi là đại sự? Thật không dám dối nhau, đáng lý hôm nay bần tăng vẫn còn phải phân định hơn thua với mấy tên tiểu tốt, nhưng vì con đường oan gia quá hẹp, xui cho bần tăng chạm mặt với đứa cháu của cừu nhân, vì quan hệ đến sinh mạng của chính mình, nên bần tăng không thể lưu lại được.

Trong tiệc, mọi người nghe nói thảy đều kinh hải, hỏi lên xôn xao:

- Cừu nhân gì đấy? Lợi hại ra sao? Hãy nói ra xem nào? Chúng ta sẽ cùng hợp nhau đối phó.

Thổ Lợi Đăng Ma lạnh lùng nhếch mép:

- Đa tạ hảo ý của chư vị! Song vì cừu nhân của bần tăng quá ư lợi hại. Sự thật, không phải đề cao người mà hạ thấp mình, nhưng, giả như tất cả chư vị anh hùng có mặt nơi đây cùng một lượt giao thủ với kẻ ấy thì chỉ một chót móng tay của hắn thôi, cũng đủ để đưa chư vị vào tử địa. Đó là bần tăng xin nói thật tình.

Kẻ thù mà nhà sư Tây Vực nói đây, là Tây Độc Âu Dương Phong nhưng mọi người trong tiệc không hiểu cho rằng lão ta cố ý làm tăng thêm chuyện khó khổ của mình, cho nên họ có vẻ tưng tức.

Thổ Lợi Đăng Ma vẫn điềm nhiên nói tiếp:

- Có mặt người cháu của hắn ở đây, thế nào hắn cũng theo đến. Nếu hắn biết bần tăng ở tại trang viện của Viên Ngoại, thì e rằng luôn cả bản thân vị trang chủ cũng khó bảo toàn. Vì duyên cớ ấy, đêm nay bần tăng đặc biệt trở về đây, để nói cho trang chủ biết, và kiếm chút ít lộ phí.

Nhà sư Tây Vực còn chưa dứt lời, thì Cảnh Thiên Kiệt đã khoát tay:

- Tất Thăng, hãy vào trong bảo quản gia trao ba trăm lượng bạc, mang ra cho đại sư làm lộ phí.

Tên tiểu đồng ứng tiếng buông quạt xuống chạy vào trong nhà.

Thổ Lợi Đăng Ma đột nhiên vặn hỏi:

- Viên Ngoại! Hãy khoan! Ba trăm lượng là đã đủ rồi sao?

Cảnh Thiên Kiệt lộ vẽ khó chịu:

- Đại sư, ba trăm lượng bạc đâu phải là ít?

Thổ Lợi Đăng Ma cười lạt:

- Bần tăng đã vì Viên Ngoại mà thiết lập lôi đài mời anh hùng trong thiên hạ đến, chiêu dụng hiền tài và trừ tuyệt bọn đối đầu. Với tình ý ấy cũng nên trao cho bần tăng một món tiền tương đối nào đó, để trở về Thiên Trúc, ba trăm lượng ai bảo rằng có thể đủ? Ba vạn lượng kia chứ.

Cảnh Thiên Kiệt giẫy nẩy:

- Ba vạn lượng? Đại sư không điên đấy chứ?

Nhà sư Tây Vực cười lanh lảnh:

- Bần tăng nửa điểm cũng không điên. Họ Cảnh, nói thật một câu nhé. Cái gia tài đồ sộ của ngươi ở đây ai nấy cũng đều biết cả. Chúng ta đều là người của Lang Chúa phái đến đây, chẳng lẽ ngươi là bậc phú hào, còn ta lại chẳng có cơm ăn.

Cảnh Thiên Kiệt giận dử:

- Láo! Ngươi định phao vu cho ta à?

Thổ Lợi Đăng Ma cười sặc sụa:

- Sao lại phao vu? Cống lễ phủ quan, ai đã vì ngươi mà dọa bọn ôn dịch đó? Chẳng phải ta à? Chẳng lẽ chờ ta nói rõ chuyên ấy với quan Thái Thú Tương Dương à? Đến lúc đó, e ngươi sẽ không còn là phú hào nữa chứ?

Các vị đệ tử của Toàn Chân đến bây giờ mới thấy rõ đáy lòng gian trá của Cảnh Thiên Kiệt.

Chợt nghe gã phú hào họ Cảnh cười ha hả:

- Tốt! Tốt lắm! Cảnh mỗ từ xưa đến nay thích mềm chứ không thích cứng. Và không bao giờ chịu để ai lừa đảo. Ngươi muốn ba vạn lượng phải không? Hừ!

Nói chưa dứt lời, chiếc thân phì nộn của y lắc mạnh lên, bước ra khỏi ghế, hai tay nhập một, dụng thế Song Long Đoạt Ngọc, đánh thẳng vào mặt Thổ Lợi Đăng Ma.

Khưu Xử Cơ nằm trên mái ngói, thấy Cảnh Thiền Kiệt vừa mới xuất thủ, đã áp dụng một tuyệt nghệ trong Hắc Hổ Quyền tấn công chớp nhoáng dử dằn, chàng phải thầm khen:

- Không dè cái lão phú hào phục phịch này mà lại có được một công phu đẹp mắt như thế.

Nhà sư Tây Vực bỗng cười lên khẹc khẹc:

- Ngươi lại dám cùng Phật gia động thủ à?

Tiếp theo tiếng cười, Thổ Lợi Đăng Ma vội né mình qua, đánh một quyền, đồng thời cánh tay dài sọc giương ra, sử dụng Kim Long Thám Trảo định chộp lấy tay áo của đối phương.

Cảnh Thiên Kiệt vụt co cánh tay lại, thuận đà tung thế Thôi Vân Kiến Nhật, bẻ ngang chiêu thế, cùng một lúc tay trái trầm xuống, móc ngược từ dưới lên trên, bằng Thiết Giáp Thủ Quyền đánh ngay vào bụng nhà sư Tây Vực.

Một tiếng "bựt" kêu lên, những người dự tiệc vỗ tay vang dội:

- Hay! Thủ pháp của Viên Ngoại quá hay.

Không ngờ, tiếng hoan hô chưa dứt, thân hình phì nộn của Cảnh trang chủ đã bị Thổ Lợi Đăng Ma dở bổng lên trời.

Loading...

Nguyên vì chưởng của Cảnh Thiên Kiệt tuy đánh trúng vào nơi hiểm yếu của đối phương, nhưng khi nắm tay như búa đồng vừa đụng vào da thịt, chợt nghe như đập vô quả khí cầu, không có chút chi phản lực.

Cảnh Thiên Kiệt cả kinh, định rút tay lại, thì nhà sư Tây Vực cười khắc khắc, quay cánh tay ngược lại thi triển Đại Cầm Nã Pháp, bắt mạnh vào hai huyệt Đại Thôi và Nhị Thôi ở sau cổ của Cảnh Thiên Kiệt làm cho gã phú hào Viên Ngoại mềm nhũn cả thân mình, bị đối phương nhấc bổng lên không.

Thổ Lợi Đăng Ma hét lớn:

- Đồ chết bầm! Ngươi tiếc tiền hay tiếc mạng?

Thấy Cảnh trang chủ bị nắm giơ lên, quần hùng trong tiệc thảy đều tái mặt.

Họ từ từ dang ra khỏi ghế tung thân nhãy lên tiếp cứu.

Có hai vị thực khách nhãy lên trước hết, định chụp lấy Thổ Lợi Đăng Ma.

Nhà sư Tây Vực cười khè lên như rắn hổ, hạ thân hình Cảnh Thiên Kiệt hơi thấp xuống, đồng thời lia mạnh ra một cước, quét trúng hai viên thực khách, văng ra hơn một trượng, chổng đít lên trời.

Cùng lúc ấy, lại có bốn người khác vung đao xốc tới.

Thổ Lợi Đăng Ma đưa Cảnh Thiên Kiệt ra tới trước, quay tròn như chong chóng.

Bốn người xáp lại sợ chém trúng chủ nhân, vội thối lui.

Tiếp theo, một gã vung côn phạt sát cặp chân với nhà sư Tây Vực nhưng Thổ Lợi Đăng Ma chỉ khẽ nhấc chân qua, cả người thực khách lẫn cây côn đã văng tuốt lên bàn tiệc.

Ào! Ào! Cổn! Cổn!

Cả chén lẩn hồ, cả rượu lẫn thịt tung tóe vào đầu vào mặt của quần hùng. Đám thực khách nhãy tạt ra, té bò lễnh nghễnh.

Trong hỗn loạn có mấy người sử dụng phi tiêu nhưng đối với Thổ Lợi Đăng Ma, thứ đó quả là đồ chơi con trẻ.

Toàn thân của lão ta đã luyện được một thứ công phu gọi là Kim Chung Diếu, trừ đôi mắt và yết hầu ra, tất cả ám khí đụng vô đều dội lại rớt ngay xuống đất.

Tuy có hàng mấy mươi người, nhưng không có một ai tiến gần đến bên mình nhà sư Tây Vực được.

Khưu Xử Cơ lại không dằn lòng được nữa, kêu lên:

- Sư huynh, chúng ta xuống thôi!

Dứt tiếng, thanh trường kiếm thoát ra khỏi vỏ chỉ một cái nghiêng mình, chàng đã lao mình vào giữa sãnh đường.

Vương Xứ Nhất, Hảo Đại Thông lập tức vun vút theo sau.

Chỉ còn lại Mã Ngọc và Tôn Bất Nhị vẫn phục trên mái sãnh.

Khưu Xử Cơ chân vừa chấm đất, quần hùng của họ Cảnh nhốn nháo cả lên:

- Gian tế! Gian tế! Gian tế!

Vì làm nội ứng cho ngoại bang, điều tối kỵ của họ là có người ngoài xâm nhập.

Họ vừa la vừa ùn ùn xô lại.

Mũi kiếm của Khưu Xử Cơ thoắt rung lên, tuồng một lượt đâm toạc vào cánh tay cầm binh khí của bốn người, những tiếng sắt khua vang, gươm đao rớt vảy lên mặt đất.

Tất cả những người còn lại, khiếp hãi trước mũi gươm thần tốc, từ từ lui dạt ra xa.

Ba thanh kiếm của của ba vị cao đệ Toàn Chân như hàng trăm chiếc cầu vồng, cuốn thẳng đến cận nhà sư Tây Vực.

Ánh kiếm Khưu Xử Cơ vừa lóe lên, đã nhằm ngay vào ngực của Thổ Lợi Đăng Ma chỉa tới trong thế Huỳnh Long Thổ Ngọc, mũi kiếm bay vèo như con rồng phun vụt trái châu.

Vừa thấy Khưu Xử Cơ, Thổ Lợi Đăng Ma có phần cuống quít, lão ta lật đật đưa thân mình của Cảnh Thiên Kiệt ra tới trước, định làm cho đối phương phải triệt chiêu.

Không ngờ kiếm pháp của Toàn Chân phái biến ảo dị thường, chỉ thấy đà kiếm đâm thẳng tới, song bản thân của nó còn rất nhiều biến thế. Cho nên đến khi thấy được mũi kiếm của Khưu Xử Cơ hơi run một chút, lập tức đã chuyển sang tuyệt chiêu Thiểm Thiểm Tinh Hà, xẹt ngay tới cánh tay đang nắm người của nhà sư Tây Vực.

Thổ Lợi Đăng Ma rúng động, vội khom người xuống lách xéo một bên.

Vừa tránh mũi kiếm của Khưu Xử Cơ, thì từ hai bên hai thanh trường kiếm của Hảo Đại Thông, Vương Xứ Nhất đã "re ré" xé gió lướt qua, xốc thẳng vào hai bên bệ sườn của Thổ Lợi năng Ma với chiêu thức trong Hoành Sơn Kiếm Thế.

Nhà sư biết kiếm pháp của mấy thanh niên đạo sĩ trước mặt mình, phải nên tránh chớ không thể xem thường, cái chiến pháp bắt người làm bia quyết không còn hiệu nghiệm nữa.

Vừa thoáng nghĩ, lão ta vừa rùn chân xuống, vận kình lực lên đôi tay, đưa cả thân hình phì nộn của Cảnh Thiên Kiệt nhằm Khưu Xử Cơ lao thẳng tới.

Ném Cảnh Thiên Kiệt vào địch thủ, Thổ Lợi Đăng Ma đã thi hành độc kế Mượn gươm kẻ khác, chỉ cần Khưu Xử Cơ trút nhẹ thanh trường kiếm đủ để cho khối thịt của gã phú hào họ Cảnh rơi xuống làm hai.

Song, người ưu đệ Toàn Chân không bao giờ mắc bẫy, tay phải hơi nhích đốc kiếm lên, tay trái chàng hạ thấp duỗi ra, bợ đúng giữa lưng của Cảnh Thiên Kiệt, và nhẹ nhẹ buông rơi xuống đất.

Lợi dụng lúc Khưu Xử Cơ bận hứng người buông người đó, Thổ Lợi Đăng Ma phi thân lướt qua đầu đám thực khách, băng mình phóng tuốt ra ngoài đại sãnh.

Vừa ra tới cửa, hốt nhiên một ánh thép lóe lên, Thanh Tịnh Tản Nhân Tôn Bất Nhị, từ trên mái ngói nghiêng gươm chúi xuống.

Thổ Lợi Đăng Ma hốt hoảng, không ngờ đối phương còn có người mai phục bên ngoài, lão ta lật đật trợn trừng đôi mắt, dùng tinh thần công lực chiếu thẳng vào mặt địch nhân quát lớn:

- Dừng lại!

Nghe tiếng quát thình lình, Tôn Bất Nhị hơi rúng động, chợt thấy đôi mắt kỳ quái của đối phương châm bẫm nhìn mình, bất giác tay kiếm lờ đờ bất động.

Thổ Lợi Đăng Ma cười khặc khặc, giương năm móng tay xám ngắt chực chộp vào giữa ngực nữ tử Toàn Chân.

Mã Ngọc rú lên một tiếng, lao mình thọc ngay mũi kiếm vào thái dương huyệt của nhà sư Tây Vực.

Thổ Lợi Đăng Ma bình tĩnh, chỉ Tôn Bất Nhị thét lên:

- Đâm hắn!

Tôn Bất Nhị như ngây dại, quay mũi kiếm đâm ngược trở lại đằng sau.

Mã Ngọc cả kinh thu kiếm tạt ngang, một tiếng thép khua vang, thanh kiếm của Tôn Bất Nhị văng ra xa gần một trượng.

Thừa lúc đối phương bận rộn, Thổ Lợi Đăng Ma phóng mình mất hút trong màn đêm dày đặc.

Cảnh Thiên Kiệt lóp ngóp xiêu vẹo đứng lên liếc nhìn mấy người thanh nên đạo sĩ đang cùng với đám thực khách giao phong, hắn bỗng cau mày.

Vốn là một con người gian hoạt nổi danh, hắn biết mấy tay kiếm này là những bậc võ công cái thế bản lãnh kinh người, kéo được họ về với mình, sẽ trở thành tay chân đắc lực hơn Thổ Lợi Đăng Ma thập bội. Bằng ngược lại...

Gã phủ hào họ Cảnh vội quát to lên:

- Dừng lại! Chư vị đạo trưởng là ân nhân cứu mạng của ta, không được một ai động đến.

Đám thực khách lập tức thu binh khí:

- Viên Ngoại! Những tên này hôm qua đã phá lôi đài, hôm nay thừa đêm tối đến đây, quyết không phải là ý tốt!

Không khí đại sãnh trở nên huyên náo.

Cảnh Thiên Kiệt biến sắc:

- Bậy! Chư vị đạo trưởng đây đều là bậc cao nhân, thiệt không phải là tay sai của bọn quan phủ, các ngươi không được vô lễ, để ta thưa chuyện cùng người.

Gã phú hào day qua Khưu Xử Cơ vòng tay cung kính:

- Đạo trưởng đến đây tất cả là bao nhiêu vị? Thưa, tứ hải giai huynh đệ, xin thỉnh ngồi vào tạm dùng đôi chén rượu.

Khưu Xử Cơ dợm trả lời, Mã Ngọc đưa tay chận lại:

- Viên Ngoại đã dùng lễ đãi khách, chúng ta cứ thong thả hầu chuyện cùng người.

Và chàng day qua Tôn Bất Nhị:

- Tên phiên cẩu hòa thượng đã chạy rồi, sao sư muội còn giữ hoài chỗ đó!

Nghe Mã Ngọc nạt lên, Tôn Bất Nhị như người tỉnh mộng, ngơ ngơ ngáo ngáo:

- Ủa! Sao không chận nó lại!

Mã Ngọc nói như cố khơi tỉnh người sư muội:

- Sư muội Cảnh trang chủ đang mời, muốn cùng chúng ta kết giao bằng hữu, chúng ta hãy vào trong.

Ngoài miệng nói với Tôn Bất Nhị, mà đôi mắt chàng cứ đảo quanh, không biết tại sao Cảnh Ngọc Hư vẫn chưa thấy đến.

Cảnh Thiên Kiệt lộ đầy hoan hỉ, giang tay mời khách ngồi vào.

Khưu Xử Cơ trầm trầm sắc mặt đang muốn chất vấn việc tư thông Kim quốc của gã phú hào họ Cảnh thì Mã Ngọc đã mở lời:

- Cảnh Viên Ngoại mang trong lòng ý chí muốn cùng Lang Chúa tiến vào Nam Tống mai sau đây đại sự hoàn thành, sự phú quý biết làm sao kể xiết! Hà! Hà!

Cảnh Thiên Kiệt trong bụng lấy làm ngượng ngùng, căm tức song cố mỉm cười:

- Thật chẳng dấu chi, chư vị anh hùng có mặt tại đây đều là hào kiệt lục lâm của hai vùng Sơn Đông, Hà Bắc, lần này theo tai hạ về Nam với mục đích đóng vai nội ứng Tương Dương, hưởng ứng binh mã Đại Kim xâm nhập. Lòng mong nửa mảnh giang sơn của Tống triều, được hãnh diện nằm vào bản đồ của nước Đại Kim.

Khưu Xử Cơ càng nghe càng giận dữ, Vương Xứ Nhất thì cứ lén dặt dặt chéo áo của chàng, âm thầm đốc xúi ra tay.

Mã Ngọc vẫn điềm nhiên:

- Té ra Cảnh trang chủ đã thay Kim quốc mà bố trí kỹ càng rồi. Thế mà quan binh thành Tương Dương lại ngon giấc trong lúc bốn bề sấm dậy, thật đáng phục biết bao. Chẳng hay vị pháp sư mới chạy vừa rồi, đến đây với tư cách chi? Sao lại không chịu ở đây để cùng với trang chủ cử đồ đại sự?

Cảnh Thiên Kiệt dằn ly rượu xuống:

- Điều đó tôi cũng không được rõ, hắn vốn là người từ Tây Vực đến, cũng là người của Lang Chúa phái sang, truyền đến Tương Dương thiết lập lôi đài chiêu dẫn anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. Không biết hắn nghĩ sao, bỗng nhiên biến đổi, nói rằng bởi cừu nhân bức bách không thể ở lại. Còn việc hắn gây sự thành thù với ai từ Tây Vực, thì quả chúng tôi chưa được biết.

Cảnh Thiên Kiệt nói đến đây, đột nhiên hỏi lại:

- Chư vị từ đâu đến, Bửu Am tu trì tọa lạc tại đâu? Có thể cho biết được chăng?

Mã Ngọc vẫn ôn tồn:

- Bần đạo từ núi Tung Sơn miền Hồ Nam đến, hiện tại chỗ ở không nhất định, tạm trú tại Thuần Dương am, thành nội Tương Dương.

Cảnh Thiên Kiệt tỏ vẻ vui mừng:

- À! Chư vị lại từ phương Bắc đến! Thật hay biết bao nhiêu. Đại Kim quốc binh hùng tướng mạnh, như chư vị đã thấy, nay mai nhất định sẽ róc phẳng miền Nam, thống nhất về một cõi.

Hắn còn đang muốn nói thêm, định thuyết phục bọn Mã Ngọc kéo về vây cánh.

Khưu Xử Cơ vụt hét lên một tiếng chồm qua ấn mạnh vào ba đại huyệt Thốn Quan, Thần Đường và Hội Tông nơi cổ tay của Cảnh Thiên Kiệt.

Gã phú hào họ Cảnh bị nắm, bỗng nghe cả mình tê dại đau nhói thấu xương, nhăn nhó kêu lên:

- Ối cha! Ối cha! Đạo trưởng.

Khưu Xử Cơ quát lớn:

- Họ Cảnh? Ngươi đã cam tâm làm tôi mọi cho bọn chó Kim lại còn muốn gieo rắc bịnh truyền nhiễm cho người Hán nữa, phải không? Nói mau.

Cảnh Thiên Kiệt không ngờ đối phương đột nhiên trở mặt, hắn vụt la liều:

- Cứu mau! Cứu mau! Võ sĩ...

Hắn kêu chưa dứt tiếng, thì hai tiếng "bình bình", tiếp theo hai gã lục lâm ngồi kế bên đã văng tuốt ra ngoài xa gần hai trượng.

Nguyên trong lúc Khưu Xử Cơ chụp nắm mạch môn của Cảnh Thiên Kiệt thì hai tên lục lâm đại hán Ngô Quý và Hầu Thất ngồi ở đằng sau rút gươm đâm thẳng vào lưng người cao đệ Toàn Chân.

Ngô Quý và Hầu Thất vốn là hai tên đạo tặc nổi danh phương Bắc, toàn là bọn hung hãn lưu manh. Thấy chủ nhân của mình bị khống chế, bèn láy mắt rút gươm đâm xéo sau lưng đối phương bất chấp luật lệ giang hồ.

Không đợi đến sự tiếp ứng của chư huynh đệ, vừa nghe hơi gió Khưu Xử Cơ tay trái đã phất ngược tay áo rộng, xử xuất Lão Quân Huy Tụ trong Thái Ất thần công, lập tức tiếng "kẻng kẻng" hai tiếng binh khí khua lên, hai thanh kiếm của hai gã lục lâm bắn vọt lên nóc nhà và tiếp theo đó, kình lực từ ống tay áo đập luôn vào giữa ngực đối phương, đẩy bật ra xa, máu từ miệng trào ra, té ngữa ra trên mặt đất.

Khưu Xử Cơ không thèm day lại, xạ đôi mắt vào Cảnh Thiên Kiệt quát lên:

- Họ Cảnh! Người là người Hán, hay là bọn chó Kim, nói mau?

Khưu Xử Cơ phô bày tuyệt kỹ, lé mắt, bọn thủ hạ cảnh gia trang đưa mắt nhìn nhau, so vai rụt cổ.

Cảnh Thiên Kiệt cảm nghe bàn tay của đối phương từng lúc càng gia tăng kình lực, năm đầu ngón tay như móng sắt bấm chặt vào làm cho tròng con mắt muốn lòi ra. Gã hoảng kinh kêu lên:

- Đạo trưởng! Hãy nới tay! Tôi là người Hán. Ối! Ối! Đạo trưởng gảy xương rồi! Ối! Ối!

Chư tử Toàn Chân thấy họ Cảnh mặt mày nhếu nháo như một đứa trẻ con bị cua kẹp trúng, bất giác ai cũng cười lên ha hả.

Nghe họ Cảnh nhận mình là người Hán, Khưu Xử Cơ càng giận dử:

- Được rồi! Đã là người Hán, ta hỏi ngươi một câu: Người sinh trên đời chọn cái chi trước nhất? Phải làm như Nhạc gia gia để tiếng thơm ngàn thuở hay là học theo Tần Cối để tiếng xấu muôn đời.

Mọi người đều biết Nhạc Phi trung dũng song toàn, hết lòng phò Tống vì nước vì dân, bị bọn Tần Cối âm mưu hãm hại phải chết oan tại Phong Ba đình. Trong khi đó Tần Cối ăn lộc Thừa Tướng của nhà Tống lại thông đồng bán đứng dân tộc cho nước Kim để tiếng ngàn đời nguyền rủa.

Gã phú hào họ Cảnh đang nằm trong bàn tay sắt thép của Khưu Xử Cơ, đâu còn dám giở điều bán nước.

Gã ta bèn nhăn nhó:

- Dạ dạ tất nhiên là muốn noi gương Nhạc gia gia chớ đâu muốn theo Tần Thừa Tướng.

Muốn theo người trung, mà trong bụng cứ mơ tưởng tôn sùng kẻ địch, cho nên họ Cảnh quên suy nghĩ, nhè kêu Tần Cối bằng chức Tần Thừa Tướng. Quả là bọn gian manh đến chết vẫn còn mang những điều vô sĩ trong lòng.

Tôn Bất Nhị vừa giận, vừa tức cười, xì lên một tiếng:

- Ồ hắn không biết nhục! Cái gì Tần Thừa Tướng?

Cảnh Thiên Kiệt biết lỡ lời, vội sửa:

- Cái thằng Tần Cối chết bầm đó, chớ không phải Tần Thừa Tướng.

Nghe họ Cảnh lẻo lự vụng về, luôn cả bọn tay chân của hắn cũng thầm khinh dễ.

Khưu Xử Cơ gằn giọng:

- Thế thì tốt lắm? Ngươi đã biết như thế nào là chính là tà, lại tự biết rõ mình là người Hán, mà lại còn đi làm chó săn chim mồi cho bọn quân Kim, đánh chết dân mình, cướp đoạt nước mình, ngươi có thấy được lòng gian trá đó hay chưa?

Khưu Xử Cơ cứ nói một câu siết tay lại một cái.

Cảnh Thiên Kiệt mắt đổ hào quang, rên rỉ:

- Ối! Ối! Phải! Phải! Đạo trưởng dạy thật là phải, kẻ hèn này phải lột da cạo mặt mới hết bợn nhơ! Ối! Ối!

Khưu Xử Cơ vẫn không buông:

- Ngươi có hối thật không?

Cảnh Thiên Kiệt thề bán mạng:

- Vâng! Vâng! Tiểu nhân này nói dối, xin chết vì đao kiếm.

Vương Xứ Nhất tiếp theo:

- Họ Cảnh! Ba người thiếu nữ mất tích tại Tương Dương mấy ngày nay có phải do bàn tay của ngươi không?

Cảnh Thiên Kiệt hết sức kinh ngạc:

- Không! Không có đâu đạo trưởng. Kẻ tiểu nhân này ngoài việc làm nội ứng cho Kim bang ra, không có bao giờ làm cái chuyện xấu đó.

Vương Xứ Nhất thét lên:

- Có phải thằng giặc trọc Thổ Lợi Đăng Ma làm việc đó không?

Cảnh Thiên Kiệt lắc đầu:

- Không! Không phải! Tên hòa thượng đó chuyên luyện tinh thần công lực, không thể gần nữ sắc. Mấy tháng nay đến Tương Dương hắn đều ở tại trang viện của tôi, quyết không thể làm ra chuyện ấy.

Thấy dáng điệu của Cảnh Thiên Kiệt quả không phải là nói dối, vậy thì ba người thiếu nữ mất tích chắc chắn không do nơi hắn.

Khưu Xử Cơ tỏ vẻ thất vọng. Nhưng, chàng sực nhớ đến Cảnh Ngọc Hư, không biết vị chưởng môn phái Võ Đang đâu không thấy tới. Chàng bèn day lại nhìn thẳng vào mặt Cảnh Thiên Kiệt:

- Ngươi nói đã hối lỗi, nhưng đó cũng chỉ là lời nói ngoài môi, cần phải tỏ sự ăn năn bằng hành động.

Họ Cảnh hết hồn hỏi lại:

- Vậy đạo trưởng cần tiểu nhân này làm những việc chi?

Bởi vì chuyện Cảnh thiên Kiệt làm nội ứng cho nước Kim, cũng chỉ nghe biết qua lời lẽ của hắn thôi còn việc hắn liên lạc với người Kim bằng cách nào? Chuẩn bị lấy Tương Dương thành ra sao? Đó là những việc mà các vị đệ tử Toàn Chân đang cần hiểu rõ.

Khưu Xử Cơ còn suy nghĩ quanh co.

Mã Ngọc thình lình lên tiếng:

- Cảnh Thiên Kiệt, ngươi đã quyết thành tâm hối cải thì trước tiên hãy giải tán đám giang hồ thực khách này, cho bọn họ trở về phương Bắc.

Cảnh Thiên Kiệt đáp liền miệng:

- Vâng! Vâng!

Mã Ngọc tại nói:

- Ngươi phải gấp rút lìa khỏi Tương Dương, đưa cả gia quyến về Nam, không cho phép ở lại phương Bắc.

Cảnh Thiên Kiệt đáp liền miệng:

- Vâng! Vâng! Xin tuân lời đạo trưởng.

Mã Ngọc nín cười:

- Kỳ cho ngươi nội trong ba ngày phải làm hai việc đó, quá hạn mà ngươi không hành động, chúng ta lập tức sẽ có mặt tại đây, và sẽ chặt đầu ngươi.

Cảnh Thiên Kiệt vâng dạ rối rít:

- Không dám! Tiểu tử xin vâng lời đạo trưởng.

Khưu Xử Cơ bấy giờ mới buông tay họ cảnh, quát giọng trầm trầm:

- Tha cho ngươi đó!

Cảnh Thiên Kiệt dòm xuống tay mình, thấy mấy dấu tay nổi thành ngấn tím bầm, lún vô trong thịt, gã chợt run khan.

Khưu Xử Cơ gằn giọng:

- Cảnh Thiên Kiệt! Sau ba ngày nếu ngươi hãy còn ở Tương Dương, ta sẽ không thể dung cho ngươi được nữa. Và nếu ngươi ương ngạnh, tăng lực lượng phòng thủ, ta sẽ chặt đầu theo lời hứa.

Cảnh Thiên Kiệt lại vâng dạ liên hồi.

Năm vị đệ tử Toàn Chân đứng dậy:

- Một lời đã định, hẹn sẽ còn gặp lại!

Dứt lời, như năm cánh dơi đêm, năm bóng người tung lên mái nhà mất hút vào bóng tối.