Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 8 - Chương 4: Sư Phó Lão Bà

“Nếu Diệp công tử có chút thương nhớ Tố Tố thì Tố Tố đích thực là được cưng chiều sủng ái quá mà đâm ra lo sợ.” Tố Tố nhẹ nhàng cười: “Bất quá, chỉ sợ là Hoa cung chủ hay nói giỡn với ta thôi.”

“Có phải nói giỡn hay không, ngươi có thể hỏi hắn mà!” Hoa Vân La mê hoặc cười, nhìn Diệp Vô Ưu nói.

“Diệp công tử, đúng như thế ư?” Tố Tố cười ngọt ngào, hỏi.

Diệp Vô Ưu đảo mắt lia lịa, lập tức thuyết đạo. Gã thật sự có chút chú ý Tô Tố Tố, không phải bởi vì nàng quá đẹp mà chủ yếu là bởi vì gã đã từng bị chộp một lần, có cừu oán không báo không phải là quân tử.

Đương nhiên, cổ nhân nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn nên Diệp Vô Ưu cũng không vội báo thù. Mà thực ra lúc này gã cũng không có biện pháp báo thù nên chỉ có thể tiếp tục nghĩ đến Tố Tố.

“Xem ra ta đoán không sai!” Tô Tố Tố nhẹ nhàng cười: “Diệp công tử, Hoa Cung chủ, Tố Tố có một chút việc ở ngoài nên phải đi trước đây.”

Tô Tố Tố bước ra ngoài, thân ảnh tuyệt mỹ biến mất rất nhanh trước tầm mắt của mọi người, bất quá trong khi nàng rời đi, Diệp Vô Ưu nhìn nàng kỳ quái vì bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm rất nhỏ, mà rõ ràng là của Tô Tố Tố.

nl.“Giờ tý đêm nay Tố Tố chờ đại giá của công tử ở phía bắc, cách Liệp Thú sơn trang hai dặm.” Âm thanh của Tô Tố Tố vang lên trong tai của Diệp Vô Ưu: “Có sự tình quan trọng liên quan tới công tử, mong công tử không tiết lộ bí mật.”.kien

Ngay khi vừa nói xong, thân ảnh của Tô Tố Tố đã biến mất trước tầm mắt của Diệp Vô Ưu.

“Tiểu phôi đản, người ta đã đi rồi, ngươi còn nhìn cái gì?” Hoa Vân La ôm cánh tay của Diệp Vô Ưu gắt lên với gã.

“Chỉ nhìn thôi mà. Nhìn nàng ăn dấm, ta chả thấy có chút nào hấp dẫn cả.” Diệp Vô Ưu nói thầm.

“Ta không hấp dẫn cũng không cho phép ngươi nhìn!” Hoa Vân La hừ một tiếng, tức giận nói.

“Không cho nhìn thì không nhìn là được chứ gì. Thôi vào đi.” Diệp Vô Ưu có chút không đành lòng nói.

Tiến vào Thú Liệp sơn trang, Diệp Vô Ưu mang theo tâm trạng nặng nề. Tô Tố Tố hẹn buổi tối gặp mặt, không biết có âm mưu gì không nữa. Thủ đoạn của Tô Tố Tố đã dùng một lần, chẳng lẽ lại dùng lần thứ hai, mà vạn nhất nàng lại dùng lại kế cũ thì không biết có thoát thân được không. Mà nếu đúng là có chuyện thật thì sao, Diệp Vô Ưu nghĩ tới nghĩ lui, mãi vẫn không quyết định được là đêm nay có nên đi gặp mặt nàng hay không?

Chiếu theo tính cách của hắn, mỹ nữ mà đã hẹn thì thế nào cũng phải đi, có điều đi thì có thể nguy hiểm, mà không đi thì có chút tiếc nuối.

o0o

“Ca ca, huynh đang suy nghĩ cái gì vậy?” Âm thanh kiều mỵ của Giang Thiên Thiên làm Diệp Vô Ưu bừng tỉnh, ngẩng đầu lên thì phát hiện Giang Thiên Thiên đang tò mò nhìn gã.

“Có nghĩ gì đâu! Thiên Thiên, sao nàng lại hỏi thế?” Diệp Vô Ưu lắp bắp vì đang mải suy nghĩ thì bị tiểu nha đầu này phát hiện.

"Vân La tỷ tỷ vừa hỏi huynh, sao huynh lại không trả lời?" Giang Thiên Thiên có chút khó hiểu hỏi.

"A, Vân La vừa hỏi ta hả?" Diệp Vô Ưu cả kinh, vội vàng quay đầu hướng Hoa Vân La nhìn lại, phát hiện Hoa Vân La có vẻ mặt mất hứng đang nhìn hắn, vội vàng cười ngượng nghịu, hỏi: "Vân La, nàng vừa mới nói gì?"

"Hừ!" Hoa Vân La hừ nhẹ một tiếng, khinh khỉnh nhìn gã, sau đó kéo Giang Thiên Thiên: “Thiên Thiên, chúng ta đi thôi! Không cần để‎ ý tới hắn nữa!”

“Ca ca, Vân La tỷ tỷ tức giận rồi!” Giang Thiên Thiên vừa đi theo Hoa Vân La, vừa nói với Diệp Vô Ưu.

“Vô Ưu ca ca, huynh khá thật đấy!" Hàm Yên ở bên đang tỏ vẻ vui mừng trên đau khổ của người khác.

Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Hàm Yên rồi hướng về phía Hoa Vân La đuổi theo.

Không bao lâu, đoàn người về đến chỗ ở. Trên thực tế Thú Liệp sơn trang vốn là hành cung của Hoàng thượng mà Hoàng thượng và các hoàng tử không phải lần đầu tiên tới nơi này, bởi vậy vô luận tẩm cung của Hoàng thượng cũng là tẩm cung của hoàng tử, Chính vì thế mà bọn Diệp Vô Ưu đương nhiên là phải ở gần tẩm cung của Tuyết Minh Cương, nếu không thì làm sao mà bảo vệ hắn?

Diệp Vô Ưu cùng mọi người trở về, Tuyết Minh Cương cũng đã từ phòng của Hoàng thượng trở về. Đương nhiên Diệp Vô Ưu không tiếp xúc với Tuyết Minh Cương vì rất đơn giản là gã tịnh không nghĩ cùng Tuyết Minh Cương có quan hệ sâu. Gã tới nơi này bởi vì Lãnh Tâm Âm. Còn Hoa Vân La đối với Tuyết Minh Cương không có hứng thú, nàng tới nơi này một là vì Diệp Vô Ưu yêu cầu, hai là cũng vì chính bản thân muốn du ngoạn mà thôi.

Cuộc săn sẽ bắt đầu vào sáng hôm sau nên đêm nay mọi người đều dành thời gian để nghỉ ngơi, có điều, Tuyết Minh Cương không có tâm tình để nghĩ ngơi, vì lo lắng Tuyết Minh Văn sẽ phái người đến ám sát trong đêm. Mặc dù Lãnh Tâm Âm mang đến nhiều cao thủ bảo vệ xung quanh nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an.

“Lãnh cô nương, đã không còn sớm nữa, nàng cũng nên về nghỉ đi. Nếu có việc gì, ta sẽ mời sau.” Mặc dù trong lòng bất an, nhưng Tuyết Minh Cương luôn tỏ ra bình tĩnh. Dường như hắn cũng không đành lòng để Lãnh Tâm Âm bảo vệ chỗ này, đành chủ động mở miệng mời nàng rời đi.

“Được rồi, Điện hạ người yên tâm, chúng tôi sẽ ở bên ngoài bảo vệ, người ở nơi này rất an toàn, sẽ không có việc gì đâu.” Lãnh Tâm Âm gật đầu nói.

nl.“Có Lãnh cô nương ở đây, ta đương nhiên là yên tâm rồi.” Tuyết Minh Cương mỉm cười nói.

Lãnh Tâm Âm cười nhạt, xoay người đi ra.

Đi qua vài cánh cửa, Lãnh Tâm Âm đột nhiên phát hiện thấy Diệp Vô Ưu đang đứng một mình bên ngoài.kien

“Sao lại đứng một mình ở đây? Các nữ nhân của người đâu hết rồi?” Lãnh Tâm Âm có chút tò mò, không nhịn được hỏi.

“Các nàng ấy đều về phòng nghỉ ngơi rồi.” Diệp Vô Ưu nói với vẻ mặt đau khổ.

“Sao ngươi không về phòng với bọn họ?” Lãnh Tâm Âm lúc này càng thêm ngạc nhiên. Đại sắc lang này có nhiều mỹ nữ như vậy, sao lại ở đây một mình?

“Ta ở đây để chờ người đó. “ Diệp Vô Ưu tâm tư vừa chuyển, cười hì hì nói.

“Chờ ta?” Lãnh Tâm Âm hừ một tiếng: “Nói thật đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Ta đúng là đứng đây chờ nàng mà. Chúng ta hãy về phòng trước rồi nói chuyện sau!” Diệp Vô Ưu liền nắm lấy tay nàng nói.

Lãnh Tâm Âm đảo người rồi biến mất, tuy không nói gì nhưng thật ra... đang hướng về phòng của mình đi đến. Diệp Vô Ưu tự nhiên đuổi theo.

"Nói đi, ngươi vừa mới làm cái gì vậy?" Thấy Diệp Vô Ưu đến, Lãnh Tâm Âm nhạt giọng hỏi: "Sao ngươi lại bị tất cả bọn họ đuổi ra vậy?"

"Ta không phải là bị đuổi ra.” Diệp Vô Ưu vội vàng nói.

“ Ồ, nói vậy, là ngươi chưa đến phòng họ.” Lãnh Tâm Âm chợt như hiểu ra: "Căn bản là các nàng ấy không cho ngươi vào, nên đương nhiên không thể nói là ngươi bị đuổi ra."

Diệp Vô Ưu ngượng nghịu cười vì bị Lãnh Tâm Âm đoán trúng. Đúng là gã không thể đi vào nên đương nhiên là không phải bị đuổi ra, mà nguyên nhân thì rất đơn giản, gã vừa đắc tội với Hoa Vân La.

Vì Diệp Vô Ưu đang mải nghĩ ngợi phải đối phó với Tô Tố Tố như thế nào nên không thể nghe Hoa Vân La nói cái gì. Đến lúc Hoa Vân La thật sự tức giận bỏ đi, đúng là gã gặp phiền toái lớn. Nói là nàng ta sinh ra đã là người lãnh đạo cũng có nguyên nhân của nó, chúng nữ rất nhanh kết thành liên minh với nàng, cùng áp chế Diệp Vô Ưu, ngay cả Lam Tiểu Phong mặc dù không phải đàn bà, nhưng vẫn bị Mộ Dung Tiểu Tiểu áp bức thành một nữa phụ nữ, đối Mộ Dung Tiểu Tiểu nhất nhất tuân theo, tự nhiên sẽ không cùng phía với Diệp Vô Ưu rồi.

Lãnh Sương Sương mọi hôm đối với Diệp Vô Ưu vô cùng nhu thuận mà không biết hôm nay trúng phải cái gì, cùng với Hoa Vân La ăn xong, cũng không để ý tới gã. Đến lúc này, Diệp Vô Ưu thật sự là bị cô đơn.

Bất quá, cũng may bây giờ còn có một Lãnh Tâm Âm bồi tiếp, nếu không, đêm nay gã sẽ phải phòng không gối chiếc.

"Thôi, ta cũng không quản sự tình của ngươi. Ta có việc cùng ngươi thương lượng đây." Nhìn thấy Diệp Vô Ưu không muốn nói, Lãnh Tâm Âm cũng không bắt buộc, đơn giản chuyển sang vấn đề khác.

“Có chuyện gì vậy, sư phụ lão bà?“ Diệp Vô Ưu vội vàng hỏi.

"Đừng gọi ta là sư phụ lão bà!" Lãnh Tâm Âm có chút bực dọc. "Đồ hỗn đản! Ngươi có thể gọi ta là sư phụ, hoặc đơn giản gọi ta là lão bà, nếu không thì gọi là tỷ tỷ cũng được, nhưng không thể gọi là sư phụ lão bà được. Đồ sắc lang, ta phải nhắc nhở ngươi, ta là sư phụ sao có thể để hỗn đãn như ngươi hủy thanh danh?"

"Đừng quá kích động mà, gọi là sư phụ lão bà cũng có sao đâu!" Diệp Vô Ưu nói nhỏ, nhìn Lãnh Tâm Âm sắc mặt bất thiện, vội vàng nói thêm: "Được rồi, muốn gọi là lão bà thì là lão bà. Bảo bối lão bà, người mau nói đi, rốt cuộc là muốn cùng ta thương lượng chuyện gì?"

"Ngươi biết đấy, ta sở dĩ ở lại Phiêu Tuyết đế quốc cũng vì mục đích cuối cùng là làm cho Tuyết Minh Cương trở thành hoàng đế." Lãnh Tâm Âm từ từ, thong thả hít một hơi, chậm rãi nói: "Giờ đây Tuyết Minh Văn đang vô cùng thèm muốn ngôi vị này nên hắn trở thành trở ngại lớn nhất để Tuyết Minh Cương trở thành hoàng đế, bởi vậy ta phải giải quyết phiền toái này."

“Quá đơn giản, chỉ cần giết chết hắn là xong!” Diệp Vô Ưu thuận miệng nói.

Lãnh Tâm Âm sửng sốt, liếc nhìn Diệp Vô Ưu, lập tức gật đầu: "Ngươi nói cũng không sai, giết chết Tuyết Minh Văn có thể nói là trăm điều lợi. Tuy nhiên chắc là phía Tuyết Minh Văn cũng có chủ ý như vậy. Nói cách khác, bây giờ chúng ta phải xem ai nhanh tay hơn, giết được đối phương trước."

“Bảo bối lão bà, người không phải bảo ta giúp ngươi giết người đó chứ?” Diệp Vô Ưu ngẩn người nói.

“Đương nhiên là không phải cho ngươi đi. Nhìn lại mình đi! Để ngươi đi chẳng thà ta đi còn hơn!” Lãnh Tâm Âm tuyệt không có tức giận nói.

“Thế người muốn Vân La giúp ngươi giết người ư?” Diệp Vô Ưu lập tức hiểu ra. “A, sư phụ lão bà, mặc dù nàng ta cũng là lão bà của ta, nhưng Vân La có giúp ngươi giết người hay không, ta cũng không biết đâu!”

“Đừng gọi ta là sư phụ lão bà!” Lãnh Tâm Âm tức giận.

"Được rồi, sư phụ lão bà, không gọi nữa là được chứ gì?" Diệp Vô Ưu có chút buồn bực, chỉ là một cách xưng hô thôi mà, miễn là thuận miệng là được chứ sao.