Võ Lâm Huyền Thoại

Chương 4: Đệ nhất chức nghiệp

Võ Minh Quý vốn là cậu quý tử của ông bà chủ đồn điền cà phê Cao Nguyên. Từ nhỏ nó đã ham mê chơi game, đọc truyện hơn đi học. Nhưng ông bà Võ biết rằng con trai mình vốn thuộc loại thông minh sáng láng chứ chẳng phải ngu đần gì. Vừa đánh vừa doạ mới gò được nó thi vào ngành kiến trúc. Thằng Quý nhượng bộ vì ít nhất ngành này còn có môn hình hoạ mà nó thích. Tuy nhiên khi khăn gói lên thành phố học, thoát khỏi sự kềm cặp của cha mẹ, nó lại trở về với cái thói nghiện game như cũ.

Cả ngày nó chẳng làm gì ngoài việc online lên mạng chơi GO, một lần chơi đến năm sáu tựa game. Khi lên tới năm ba, nó đã nổi danh trong cộng đồng GO là ‘thánh caffe’. Không phải vì nhân vật nó mạnh, đồ nó khủng mà bởi vì đi chơi game nào cũng thấy mặt ‘Coffe đại sư’ xuất hiện. Thế nên muốn nổi tiếng vốn chẳng phải là việc khó khăn gì.

Ở đối diện phòng trọ cuả thằng Quý là một đàn anh học bên trường Y dược. Từ khi dọn đến khu nhà này, nó đã biết danh ‘thần làm thêm’ của Thiên Hùng. Nó chỉ thường gặp ảnh lúc nửa đêm, khi đang hẹn bạn công thành, chơi co-op thì anh ta mới đi làm thêm về. Mỗi nhà mỗi cảnh. Trong lúc nó ở đây ăn chơi, sống dựa vào tiền ba mẹ thì anh ta phải đi cày cục nuôi thân và lo chi phí học hành. Đừng tưởng nó vô tâm chỉ biết chúi mũi chơi suốt ngày. Kỳ thực, nó nể phục anh Hùng dữ lắm.

Anh ta là dạng đàn ông trách nhiệm, sĩ diện và vô cùng kín tiếng; khi làm việc thì nhiệt tâm, kiên trì và thường tự đẩy bản thân đến cảnh giới cực hạn về sức chịu đựng. Tóm lại, nó với anh ta vốn là chính tà bất lưỡng lập; thằng Quý là con ve sầu, còn Thiên Hùng chính là con kiến.

Cùng là cảnh sinh viên ở trọ, nên anh em đều đùm bọc và quan tâm lẫn nhau. Suốt ba năm ở đây nó đã được anh Hùng chiếu cố giúp đỡ rất nhiều. Cứ nghĩ tới lúc ảnh tốt nghiệp dọn đi thì nó cứ thấy buồn rười rượi. Nhưng khi phát hiện ảnh ở lại đây thêm một thời gian, nó mừng rỡ hết cỡ luôn.

Thiên Hùng hiện không còn phải học hành gì, ngay cả công việc làm thêm cũng không thấy ảnh động tới. Thế là thằng Quý quyết định chia sẻ bí quyết con-sâu-lười-chăm-chỉ-chơi của mình cho hắn. Nó hướng dẫn Thiên Hùng bước vào thế giới game online.

Trước giờ nó vốn ngưỡng mộ anh Hùng thì bây giờ càng ngưỡng mộ ảnh kinh khủng. Để cho Thiên Hùng tự chơi game thì ảnh chỉ ở trong thôn giết thỏ đúng cả tháng trời. “Đúng là trâu bò dễ sợ!” Người chơi áo vải lever 44, độ may mắn 100, độ tương thích vũ khí 100 thì cũng là lần đầu tiên thằng Quý thấy. Ảnh xứng đáng được gắn huy chương vì khả năng kiên nhẫn của mình.

Lần thứ hai nó để Thiên Hùng quyết định thì anh ta đi mua một bộ chiến giáp loại khủng, hoàng kim cấp 60. Có thấy ai chưa gia nhập môn phái nào mà điểm máu lên tới bốn ngàn như ảnh chưa. Còn chạy lên trang thế giới thông báo mình sẽ tìm ra ‘Ngũ đại kỳ bảo’ trong truyền thuyết của Võ Lâm nữa chứ. Ô hay, đúng là không biết gì cũng có cái phúc của người không biết gì.

Nó có thể kết luận, con người ở trên đời này không có ai thập toàn thập mỹ. Là tên vô dụng ngoài xã hội như thằng Quý khi gia nhập GO cũng có thể trở thành thánh nhân. Bác sĩ tốt nghiệp loại giỏi như Thiên Hùng khi chơi Võ Lâm cũng có thể biến thành thằng ngốc. Anh ta gia nhập Trường Sinh trang vốn thuộc quang hệ, chuyên đào tạo thầy thuốc và đấu thủ phòng ngự. Thế nhưng, nghề nghiệp Thiên Hùng chọn lại là đạo tặc thì có chết không chứ.

Bây giờ tập hợp hết trên nhân vật Anh Hùng chính là những điều dở hơi nhất mà thằng Quý từng thấy. Đầu đội nón trắng của đại phu, áo vải đã chuyển sang nâu bẩn thỉu của nhóm đạo tặc hạ cấp, vũ khí vẫn là con dao găm cung cấp cho người mới chơi.

Anh ta sở hữu bộ giáp thuộc hàng khủng của nhóm đấu sĩ nhưng lại ẩn đi không ai biết. Anh ta có lever cao thủ nhưng lại mang danh y sư tập sự. Anh ta có tay thỏ may mắn 100, độ ngăn độc 56 do thuộc quang hệ, tốc độ 89 do thuộc nghề đạo tặc, sức phòng thủ 80 do có áo giáp hoàng kim.

Thằng Quý lắc đầu, tặc lưỡi. Có lẽ thần độ mạng của anh ta tên là Quách Tĩnh không chừng. Tại sao một người dở hơi như thế lại nhận được nhiều cái tốt như vậy. Caffe đại sư lever 142 cũng không có được các chỉ số phụ cao bằng anh ta.- Anh đang làm gì vậy? – Thằng Quý nhóng mắt nhìn Thiên Hùng đang click chuột như điên.- Đang giã thuốc. Văn sư phụ giao cho anh hết một nhà kho thuốc, toàn bộ phải hoàn thành không được ngưng lại giưã chừng.- Anh làm bao lâu rồi. - Hai tiếng. – Mồ hôi đổ ra đầm đìa.- Trời hai tiếng ngồi click chuột như vậy hả. Cái quest gì biến thái vậy, thôi anh ngưng đi. – Nó lên tiếng can ngăn.- Cũng gần xong rồi. Anh sợ giống như lần trước bỏ qua nhiệm vụ gì nữa, sau này đi đâu cũng bị ngăn cản. Thế nên từ khi gia nhập Trường Sinh trang, gặp ai anh cũng nói chuyện xem có nhiệm vụ gì cần làm không. Quả nhiên ở chỗ này có nhiều việc để làm thật. Họ hết đòi hỏi cái này rồi đòi cái kia.- Anh thật có tư cách trở thành nô bộc số dách. Mấy con NPC đó chỉ biết nói đi nói lại có mấy chữ thôi, anh hỏi nó hoài thì nó cũng chỉ giao mãi có mấy việc như thế. Anh làm bao giờ mới có thể xong chuyện đây?Thằng Quý đang ngồi than thở thì đột nhiên màn hình nổ bụp một màn khói. Khói từ từ tan ra, và xuất hiện một ông bụt râu trắng như cước.

“Ta là tán tiên bị mắc kẹt trong thân cỏ khô này được hai ngàn năm rồi. Nhờ y sinh chăm chỉ giã hết cả kho thuốc mới giải thoát ta khỏi kiếp nạn. Nay xin tặng y sinh viên Tẩy Cốt Tán. Uống vào thay da đổi thịt trở thành cơ thể bán tiên, chờ ngày phi thăng.”

Đến lúc này thì thằng Quý còn có thể nói được gì chứ. Là Tẩy Cốt Tán trong quest cho người lever 200 chuẩn bị phi thăng thành tiên. Nay chỉ cần gia nhập cái môn phái bé xíu như Trường Sinh trang, làm mấy nhiệm vụ biến thái thì cũng được tặng hay sao? Nó nhìn thấy ánh sáng lập loè bao phủ cơ thể Anh Hùng, sau đó tắt phụt như chưa hề xảy ra gì hết. “Nghi ngờ quá, có khi nào vô dụng rồi hay không. Hay là chưa đủ lever mà dùng sớm thì mất linh rồi!”- Anh Hùng, vào sổ tay cho em nhìn chút đi.Khi sổ tay giở ra thì thằng Quý sốc đơ tại chỗ. Ngoại trừ chỉ số lever 48, và máu 5680 của Anh Hùng thì toàn bộ những thông số khác đều biến thành số không hết rồi. Nó rê chuột vào các thông số thì chỉ nhận được đoạn tin nhắn nhỏ. “Thân thể đã cải tạo, không còn là người, thì làm sao phàm nhân có thể đo đếm được”.

Võ Lâm Truyền Thuyết đúng là đã trở thành game truyền thuyết, chuyên gia đánh đố người ta. Bây giờ không còn nhìn thấy chỉ số gì hết thì làm sao luyện cấp?- Anh, đi làm nhiệm vụ với em đi. Thỉnh thoảng đổi gió, không cần suốt ngày trốn trong môn phái là việc?- Được hả, vậy mà anh cứ tưởng phải làm hết tất cả nhiệm vụ mới được ra ngoài chứ. – Thiên Hùng nhìn nó mừng rỡ như thấy cứu tinh.Trời ơi là trời, nó phải là gì với ông anh gà mờ này đây?

^_^

Bởi vì hắn học ngành y, nên khi chọn môn bái sư liền đi vào Trường Sinh trang. Môn phái này vốn không có nhiều đệ tử, bởi vì họ không có các tuyệt chiêu bá đạo, chỉ thiên về phòng ngự và chữa thương. Nhưng công ty game vốn luôn tạo sự đồng đẳng và dàn đều giữa các tuyến nhân vật, thế nên tuy hệ thống võ thuật của Trường Sinh trang không đẹp và nhiều, nhưng bù lại số lượng quà tặng và nhiệm vụ ẩn của nó thì vô cùng phong phú. Kèm theo đó là Anh Hùng có đeo tay thỏ độ may mắn 100, nên khi làm bất kỳ nhiệm vụ nào, hắn cũng sẽ lấy được quà tặng ngẫu nhiên có giá trị cao cấp nhất.

Ví như việc đánh thỏ tinh, số tiền ngẫu nhiên sẽ từ một cho đến bảy đồng, lúc thì để lại tai thỏ lúc thì không. Nhưng nếu bây giờ Anh Hùng ra tay, nhát đầu tiên lấy được đôi tai thỏ, nhát thứ hai kết liễu nó và có được bảy đồng vàng. Phần lớn là do sự kết hợp đầy ngẫu hứng của nghề đạo tặc và chỉ số may mắn 100.

Trong vô số chức nghiệp của game, nghề đạo tặc là một sáng tạo độc đáo nhất. Nếu bạn chọn nghề này, chỉ số tốc độ sẽ được ưu tiên phát triển nhiều hơn khi lên cấp và lấy điểm kinh nghiệm. Ngoài ra, đạo tặc vẫn bị buộc phải chiến đấu, giết quái và làm nhiệm vụ như bất kỳ tuyến nhân vật nào khác. Tuy nhiên, khi đánh đối phương chỉ còn một nửa máu, bạn sẽ thấy được tuỳ chọn trộm đồ. Máu kẻ địch càng thấp thì xác xuất trộm được đồ càng cao. Thông thường, những tên đạo tặc khác phải trộm đến lần thứ năm thứ sáu thì mới lấy được một cái tai thỏ hay hai cái lông chim, khi đó kẻ địch đã cận kề cái chết thì họ mới đắc thủ.

Cái điểm nổi bật này là do nhà sản xuất game muốn bù lại điểm yếu chỉ số tấn công thấp của nghề đạo tặc. Họ thường chịu thiệt khi PK và cả làm nhiệm vụ nên phải có kèm quà tặng an ủi thêm. Nhưng nếu chỉ có thế thì Thiên Hùng đâu có chọn nghề này cho nhân vật mình. Lý do quan trọng nhất mà hắn chọn nghề là do bảng mô tả có nêu xác xuất lấy được đồ thường phụ thuộc vào chỉ số may mắn.

Anh Hùng và Coffe đại sư đi vào khu võ đường để tập luyện. Khu võ đường này bao gồm nhiều phòng, người chơi có thể vào đây PK lẫn nhau. Khi giết người trong võ đường không sợ bị đổi màu nick, và điểm kinh nghiệm không bị thay đổi. Coffe đại sư đứng im cho Anh Hùng chém một nhát. Với năng lực của hắn hiện nay, cấp 48 đối đầu với cấp 142 chỉ lấy được mấy chục máu của người ta thôi.

[Nhóm] Coffe đại sư: “Chỉ vậy thôi hả anh? Em đã nói rồi, Trường Sinh trang và nghề đạo tặc không hợp nhau. Đã vậy cả môn phái lẫn nghề nghiệp đều không thiên về tấn công.”

Trong lúc thằng Quý lo gõ chat thì đột nhiên nhân vật của nó bị tuột máu tiếp. Mấy con số xanh có dấu trừ thỉnh thoảng hiện lên mặc dù Anh Hùng chẳng có làm gì.

[Nhóm] Anh Hùng: “Bên Trường Sinh trang ngoại trừ chữa thương và phòng ngự vẫn còn một tuyệt kỹ gọi là bỏ độc. Gần giống với chế tác sư, anh có thể bỏ độc lên vũ khí của mình.”

[Nhóm] Coffe đại sư: “Ghê gớm vậy? Sao em chưa nghe qua tuyệt chiêu này.”

[Nhóm] Anh Hùng: “Cái ông lão già già trong nhà bếp nói cho anh nghe. Sau khi anh chẻ cho ổng một thiên củi chất đầy phòng.”

[Nhóm] Coffe đại sư: “Trời, lại là quest ẩn. Sao trong Trường Sinh trang quest ẩn nhiều thế nhỉ? Mà cái nào cũng kỳ cục không ai muốn làm. Ngoài anh ra chắc chưa từng ai khám phá được nhiều bí ẩn cuả Trường Sinh trang thế đâu.”

[Nhóm] Anh Hùng: “Vẫn còn nhiều thứ vui lắm. Chừng nào máu chú còn một nửa thì báo anh.”

Hai anh em đứng chờ, đến khi thằng Quý chỉ còn nửa máu thì Anh Hùng chạy tới chém thêm nhát nữa. Lần này ngoài trừ lấy được hai mươi hai đơn vị máu, cái tay thỏ mà Thiên Hùng cầm cho Coffe đại sư cũng bị rơi ra. Hắn chạy tới nhặt ngay.

[Nhóm] Anh Hùng: “Nhờ chỉ số may mắn 100 nên đạo tặc ra tay bách phát bách trúng. Lần nào cũng thành công lấy được bảo vật giá trị nhất trên người đối thủ.”

[Nhóm] Coffe đại sư: “Trời ơi, bá đạo vậy! Nếu có tay thỏ thì đạo tặc trở thành đệ nhất chức nghiệp mất rồi. Chém có một nhát là lấy luôn báu vật giá trị nhất của đối thủ.”

[Nhóm] Anh Hùng: “Chỉ những món trong tay nãi thôi. Những món đang trang bị cho nhân vật thì không thể lấy. Mà chú cũng thấy đó, lực tấn công của anh dù đã có áo giáp hoàng kim hỗ trợ cũng không hơn 30 đơn vị máu. Phải đánh đến chừng nào mới rớt nửa máu của boss lớn được đây?”

[Nhóm] Coffe đại sư: “Là do anh đang sử dụng dao găm của người mới chơi thôi. Chúng ta cần tìm vũ khí mới mạnh hơn và cả đồng đội nữa. Có như vậy mới làm được nhiệm vụ nhóm lấy được báu vật có giá trị. Những người khác tấn công, anh ở phía sau hồi máu. Khi đối thủ tuột máu thấp thì anh nhảy vào chém một nhát, đoạt luôn bảo vật luôn. Chúng ta có thể không cần giết boss mà vẫn lấy được đồ. Trời ơi, viễn cảnh sao mà ngọt ngào quá.”

[Nhóm] Anh Hùng: “Nhưng anh vẫn chưa làm xong hết nhiệm vụ môn phái.”- Kệ nó đi, mai mốt rảnh vòng lại cũng được. Bây giờ chúng ta đi tìm đồng đội.Thiên Hùng ngạt nhiên thì thấy thằng Quý đã bỏ máy chạy qua phòng mình. “Thằng này lạ. Nói đi tìm đồng đội không ở trong game, chạy ra đây làm gì?”- Thật ra em chưa nói với anh. Trong dãy phòng trọ của mình vẫn còn một cao thủ võ lâm đang ẩn mình. – Mặt mày thằng Quý vô cùng nghiêm trọng thông báo. - Là một người anh chẳng thể nào ngờ đến đâu.