“Ca ca? Thì là ca ca mà!” Thiên Thiên nũng nịu “Đại tỷ tỷ, tỷ cũng biết ca ca mà!”
“Ta biết rất nhiều người, sao biết ca ca ngươi là ai?” Lâm Lộng Nguyệt phẫn nộ nói.
“Vị ca ca mà Thiên Thiên nói chính là ta, Lâm Lộng Nguyệt ngươi rốt cục
có muốn bình giám hay không?” Diệp Vô Ưu dương dương tự đắc nói đổng một câu.
“Diệp Vô Ưu, ngươi… ngươi nói ta là sửu nữ?” Lâm Lộng Nguyệt tức giận
không thôi, nàng là Vọng Nguyệt tiên tử danh chân đại lục, tại Vân Mộng
Thập tiên tử đứng vị trí thứ hai, bây giờ bị người ta nói là nữ nhân xấu xí, nàng không tức sao được?
“Ngươi vốn đúng là xấu như ma mà!” Diệp Vô Ưu không sợ, nhạt giọng nói.
“Ngươi...” Lâm Lộng Nguyệt không nhịn được, hữu thủ nắm chặt đốc kiếm,
đang muốn rút ra chém chết Diệp Vô Ưu hắn, liền bị Lâm Thanh Diệp ngăn
lại: “Diệp công tử, ngươi cũng không cần phải cùng Lộng Nguyệt so đo
tính toán như vậy chứ?” Lâm Thanh Diệp nói rồi xuất ra hai tờ ngân phiếu một trăm hai mươi bạc đưa cho Thiên Thiên “Mời Diệp công tử bình giám
cho Lộng Nguyệt!”
“Ta… ta không bình giám!” Lâm Lộng Nguyệt phẫn uất nói rồi xoay nguời bước đi.
“Đại tỷ tỷ, bình giám phí không trả lại đâu nha!” Thiên Thiên thanh âm yêu kiều từ phía sau vọng tới.
Nghe được lời Thiên Thiên nói, Lâm Lộng Nguyệt thoáng ngập ngừng một
chút rồi quay người lại hướng về phía Diệp Vô Ưu bước tới: “Hừ, đã đưa
tiền, ta sẽ bình giám một chút. Không thể để cho ngươi chiếm tiện nghi
được!” Lâm Lộng Nguyệt hung hăng trưng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, gằn giọng
nói.
“Ta không hề có hứng thú chiếm tiện nghi của một xú bát quái.” Diệp Vô
Ưu cười hì hì hai tiếng, nói như vậy hắn cũng không cự tuyệt bình giám
cho Lâm Lộng Nguyệt. Chỉ là bình giám xong, trong lúc Lâm Lộng Nguyệt
thu tay lại, hắn nhanh như chớp vuốt ve nhẹ ngọc thủ của nàng một chút.
“Lâm cô nương, tu vi đạt tới cảnh giới sơ cấp tu sĩ, từ nay về sau cần
cố gắng hơn nữa nha!”Diệp Vô Ưu nghiêm trang nói, rồi trầm giọng nhẹ
nhàng “Xú bát quái, ngươi toàn thân xấu xa, nhưng da tay quả là mềm mại, mát mẻ.” Những lời này tất nhiên chúng nhân không nghe được, nhưng Lâm
Diệp Thanh ở bên cạnh lại nghe rõ vô cùng. Nàng vừa thấy Lâm Lộng Nguyệt như muốn động thủ, liền chạy đến kéo nàng đi xuống.
“Diệp Vô Ưu, ta thề sẽ không để cho ngươi yên!” Lâm Lộng Nguyệt ánh mắt
phẫn hận nhìn Diệp Vô Ưu, còn Diệp Vô Ưu hắn sắc mặt vẫn dương dương như không hề thấy hình dáng tức giận cùng cực của nàng ta.
“Ca ca… vị tỷ tỷ kia sao lại tức giận như vậy?” Thiên Thiên vẻ mặt ngơ ngác không hiểu hỏi.
“Hắc hắc… Thiên Thiên, Vô Ưu ca nói nàng ta là xú bát quái, nàng ta đương nhiên phải tức giận rồi.”
Hàm Yên đứng bên cạnh nói xen vào: “A… ca ca, muội nghĩ vị tỷ tỷ kia
cũng không xấu lắm, nhưng đương nhiên là không thể bằng được Vân La tỷ
tỷ rồi.”
Câu vừa rồi của Hàm Yên không chỉ truyền âm vào tai Diệp Vô Ưu mà cũng
truyền đến cả tai của Lâm Lộng Nguyệt làm nàng thiếu chút nữa tức mà
chết. Những lời này làm nàng cảm thấy cực kì khó chịu, nhưng có tức giận đến đâu thì cũng không có nơi để phát tiết. Có Lâm Diệp Thanh ở bên
cạnh, nàng không có cách nào để ra tay trút giận được, chỉ có thể không
ngừng nguyền rủa Diệp Vô Ưu mà thôi.
Quá trình bình giám tiếp theo cực kì thuận lợi, Thiên Thiên bên cạnh thu tiền cũng thuận lợi vô cùng, bất luận nàng mở miệng nhiều ít bao nhiêu, cơ bản là những người thượng đài bình giám đều giao đủ. Một là Thiên
Thiên dáng vẻ đáng yêu vô cùng, khiến ai cũng nghĩ đưa cho nàng một hai
trăm bạc là không phải quá lớn. Hai là do trước đó, cả Tiêu Diêu và Lâm
Lộng Nguyệt địa vị cực cao còn phải mất bình giám phí, bọn họ địa vị thế nào mà dám so đo? Một ngày trôi qua, bình giám cuối cùng cũng chấm dứt, tổng cộng có khoảng hơn ba trăm người tham gia, đương nhiên đại đa số
Diệp Vô Ưu đều không biết, mà hắn cũng chẳng cần biết tên họ làm gì.
Tham gia bình giám lần này cũng có nữ tử, mặc dù chỉ vài mươi người,
nhưng chính thức được xem là mỹ nữ cũng rất thưa thớt. Nói thật ra thì
cũng chỉ có Lâm Nguyệt Thanh và Lâm Lộng Nguyệt mới đúng là chân mỹ nữ,
chỉ là hắn có chút kì quái, sao đã đến đây rồi mà Lâm Nguyệt Thanh không bình giám, không biết là vì nguyên nhân gì.
Kết quả bình giám đại hội nhiều ít cũng nằm ngoài dự kiến của Diệp Vô
Ưu, vốn hắn tưởng đạt tới sơ cấp tu sĩ cảnh giới tất không ít, bởi vì
những người bên cạnh hắn lúc này tu vi đạt tới sơ cấp tu sĩ rất nhiều.
Hoa Nguyệt Lan, Hàm Yên, Lam Tiểu Phong, Lãnh Tâm Âm, Lãnh Sương Sương,
mọi người hơn một tháng trước đã là sơ cấp tu sĩ, mà Thiên Thiên tiểu
nha đầu này là trung cấp tu sĩ. Theo lý mà nói, trong mấy trăm người đã
bình giám, đạt tới cảnh giới sơ cấp tu sĩ ít nhất cũng phải hơn trăm
người. Nhưng chỉ là cuối cùng kết quả cũng chỉ có chưa đầy hai mươi
người là tu vi đạt tới sơ cấp tu sĩ, trung cấp tu sĩ gần như chỉ có Tiêu Diêu mà thôi.
“Xem ra, người thích hợp để tu tiên không phải là nhiều!” Diệp Vô Ưu
trong lòng thầm nghĩ. Mặc dù kết quả bình giám có chút ít ngoài ý muốn
nhưng Diệp Vô Ưu trong sự kiện này cũng đắc lợi không ít công phu. Hắn
chỉ mong bình giám đại hội không chấm dứt, nhưng cái công việc kia rốt
cuộc đã hoàn thành. Bởi vì đây là lần đầu tiên tiến hành bình giám, cho
nên Lăng Nguyệt Nguyệt đã nói trước, theo kết quả bình giám Thiên Nhai
thư viện sẽ dựa vào thực lực từng cá nhân mà công bố danh sách một trăm
người tu tiên, rồi sau đó còn có thể phái xuất tân tu tiên thập đại môn
phái. Đây nguyên là việc riêng của Lăng Nguyệt Nguyệt, Diệp Vô Ưu không
muốn nhúng tay vào, hắn bây giờ chuẩn bị cùng Lãnh Tâm Âm đi đến Phiêu
Tuyết đế quốc…
……………………………
Kiếm các Tống Nhạc và Tống Linh mang theo một thiếu nữ mỹ lệ, một lần
nữa đến bái phỏng Diệp Vô Ưu. “Diệp công tử, đây là thủ tịch chú kiếm
sư của Kiếm các chúng ta, Tống Loan tiểu thư.” Tống Nhạc đưa tay giới
thiệu vị thiếu nữ mỹ lệ kia.
Diệp Vô Ưu đưa mắt quan sát thiếu nữ. Tống Loan trông rất cao, có khi
còn cao hơn hắn nửa cái đầu, vẻ ngoài vô cùng quyến rũ, đùi ngọc thon
dài, vòng tiểu yên gọn nhỏ, nước da thuần một màu đồng sắc, toàn thân
hiện ra một vẻ xinh đẹp khỏe mạnh vô cùng. Nói tóm lại, đây quả thực là
một thiếu nữ khỏe mạnh quyến rũ, trên người nàng không thể tìm được một
điểm nhỏ của sự yếu đuối, hoàn toàn không có cảm giác như của các thiên
kim tiểu thư ngày ngày sống trong khuê phòng.
Mặc dù vóc người của Tống Loan không đến nỗi chết người, nhưng cũng rất
là hấp dẫn. Khuôn mặt của nàng tuy không đến nỗi nghiêng nước nghiêng
thành, nhưng tuyệt đối chính là mỹ nữ. Đứng bên cạnh thầm quan sát biểu
hiện của Diệp Vô Ưu, Tống Nhạc dường như cũng phát hiện sự quan tâm,
hứng thú của hắn đối với Tống Loan.
“Diệp công tử, lần trước chúng ta đã nói qua về việc hợp tác, không hiểu bây giò Diệp công tử đã có quyết định chưa?” Tống Nhạc bỗng mở miệng
hỏi.
“Chuyện này… ta còn muốn nghĩ lại!” Diệp Vô Ưu thuận miệng nói.
“Diệp công tử, ta là Chú kiếm sư xuất sắc của Kiếm các, ta cũng tin
tưởng rằng mình sẽ trở thành luyện khí sư xuất sắc, chỉ cần Diệp công tử nguyện ý phối hợp, ta có thể luyện chế những pháp bảo tốt nhất cho công tử.” Tống Loan từ đầu đến giờ vẫn lặng im, cuối cùng cũng chịu mở
miệng, thanh âm của nàng tuy không phải thánh thót dễ nghe nhưng lại
mang đến một cảm giác rất khó nói.
“Diệp công tử, nếu căn cứ vào hiểu biết của ta, ngươi có không ít hồng
nhan tri kỉ, chẳng lẽ không bao giờ công tử nghĩ đến việc tặng các nàng
một ít pháp bảo hay sao?” Tống Linh ở bên cạnh bỗng nói tiếp “Mặt khác,
xin đừng giận ta nói thẳng, Diệp công tử đắc tội với không ít người,
nếu công tử không có thực lực mạnh có lẽ khó có thể bảo vệ an toàn bản
thân và những hồng nhan tri kỉ. Nếu có thể sở hữu được một pháp bảo có
uy lực cường đại phòng thân, đối với công tử khẳng định là một chuyện
tốt.”
“Diệp công tử, xá muội nói không sai. Trên thực thế nếu công tử và Kiếm
các chúng ta hợp tác thì đó mới là một lợi ích lớn nhất, song phương
cùng có lợi.” Tống Nhạc tiếp lời.
“Nhưng, ta phải rời Vô Ưu sơn trang vài ngày, nếu không có việc gì gấp
gáp chờ ta trở lại rồi thương lượng tiếp nhé!” Diệp Vô Ưu suy nghĩ một
lúc rồi nói. Kì thật hắn cũng có chút động tâm, chỉ là hắn hiểu được nếu hợp tác thì cũng có chút phiền toái.
“Diệp công tử, ta nghĩ có lẽ công tử đang nghĩ hợp tác sẽ có bất tiện
làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của mình phải không?” Tống Loan
mỉm cười “Nếu đúng là như vậy, thì có lẽ lo lắng của công tử là dư thừa rồi.”
“Nàng… sao nàng biết?” Diệp Vô Ưu nghe được câu nói của Tống Loan, thoắt sững sờ ngơ ngác, mỹ nữ này chẳng lẽ đoán được trong đầu hắn đang nghĩ
gì sao?
“Xem ra ta đoán trúng rồi” Tống Loan khẽ cười nhẹ “Diệp công tử, ta lần
này đến là vì giải quyết lo lắng này của công tử. Bây giờ toàn Vân Mộng
đại lục chỉ duy nhất có một kiện pháp bảo ở trên tay công tử, ta nghĩ
công tử không thể đem nó trên người mình mà cho đi, đúng không?”
“Đương nhiên” Diệp Vô Ưu gật đầu.
“Đây chính là mấu chốt của sự bất đồng giữa chúng ta, chỉ cần Diệp công
tử đồng ý, ta từ bây giờ có thể nửa bước không rời đi theo công tử, như
vậy Diệp công tử cứ từ từ nghiên cứu cấu tạo của pháp bảo này, đồng thời cũng không làm ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống thường nhật của công
tử.” Tống Loan khóe môi anh đào cười nhẹ, chậm rãi nói.
“Được sao?” Diệp Vô Ưu nghe vậy không khỏi mừng thầm, đối với hắn pháp
bảo có hấp dẫn lực, mỹ nữ cũng có lực hấp dẫn, nếu cả hai ở cùng một
chỗ thì với hắn so ra lực hấp dẫn tự nhiên có vẻ như lớn hơn.
“Tống cô nương, nàng nói, nàng tự nguyện đi theo ta sao?” Diệp Vô Ưu tựa hồ như có chút không tin tưởng. “Đúng vậy chỉ cần Diệp công tử đồng ý,
Tống Loan nguyện ý từ hôm nay trở đi làm một tỳ nữ của Diệp công tử, tùy thân hầu hạ.” Tống Loan sắc mặt bình tĩnh vô cùng, hiển nhiên nàng đã
hạ quyết tâm.
“Như vậy, để ta suy nghĩ lại” Diệp Vô Ưu tâm động không thôi, thủ tịch
Chú kiếm sư của Kiếm các, lại cũng là một đại mỹ nhân, bây giờ hạ mình
làm thị nữ cho hắn, làm hắn có một cảm giác thỏa mãn vô ngần, điều quan
trọng là phong vị đặc biệt của mĩ nhân, bên cạnh hắn mĩ nữ tuy nhiều
nhưng Tống Loan có một cảm giác….phong vị vô cùng đặc biệt, bây giờ đưa
lên tận mồm khiến hắn khó có thể cự tuyệt được. Suy tính mãi cuối cùng
Diệp Vô Ưu cũng đáp ứng, bất quá hắn cũng đưa ra một điều kiện, từ nay
về sau nếu Kiếm các chế tạo được pháp bảo thì trước tiên phải mang đến
cho hắn xem, trừ phi hắn không cần mới có thể bán cho người khác. Đối
với loại yêu cầu này, Tống Nhạc cũng cực kì sảng khoái đáp ứng hắn.