Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 6 - Chương 2: Hương diễm trừng phạt

“Nàng đã bắt ta phải chờ đợi lâu, ta quyết định..." Diệp Vô Ưu dụng lực đánh bộp một cái xuống kiều đồn của Lăng Nguyệt Nguyệt: "Này thì trừng phạt nàng này!"

“Diệp công tử, sao người lại trừng phạt nhân gia?" Lăng Nguyệt Nguyệt thân thể mềm mại khẽ run rẩy, lời nói lại mang theo vẻ kiều mị vô hạn.

“Ta muốn nàng cùng ta song tu!” Diệp Vô Ưu cười nhẹ, "Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có biết thế nào là song tu không?"

“Không, không biết a!" Lăng Nguyệt Nguyệt thấp giọng nói.

“Vậy đầu tiên ta sẽ dạy tỷ!" Diệp Vô Ưu cười nhẹ.

Song tu cùng đơn thuần thái âm bổ dương hiển nhiên chẳng giống nhau, quả thật đối với hành động thái bổ, nam nhân quả có tác dụng tốt, nhưng đối với bị thái bổ là nữ nhân thì có hại rất lớn. Nhưng song tu không giống vậy, đối với song phương cùng có lợi, đương nhiên lợi ích chẳng thể giống nhau. Nhưng chẳng phải đã nói, song tu thì song phương không ai bị thiệt. Chính như lúc này, tiến hành quá trình song tu quả có chút phiền phức: khi song tu bắt buộc hai bên đều phải biết công pháp song tu, nếu không đúng là không thể tiến hành.

Diệp Vô Ưu tự nhiên chẳng nguyện ý bỏ phí một cơ hội cùng song tu, lúc này dục vọng trong người hắn đã dâng cao chẳng thể nhịn được nữa, trước tiên dạy cho Lăng Nguyệt Nguyệt công pháp song tu. Lăng Nguyệt Nguyệt cùng phối hợp, tư chất của nàng tất nhiên chẳng phải tồi, rất nhanh đẫ tiếp thụ được công pháp.

“Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cùng song tu a!" Diệp Vô Ưu giữ Lăng Nguyệt Nguyệt lột sạch xiêm y để lộ ra thân thể xích loã mỏng manh như da dê con, trèo lên trên người nàng, tại bên tai nàng nhẹ nhàng nói.

“Diệp công tử, xin, xin đừng làm ta đau...” Lăng Nguyệt Nguyệt thân thể mềm mại run rẩy phấn chấn, khẽ nói, lời nói không còn rõ, nàng cảm giác phía dưới đang truyền lại một cơn đau đớn.

“Á...” Lăng Nguyệt Nguyệt không kìm được bật ra một tiếng kêu đau đớn, âm thanh rên rỉ ngắn nhưng gấp gáp quẫn bách, nhưng đôi môi đỏ của nàng rất nhanh đã bị Diệp Vô Ưu khoá lại.

Song tu công pháp rất nhanh phát động, hai người trong tư thế kết hợp tối thân mật, chân khí trong nội thể hai người bắt đầu lưu chuyển khắp nơi khiến Lăng Nguyệt Nguyệt rất nhanh chóng vượt qua cảm giác đau đớn, tiến nhập vào trong cảnh giới kì diệu của song tu.

Song tu công pháp vận hành hoàn tất, Diệp Vô Ưu cảm nhận rõ chân khí trong cơ thể đã hùng hậu thêm rất nhiều, tâm lí chẳng thể không cảm thấy vui mừng. Con người ai chẳng mơ thành cao thủ, Diệp Vô Ưu mặc dù vô cùng yêu thích mĩ nữ, nhưng kì thật hắn cũng khát vọng trở thành một tu tiên cao thủ. Mà bây giờ, hắn đã thấy ló rạng con đường trở thành cao thủ, tâm lí tự nhiên rất cao hứng.

Vì muốn trở thành cao thủ, hắn muốn có một số mĩ nhân để cùng hắn song tu! Lúc này trong lòng Diệp Vô Ưu không khỏi suy nghĩ, sau đó hắn phát hiện ra một việc, lúc bản thân cùng với nữ tử lần đầu dùng song tu đại pháp thì sau đó hiệu quả rất rõ ràng nhận thấy. Ngày trước cùng Lãnh Sương Sương như thế, bây giờ cùng Lăng Nguyệt Nguyệt cũng như vậy, có lẽ sử dụng thái bổ với xử nữ chính là nguyên nhân.

“Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ, sau đây ta chính thức bắt đầu trừng phạt tỷ.” Diệp Vô Ưu rời khỏi đôi môi của Lăng Nguyệt Nguyệt, bên tai nàng nhẹ giọng nói, nói xong nhanh chóng hạ thân xuống...

“Mmm..." trong vô thức Lăng Nguyệt Nguyệt từ đôi môi bật ra những tiếng rên rỉ.

...

Một đêm điên cuồng, cuối cùng trời cũng đã sáng, cho đến khi Diệp Vô Ưu tỉnh lại, cảm thấy thần thanh khí sảng, còn Lăng Nguyệt Nguyệt vẫn còn nằm uốn éo trong lòng hắn, trông như một con mèo con.

“Vô Ưu đệ đệ!" Từ phía trước truyền lại âm thanh của Lăng Phỉ Phỉ, không biết sáng sớm nàng tìm Diệp Vô Ưu có chuyện gì. Hình như nàng đã có tập quán tự tiến lại, thành thử, sau khi tiếng nói vừa dứt, trong khi Diệp Vô Ưu chưa kịp trả lời Lăng Phỉ Phỉ đã từ cửa tiến lại.

Diệp Vô Ưu buổi tối thông thường vẫn chẳng đóng cửa, tối hôm qua Lăng Nguyệt Nguyệt lại đến, hắn tự nhiên lại càng không thể đóng cửa. Do đó Lăng Phỉ Phỉ chỉ đẩy nhẹ là tiến vào được, bỗng trợn mắt há miệng ngơ ngác khi nhìn lên trên giường.

Lăng Nguyệt Nguyệt kì thật đã tỉnh lại từ sớm, nhưng khi nghe thấy âm thanh của Phỉ Phỉ, nàng không có tí cảm giác kinh hoảng nào, mà nàng cũng chẳng dấu nửa thân thể xích loã đang lộ ra ngoài, vì vậy song nhũ phong mãn săn chắc của nàng trực tiếp bộc lộ giữa không khí.

“Sư tỷ, sáng rồi a!" Lăng Nguyệt Nguyệt nhìn Lăng Phỉ Phỉ cười nhẹ, như chẳng có việc gì sai với nàng.

“Nguyệt Nguyệt, ngươi… ngươi… bọn ngươi…” Lăng Phỉ Phỉ cố gắng mất nửa giờ mà vẫn không thể nói được ra một câu hoàn chỉnh, dường như không tin vào mắt mình. Nàng không thể tưởng tượng được Lăng Nguyệt Nguyệt cùng Diệp Vô Ưu lại có quan hệ như vậy.

“Phỉ Phỉ tỷ tỷ, chào buổi sáng.” Diệp Vô Ưu tay trên người đưa ra, dừng lại trên nửa ngọc nhũ của Lăng Nguyệt Nguyệt, lại dương dương nói một câu. Hắn hình như chẳng sợ Lăng Phỉ Phỉ phát hiện quan hệ của hắn cùng Lăng Nguyệt Nguyệt, dù sao sớm hay muộn ván bài này cũng phải lật ngửa.

“Nàng thấy ta lạ lắm sao, chẳng phải nàng đã không đáp ứng ta hay sao?" Diệp Vô Ưu trong lòng có chút đen tối lải nhải nói. Kì thật Lăng Phỉ Phỉ so với Lăng Nguyệt Nguyệt hấp dẫn hơn một bậc, thân hình hình như cũng hơn một chút, chỉ là hiển nhiên nàng so với Lăng Nguyệt Nguyệt cũng rụt rè hơn một chút, không có sự gan dạ của Lăng Nguyệt Nguyệt. Để được trở thành viện chủ, Lăng Nguyệt Nguyệt dám đem chính mình ra đặt cược, nhưng Lăng Phỉ Phỉ lại từ chối những yêu cầu của Diệp Vô Ưu.

“Vô Ưu đệ đệ, ta đến nói với đệ, có hai nữ nhân đến tìm đệ, nói là thê tử và nha hoàn của đệ.” Lăng Phỉ Phỉ dùng lực hít sau một hơi, nỗ lực cố gắng lấy lại sự bình tĩnh của bản thân, chầm chậm nói.

“Cái gì?" Diệp Vô Ưu đứng bật dậy, "Bọn họ có nói tên là gì không?"

“Một người nói tên là Tạ Phính Đình, một người tên Thất Thất…” Lăng Phỉ Phỉ nhẹ nhàng nói. Vừa lại nhìn Diệp Vô Ưu đứng dậy khỏi giường, tức thì sắc mặt nàng ửng hồng, nhanh chóng quay đầu đi, tại vì Diệp Vô Ưu lúc này hoàn toàn lõa thể.

Một lúc sau, Diệp Vô Ưu mặc xong y phục, liền như một trận gió nhảy ra ngoài, nhưng Lăng Phỉ Phỉ hình như vẫn chưa hề phát hiện ra.

“Sư tỷ, Diệp công tử đã đi rồi, sư tỷ còn không quay đầu lại đi." m thanh của Lăng Nguyệt Nguyệt chầm chậm từ phía sau nàng truyền tới. Lăng Phỉ Phỉ hơi run, quay người lại, tức thì phát hiện Diệp Vô Ưu quả nhiên đã chẳng còn trong phòng.

“Nguyệt Nguyệt, ngươi… ngươi… ngươi cùng hắn sao lại làm vậy?” Lăng Phỉ Phỉ giọng nghi ngờ chầm chậm hỏi.

“Hảo sư tỷ của ta, hãy tự hỏi chính mình đi.” Lãnh Nguyệt Nguyệt đang nằm trên giường liền đứng dậy, một bên thong thả mặc lại y phục, một bên lạnh nhạt nói, "Nếu như chẳng phải sư tỷ bức bách đường đi của ta, ta làm sao phải làm vậy.”

“Nguyệt Nguyệt, muội nói cái gì cơ? Ta bức bách muội cái gì?" Lăng Phỉ Phỉ có chút miễn cưỡng nói.

“Sư tỷ, ngươi đến biệt trang này, chúng ta trong lòng đều biết rõ mà.” Lăng Nguyệt Nguyệt đã mặc xong y phục, bước xuống dưới giường, “Ta biết ngươi đang nghĩ đến chức vị viện chủ, mà ta cũng muốn làm viện chủ. Bất quá sư phụ hình như thích tỷ hơn, nếu như tỷ thành công trong việc lôi kéo Diệp Vô Ưu ắt vị trí viện chủ chẳng phải chắc chắn sẽ của tỷ hay sao? Tiếc thay, chỉ một câu nói kết quả thành hay bại đã rõ, ngươi đã sai lầm đối với Diệp Vô Ưu thì sao có thể trở thành viện chủ, hiện tại, dù tỷ có gặp hắn thì chức viện chủ cũng không phải là của tỷ rồi."

“Ngươi tưởng rằng làm như vậy hắn sẽ giúp ngươi lên làm viện chủ sao?" Lăng Phỉ Phỉ đang yên lặng từ từ nói, "Như ta được biết, bên cạnh hắn có rất nhiều nữ nhân, có nhiều người còn xinh đẹp hơn ngươi, không cần nói đến người khác, hiện tại lúc này bên ngoài trước sơn trang có hai người tìm hắn, so với ngươi cũng xinh đẹp hơn. Ngươi nghĩ xem, như vậy hắn còn cần ngươi hay sao?"

“Ta đã chuẩn bị kĩ chứ không phải ta phải phụ thuộc, ta chắc chắn sẽ giữ được hắn." Lăng Nguyệt Nguyệt lạnh nhạt nói, "Ta đã nói ra tất cả điều kiện của ta, hắn có lẽ không quan tâm đến ta, bất quá, ta tin hắn sẽ động tâm với những điều kiện đó.”

“Ngươi có thể nói điều kiện, ta cũng có thể, nói về dung mạo, ngươi chẳng thể so được với ta, ngươi đừng có mà tự đắc. Hắn nhất định sẽ giúp ngươi đối phó với ta sao?" Lăng Phỉ Phỉ có chút trầm ngâm hạ giọng nói.

“Ta biết ngươi xinh đẹp hơn ta, cũng tốt hơn ta, nhưng, ngươi lại chẳng đáp ứng được một điều kiện duy nhất như ta.” Lăng Nguyệt Nguyệt trong lời nói có chút đắc ý “Ta đáp ứng Diệp công tử, ta sẽ khiến ngươi trở thành nữ nhân của hắn.”

“Ngươi, ngươi sao có thể nói ta trong điều kiện?" Lăng Phỉ Phỉ sắc mặt nhanh chóng biến đổi trong lời nói có phần tức giận, "Ngươi có tư cách để làm chủ cho ta sao?"

“Ta quả thật không có tư cách làm chủ cho ngươi. Bất quá, cứ đem ngươi cho lên giường của hắn, chẳng sợ ngươi đồng ý hay không.” Lăng Nguyệt Nguyệt lại đắc ý nói, "Trừ khi rời khỏi thư viện, còn không, ngươi làm sao có thể chạy khỏi tay ta.”

“Hanh, ngươi nghĩ có thể bức ta rời khỏi thư viện để sau đó không còn ai cạnh tranh với ngươi sao?" Lăng Phỉ Phỉ kêu lên một tiếng, "Ta sẽ không bỏ cuộc, chúng ta hãy cứ chờ xem, xem ai sẽ là người thắng lợi cuối cùng.”

"Rồi, chúng ta cùng chờ xem.” Lăng Nguyệt Nguyệt cười nhẹ, thong thả bước ra ngoài, bỏ lại Lăng Phỉ Phỉ trong phòng, vẫn còn sững sờ.

...

Diệp Vô Ưu phi nhanh ra cửa Vô Ưu sơn trang, vừa nhìn thấy Tạ Phính Đình và Thất Thất, chưa kịp nói gì đã ôm eo nàng kéo lại ôm ấp.

“Tiểu dâm tặc, ngươi làm gì đó?" Tạ Phính Đình kêu lên một tiếng, "Nhanh thả ta ra, không có người nhìn thấy đấy!"

“Sợ gì chứ, ở đây ta là lớn nhất.” Diệp Vô Ưu mở miệng nói: "Phính Đình tỷ tỷ, chúng ta đi vào thôi!"

Diệp Vô Ưu chẳng quản nàng có đồng ý hay không, ôm Tạ Phính Đình đi vào, Thất Thất tự nhiên theo sau.

Một lúc sau, Diệp Vô Ưu đã ôm Tạ Phính Đình đến phòng ngủ của hắn, lúc này Lăng Nguyệt Nguyệt và Lăng Phỉ Phỉ đã rời khỏi. Đương nhiên, dù các nàng không rời đi, Diệp Vô Ưu cũng chẳng lo lắng quá. Ngày đó, Tạ Phính Đình cùng Triệu Thiên Tâm nhất lòng phục thị hắn, cũng đã biết hắn còn có nữ nhân khác, cho nên lại nhìn thấy có một nữ nhân trong phòng, cũng chẳng có quan hệ gì.

“Phính Đình tỷ tỷ, tỷ có vẻ gầy đi một chút đấy.” Diệp Vô Ưu ngồi xuống giường, để Tạ Phính Đình ngồi trên đùi hắn, nhìn nàng một lúc lâu Diệp Vô Ưu mới nói được một câu.

Lâu ngày không gặp, Tạ Phính Đình quả thật đã gầy đi một chút, nhưng không ảnh hưởng một tí gì đến mị lực, trên thân nàng đầy hương vị của người thiếu phụ, phong tình càng hơn xưa.

“Công tử, phu nhân rất nhớ người, bọn ta đi khắp nơi tìm tin tức, nghe nói người ở đây, ngay lập tức ta và phu nhân liền đi tìm người." Lúc này, Thất Thất bên cạnh cuối cùng cũng nói.

Diệp Vô Ưu chẳng tin lời Thất Thất nói, Tạ Phính Đình có lẽ thật sự nhớ đến hắn, nhưng bọn họ biết tìm đến đây, khẳng định là kết quả cổ động của Thất Thất, bất quá, hắn cũng chẳng cần để ý, dù sao, nàng đến làm hắn rất là cao hứng.