Đúng như Diệp Vô Ưu phán đoán, mặc dù Giang Thiên Thiên đã đem chuyện đó tố cáo với Hoa Vân Lan nhưng trên thực tế chẳng có chuyện gì phát sinh. Ngay cả Giang Thiên Thiên đã bắt gặp hắn, sau này trông thấy Diệp Vô Ưu cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là mỗi lần Diệp Vô Ưu muốn thân cận với
nàng một chút, nàng đều tránh ra thật xa, lý do là không muốn để Diệp Vô Ưu khi phụ nàng.
Diệp Vô Ưu cũng không có gì thay đổi, trong những ngày sau đó, hắn nhàn
rỗi vô sự vẫn y nhiên nếm trải cuộc sống phóng túng giữa ngàn hoa, càng
ngày càng trở nên hoang dâm vô độ, thường xuyên chung giường chung gối
với vài mĩ nữ.
Sau khi Dạ Khanh Khanh được đón về Vô Ưu sơn trang, hắn rủ rê thêm được
Lâm Lung Nguyệt, từ đó hắn một lần nữa nhấm nháp lại tư vị ở Phiêu Hương thành năm ấy, cùng Lâm Thanh Diệp, Lâm Lung Nguyệt, Dạ Khanh Khanh ba
người quấn quít suốt ngày đêm.
Chẳng bao lâu sau Lãnh Tâm Âm cũng trở về Vô Ưu sơn trang. Đối với Lãnh
Tâm Âm, trong lòng Diệp Vô Ưu luôn có một thứ cảm giác rất đặc biệt.
Nàng vừa quay về, hắn quấn chịt lấy nàng liền mấy đêm, lại thuận tay kéo cả Lãnh Sương Sương nhập cuộc. Sư đồ ba người cùng giường chung gối, vô cùng vui vẻ.
Tỷ muội Phong Hoa Tuyết và Phong Tuyết Nguyệt cuối cùng cũng được Diệp
Vô Ưu thả ra. Hắn cũng không hề để ý chút nào tới thân thể bọn họ.
Nguyên nhân thật đơn giản, gần đây, mọi suy nghĩ của hắn đều đặt vào
việc tìm cách làm sao công hãm được tám tỷ muội đó của Tố Y bát nữ.
Đương nhiên, thả cho Phong Hoa Tuyết và Phong Tuyết Nguyệt hai mĩ nữ đó
đi, hắn cũng chẳng phải là không có gặt hái được gì. Ít nhất, Hoa Nguyệt Lan cũng đã đồng ý ở lại, kể từ sau đêm cùng Hoa Vân La phục thị hắn,
Hoan Nguyệt Lan đã từ từ chấp nhận sự thật đó.
Không ngờ mối quan hệ giữa Phong Hoa Tuyết và Phong Tuyết Nguyệt hai tỷ
muội đó với Lâm Lung Nguyệt lại tốt khác thường. Sau khi trở về Kinh
Phong đế quốc, bọn họ thỉnh thoảng lại đến tìm Lâm Lung Nguyệt. Chỉ là
Lâm Lung Nguyệt canh chừng rất kỹ, không cho Diệp Vô Ưu một chút cơ hội, bằng không, chỉ sợ bọn họ khó mà chạy thoát ma trảo của hắn. Đương
nhiên, thời gian còn dài, có lẽ bọn họ rốt cuộc cũng khó mà chạy thoát.
Triệu Thiên Tâm cũng được Diệp Vô Ưu đón về, còn Tống Loan của Kiếm các
vì phải luyện chế pháp bảo, không chịu đến Vô Ưu sơn trang. Diệp Vô Ưu
cũng không ép nàng, tùy nàng ra đi.
nl.Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một năm đã trôi qua. Diệp Vô
Ưu gần đây nghĩ mọi biện pháp, cuối cùng quyết định chia địch ra đánh,
hàng ngày cứ quấn quanh Tố Lan, với nỗ lực trong nhiều ngày, gần đây
cũng đã có tiến triển mang tính đột phá. Nụ hôn đầu của Tố Lan cuối cùng đã bị hắn cưỡng chiếm, mặc dù chỉ có trong giây lát, Tố Lan kịp vội
vàng chạy mất nhưng Diệp Vô Ưu cũng đã trông thấy thành công ló
rạng.kien
Nhìn hình bóng vội vã bỏ đi của Tố Lan, trên mặt Diệp Vô Ưu lộ ra nụ cười đắc ý.
“Diệp công tử, có chuyện gì mà cao hứng vậy?” sau lưng vọng đến một
giọng nói ngọt ngào, không cần quay đầu, Diệp Vô Ưu cũng biết đó là Tô
Tố Tố.
“Tô đại mĩ nhân, cho nàng biết một tin vui.” Diệp Vô Ưu quay đầu, nhìn Tô Tố Tố cười hi hi.
“Ta thì có tin vui gì chứ?” Tô Tố Tố nguýt hắn một cái. Hai người trên
thực tế đã rất thân thiết, thỉnh thoảng còn có thể liếc mắt đưa tình. Có thể nói, giờ đây Tô Tố Tố ngoại trừ việc không cho Diệp Vô Ưu “xơi”
nàng ra, hắn tùy tiện dùng ngôn từ đùa cợt thế nào nàng cũng không tức
giận.
“Tin vui đó là, Tô đại mĩ nhân nàng sẽ rất nhanh chóng chân chính trở
thành lão bà của ta!” Diệp Vô Ưu lắc mình đến bên nàng, vươn tay ôm lấy
nàng.
“Nàng nói sao?” Diệp Vô Ưu nhìn nàng cười hi hi, nhân lúc nàng giật
mình, hắn đã ôm nàng vào lòng, thuận thế hôn một cái lên cổ phấn của
nàng, “Tô đại mĩ nhân, không bằng bây giờ theo ta đi!”
“Ta không ngốc vậy đâu!” Tô Tố Tố nguýt hắn một cái, “Ta đi hỏi Tố Lan!”
“Ai, đừng vội mà!” Lúc này Diệp Vô Ưu không muốn để nàng đi, đặc biệt là ôm nàng lúc này, nàng tựa hồ không hề phản đối khiến trong lòng hắn có
chút hưng phấn, muốn nhân cơ hội giải quyết trước Vân Mộng đệ nhất tiên
tử này. Hắn biết rất rõ, một khi có được Tô Tố Tố, muốn có được Tố Y bát nữ cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bởi vì hắn biết rằng một lời của Tô
Tố Tố, đối với Tố Y bát nữ mà nói, đều có phân lượng rất lớn.
“Ngươi định làm gì?” Tô Tố Tố xấu hổ bẽn lẽn hỏi.
“Tô đại mĩ nhân, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?” Diệp Vô Ưu nhìn
xung quanh, nhận thấy chỗ này không phải là chỗ thuận tiện cho việc thâu tình, tròng mắt xoay chuyển rất nhanh rồi nói. Dứt lời cũng chẳng quản
nàng có đồng ý hay không, cứ ôm này bay lên, lướt ra ngoài Vô Ưu sơn
trang bay đi.
“Hứ, ngươi muốn đưa ta đi đâu vậy?” Tô Tố Tố bất mãn hỏi.
“Tô đại mĩ nhân, ta chỉ định cho nàng cùng thưởng thức cảm giác bay lượn một lần thôi mà.” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói. Hắn bay càng lúc càng cao.
“Cho ta xuống!” Tô Tố Tố nũng nịu la lên, “Tên đại sắc lang ngươi, đừng cho rằng ta không biết ngươi muốn làm gì!”
“Tô đại mĩ nhân, nếu như nàng đã biết rõ, vậy ta cũng chẳng khách khí
nữa!” Diệp Vô Ưu cười hi hi, “Ồ, nàng nhìn xuống dưới mà xem!”
“Bên dưới có gì đáng xem chứ?” Tô Tố Tố lẩm bẩm, nhìn xuống bên dưới, đột nhiên kêu lên một tiếng, “Cao quá à!”
“Đúng rồi, Tô đại mĩ nhân, nàng nếu muốn xuống, vậy chỉ có thể nhảy xuống thôi!” Diệp Vô Ưu cười hi hi.
“Vô lại!” Tô Tố Tố tức tối mắng, nhưng không dám nhìn xuống nữa. Lúc này, Diệp Vô Ưu đã thực sự tin rằng Tố Lan nói không sai.
Thực ra hôm nay Tố Lan cũng cho Diệp Vô Ưu biết một chuyện. Đó là Tô Tố
Tố sợ độ cao, lần trước sau khi đưa Tố Tố bay cùng, nàng đã hơi có chút
sợ hãi.
“Tô đại mĩ nhân, hôm nay nàng chạy không nổi rồi?” Diệp Vô Ưu thủ thỉ vào tai nàng.
“Ta mà phải chạy à, ta đâu sợ gì ngươi!” Tô Tố Tố hừ một tiếng, “Tên đại sắc lang ngươi, ta không tin ngươi có thể ăn nổi ta!”
Ban đầu Tô Tố Tố còn ra vẻ kháng cự một chút, nhưng rất nhanh liền mê
đắm trong nụ hôn nóng bỏng của Diệp Vô Ưu, dần dần đáp ứng lại, thân
hình mềm mại cũng nóng dần lên. Dần dần, nàng tựa hồ quên béng là đang
phi hành ở trên không trung, đùi thon tay đẹp quấn chặt lấy mình Diệp Vô Ưu, tựa hồ muốn dung nhập hoàn toàn vào trong thân thể hắn.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Diệp Vô Ưu liền từ từ hạ xuống một thảm cỏ,
một mặt trêu chọc những điểm mẫn cảm của Tô Tố Tố, một mặt trễ áo, tháo
dây giúp nàng...
oOo
Đêm xuống.
Diệp Vô Ưu xuất hiện trong khuê phòng của Tô Tố Tố, trên tay hắn cũng ôm theo một mĩ nữ.
“Đại sắc lang, ngươi đến đây làm gì?” Trong phòng vang lên giọng nói bất mãn của Tố Lan, sau đó là một tiếng kêu kinh ngạc “A, sư tỷ sao vậy?”
Thực tế trong lòng Diệp Vô Ưu đúng là Tô Tố Tố. Nghe thấy giọng nói của
Tố Lan, khuôn mặt Tô Tố Tố đỏ bừng, mềm mỏng đáp: “Tố Lan, ta, ta không
sao.”
nl.Nàng thực ra chẳng có chuyện gì, chỉ là do trận kịch chiến oanh oanh
liệt liệt trên bãi cỏ cùng Diệp Vô Ưu mà thôi. Kết quả là nàng ngay cả
đến đi cũng không đi nổi, còn Diệp Vô Ưu lại vẫn tinh thần sáng láng như cũ.kien
“Đại sắc lang, ngươi làm gì sư tỷ ta rồi?” Tố Lan mắt hạnh tròn xoe, phẫn nộ nhìn Diệp Vô Ưu hỏi.
“Tố Lan, nàng muốn biết ta làm gì Tố Tố sao?” Diệp Vô Ưu nhãn châu xoay
chuyển, lách mình đặt Tô Tố Tố lên giường, sau đó nhìn Tố Lan với vẻ mặt cười cợt gian xảo.
“Nói thừa, không muốn biết thì ta còn hỏi ngươi à?” Tố Lan không khách khí đáp.
“Nàng qua đây, ta cho nàng biết.” Diệp Vô Ưu vẫy vẫy tay với nàng.
“Qua thì qua, ta lại sợ gì ngươi!” Tố Lan hừ một tiếng, quả thực bước
đến gần Diệp Vô Ưu. Diệp Vô Ưu vươn tay, liền kéo nàng ôm vào lòng.
“Đại sắc lang, ngươi làm gì vậy?” Tố Lan mắng mỏ.
“Nàng chẳng phải là muốn biết ta làm gì với Tô Tố Tố sao?” tay Diệp Vô
Ưu lướt lên lướt xuống ngọc thể đầy đặn hấp dẫn của nàng, đồng thời cười hi hi nói.
“Nhưng ta không cho ngươi với ta...ư...” Tố Lan khẽ rên lên một tiếng, Diệp Vô Ưu rất nhanh đã công chiếm ngọc phong của nàng.
“Bởi vì ta vừa mới làm như thế này với Tố Tố, bảo bối Tố Lan của ta à!”
Diệp Vô Ưu nói khẽ bên tai nàng, vừa nói vừa thật nhanh cởi bỏ y sam của nàng. Có lẽ không thể dùng từ cởi để miêu tả, bởi vì hắn lo ngại bảy tỷ muội kia đến ngăn cản hắn cho nên đơn giản là trực tiếp xé toạc y sam
của Tố Lan, sau đó vận công chấn nát y phục của mình, ôm Tố Lan toàn
thân xích lõa chui lên giường, đồng thời cũng xé nát luôn y sam của Tô
Tố Tố. Tức thì trên giường liền hiện ra ba cơ thể xích lõa.
“Á, đừng làm vậy!” Tố Lan tức thì hốt hoảng bật dậy, trên mình không một mảnh vải. Nàng chẳng biết phải làm thế nào mới tốt.
Diệp Vô Ưu chẳng nói chẳng rằng, chỉ nỗ lực sử dụng mọi tuyệt chiêu kích thích Tố Lan. Hắn muốn nhân lúc những người khác còn chưa xuất hiện làm cho nàng bị kích thích tình dục. Được như vậy, đợi khi bọn họ tới đây
hắn cũng đã thành công rồi.
Gần một năm nay, bởi vì Tố Lan gần như hàng ngày đều bị Diệp Vô Ưu trêu
chọc, dần dần cũng không còn ác cảm với hắn, thêm vào đó còn đánh cược
thua hắn, mặc dù thua rất oan uổng nhưng trên thực tế các nàng cũng muốn hoàn thành lời giao ước. Vì thế, đối với Diệp Vô Ưu cũng dần dần không
còn đề phòng nữa. Mà giờ đây, nàng phát hiện Tô Tố Tố đã trao thân cho
Diệp Vô Ưu nên càng không còn có lòng kháng cự chút nào. Cho nên, chẳng
lâu sau, thân thể mẫn cảm của nàng dưới sự kích thích của Diệp Vô Ưu trở nên vô cùng bất kham.
“Đại sắc lang, ngươi làm gì vậy!” Ngoài cửa truyền vào tiếng nói của bảy tỷ muội còn lại của Tố Y bát nữ. Tiếng nói vừa dứt, các nàng đều phát
ra một tiếng rên rõ ràng, lại mang theo một tia thống khổ. Nguyên lai,
đúng vào lúc đó Diệp Vô Ưu đã vội vàng tiến nhập vào thân thể Tố Lan.
Mỗi một cú trùng kích đều có thể đồng thời nghe thấy tiếng rên rỉ của
tám nàng. Cảm giác khác thường đó khiến Diệp Vô Ưu càng thêm hưng phấn.
Mà dần dần, bảy nàng kia cũng từ từ tự động lên giường, tự động nới áo
cởi quần, bắt đầu quấn lấy Diệp Vô Ưu.
oOo
Suốt ba ngày ba đêm, Diệp Vô Ưu không ló mặt ra khỏi phòng. Tố Y bát nữ
cũng chẳng bước ra ngoài còn Tô Tố Tố cũng kẹp ở giữa. Sự tình phát sinh trong mấy ngày đó, Tô Tố Tố rất nhiều năm sau nhớ lại vẫn không tránh
khỏi mặt đỏ tâm loạn. Bởi vì, đó quả thật là quá hoang đường.
Bất quá, sự thật là, những đương sự khác lại không công nhận như vậy.
Bởi vì, từ đó về sau, những ngày hoang dâm như vậy vẫn thường thường
diễn ra...
Sau khi hoàn thành ước nguyện từ lâu, Diệp Vô Ưu bắt đầu thu tâm, không
còn phong lưu khắp nơi như trước. Đương nhiên đó là hắn tự tuyên bố như
vậy. Trên thực tế, từ sau ngày đó, hắn chẳng có cách nào để phong lưu
khắp nơi nữa. Bởi vì máu ghen của tám tỷ muội đồng thai đó thật chẳng
nhỏ. Trong tám nàng, mỗi ngày đều có một người theo sát Diệp Vô Ưu. Nếu
như hắn chỉ quần đảo với những nữ nhân đã có từ trước thì tám nàng sẽ
không nói gì nhưng nếu hắn tỏ ra ưa thích mĩ nữ mới lạ nào đó, một khi
có bất cứ hành động gì, thì tám thành là lập tức bị tám người bọn đuổi
đi.
Sau khi có được những bài học đau đớn, Diệp Vô Ưu quyết định yên tâm
luyện công. Đương nhiên, cái gọi là luyện công của hắn, dĩ nhiên là song tu công pháp, mà hiệu quả song tu với tám tỷ muội đồng thai lại càng
đặc biệt xuất sắc. Tu vi của hắn vì thế tiến triển cực nhanh.
oOo
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua. Vô Ưu sơn trang
dần dần trở thành thánh địa trong mắt tu tiên giả. Đáng tiếc là nơi đây
ngoại nhân rất khó tiến vào. Còn trang chủ Diệp Vô Ưu của Vô Ưu sơn
trang cùng đám nữ nhân của hắn cũng dần dần trở thành truyền thuyết của
giới tu tiên. Hoa Vân La, Giang Thiên Thiên, Tố Y bát nữ, Tô Tố Tố, Lãnh Tâm Âm, Hoa Nguyệt Lan vân vân, những cái tên đó đều trở nên lừng lẫy.
Có người nói, bọn họ đã thành tiên, chỉ là vì lý do nào đó mà tạm thời
chưa phi thăng. Cũng có người nói, bọn họ trên thực tế đã phi thăng lên
tiên giới, chỉ là mới từ tiên giới hạ xuống mà thôi. Các loại đồn đoán
liên miên bất tuyệt, nói tóm lại, Vô Ưu sơn trang được người người chạy
theo như vịt.
“Này thì ăn vụng, này thì ăn vụng!” Bên trong Vô Ưu sơn trang, một bóng
hình vô cùng khả ái phóng phi kiếm đuổi theo Diệp Vô Ưu. Mà bóng hình
khả ái đó rõ ràng là Giang Thiên Thiên.
Dung mạo của Giang Thiên Thiên vĩnh viễn vẫn chỉ như là khuôn mặt của
một nữ hài mới mười bốn tuổi, nhưng cơ thể nảy nở thành thục của nàng
lại khiến Diệp Vô Ưu say mê mãi. Cũng năm đó, sau khi hắn giấu diếm mấy
tỷ muội Tố Lan, bí mật đem nàng ra “xử quyết”, hắn mới nhận ra, mình đã
rước về một nữ nhân còn hoạn thư hơn cả tám tỷ muội Tố Lan.
Càng khiến cho Diệp Vô Ưu buồn phiền là bất kể hắn luyện song tu thế
nào, bất kể hắn tiến bộ nhanh ra sao, hắn vẫn không phải là đối thủ của
Giang Thiên Thiên. Nha đầu này quả thực là thiên tài tu tiên. Hiện nay
nàng là Vô Ưu sơn trang đệ nhất cao thủ không ai sánh kịp. Với tu vi
hiện nay của nàng, ừm, đáng lẽ không đến mười năm đã có thể phi thăng.
Những năm qua, mặc dù Vô Ưu sơn trang nói chung không tiếp nhận người
mới, nhưng thỉnh thoảng cũng có một hai mĩ nữ đến gia nhập. Đó dĩ nhiên
là công lao của Diệp Vô Ưu. Như hôm nay, Diệp Vô Ưu vừa bí mật xơi tái
một tiểu mĩ nữ, kết quả là bị Giang Thiên Thiên phát hiện, vì thế nàng
liền dùng phi kiếm đuổi theo trừng phạt hắn.
“Tiểu cô nương, chớ nên tức giận như vậy!” Đột nhiên, một người xuất
hiện trước mặt Giang Thiên Thiên, tiện tay vung lên, bắt lấy thanh phi
kiếm của Giang Thiên Thiên.
“Diệp tiểu huynh đệ, đã lâu không gặp!” Người vừa đến quay sang khẽ mỉm cười với Diệp Vô Ưu.
“Tiêu Vấn Thiên, lão gia hỏa ngươi đó à. Sao bây giờ lại hạ xuống vậy?”
Nhìn rõ người mới đến, Diệp Vô Ưu bực tức mắng, “Chúng ta đã sớm có thể
thành tiên, tiên giới các ngươi có chuyện rắm thối gì vậy, tại sao không phái người đến tiếp dẫn chúng ta?”
“Cái đó, tiểu huynh đệ, ta cũng thấy rất khó chịu. Bất quá ngươi đừng lo lắng, mấy năm nữa sẽ có kết quả thôi.” Tiêu Vấn Thiên vẻ mặt tỏ ra lúng túng.
“Kết quả gì?” Diệp Vô Ưu hơi thắc mắc.
“Cái đó, là thế này, tiên giới quan tranh luận không ngừng xem có cho
ngươi thành tiên không. Cuối cùng chẳng còn cách nào, chỉ đành bỏ phiếu, lúc này vẫn còn đang thống kê số phiếu à!” Tiêu Vấn Thiên cười ngượng
nghịu, “Bất quá ngươi yên tâm, theo tin tức đáng tin cậy, người đồng ý
cho ngươi lên tiên giới chiếm đa số.”
“Hừ, bọn họ vì sao không đồng ý ta lên tiên giới?” Diệp Vô Ưu thắc mắc.
“Cái đó, bọn họ nói mĩ nữ trên tiên giới vốn không nhiều, nếu ngươi lên
tiên giới, chỉ sợ lại cướp mất mấy nàng, cho nên mới có người không đồng ý.” Tiêu Vấn Thiên tỏ vẻ lúng túng, “Đối với những người đồng ý, bọn họ nói mĩ nữ tại Vô Ưu sơn trang của ngươi rất nhiều, cùng theo ngươi có
tới mấy chục mĩ nữ. Nên, nên đối với tiên giới cũng là chuyện rất tốt.”
“Có lầm không vậy? Có chủ ý với lão bà của ta à?” Diệp Vô Ưu bất mãn hỏi, “Vậy ta không lên tiên giới nữa!”
“Cái đó, ngươi hãy yên tâm, tiên giới cũng rất thanh bình, bọn họ quả
thực có chủ ý với lão bà của ngươi nhưng cũng chỉ sử dụng thủ đoạn đường hoàng, ngươi không cần phải lo lắng.” Tiêu Vấn Thiên vội vàng nói, “Hơn nữa, sự thật là tu vi của chư tiên trên tiên giới tịnh không phải là
đều rất cao.”
“Thật vậy sao?” Diệp Vô Ưu có chút không tin tưởng.
“Tiểu huynh đệ, sau này các ngươi lên rồi, chúng ta đều là người một
nhà, ta sao lại lừa ngươi được?” Tiêu Vấn Thiên vội vã tiếp, “Ngươi chỉ
cần tin tưởng ta, sẽ chẳng có vấn đề gì. Nếu ngươi không đi tranh đoạt
tiên nữ với bọn họ, bọn họ đã phải tạ trời tạ đất rồi.”
“Vậy thì, được rồi, ta tin tưởng lão là được.” Diệp Vô Ưu chờ đợi mấy
chục năm ở Vân Mộng đại lục, sớm đã cảm thấy buồn chán. Bây giờ có chỗ
mới để đi, hắn tự nhiên là rất vui lòng.
Bất quá, trong lòng hắn còn có một ý niệm nữa, không hề nói ra với Tiêu Vấn Thiên.
“Lũ vương bát đản kia, không ngờ dám muốn cướp lão bà với ta. Sau khi ta lên tiên rồi, sẽ cướp sạch tiên nữ, khiến cho nam nhân trên tiên giới
đều là lũ quang côn!” Trong lòng Diệp Vô Ưu thầm nghĩ.
oOo
Bảy ngày sau, Diệp Vô Ưu phi thăng thành tiên, cùng đi với hắn còn có
Hoa Vân La, Yến Băng Cơ, Giang Thiên Thiên, Hoa Nguyệt Lan, Tố Y bát nữ, Lãnh Tâm Âm, Lãnh Sương Sương, Tô Tố Tố vân vân, còn đám mĩ nữ vốn
không đạt tiêu chuẩn phi thăng cũng được bọn họ thuận tiện đưa bay theo
cùng. Tóm lại, Diệp Vô Ưu chẳng bỏ rơi nĩ nữ nào, tất cả cùng bay lên.
Tiên giới từ giờ trở đi mĩ nữ đã nhiều lại nhiều thêm, mà Diệp Vô Ưu
cũng bắt đầu hành trình chinh phục mới mẻ của hắn. Trong lòng hắn kêu
gào cuồng loạn một câu: Hỡi các tiên nữ, ta đến đây, bớ các tên quang
côn của tiên giới, các ngươi tiếp tục quang côn a!