Diệp Vô Ưu dù sao đi nữa cũng không nghĩ tên gia hỏa này không nói lời
nào đã động thủ ngay. Lúc nguy cấp, thân thể nhanh chóng ngửa người ra,
Vô ảnh thân pháp lập tức phát động. Kiếm phong đi sượt qua chỉ cao hơn
ngực không tới một phân làm hắn sợ hãi người đổ mồ hôi lạnh.
Đối phương một kích không trúng vẫn không buông tha, thế công liên miên
không ngừng. Tội nghiệp Diệp Vô Ưu chỉ có thể dựa vào Vô ảnh thân pháp
không ngừng né tránh, ngoài ra không có biện pháp gì hơn. Ai bảo hắn
không đánh lại người khác.
“Tiểu bạch kiểm, bổn thiếu gia phi lễ với muội muội ngươi hay cướp đoạt vợ ngươi? Đều không có nha!” Diệp Vô Ưu không có cách nào hoàn thủ,
nhưng miệng cũng không buông tha người ta, một mặt tránh né một mặt bất
mãn chửi rủa.
Hiện tại mặc dù là buổi tối nhưng trên đường lớn ở Bách Hoa thành vẫn
còn nhiều người đi lại. Đánh nhau ở đây cũng hấp dẫn không ít người vây
quanh nhưng mọi người đều đứng ở xa, lo sợ gặp phải tai bay vạ gió.
Đối phương vẫn thế, gì cũng không nói, chỉ có thế công càng ngày càng
chặt chẽ. Diệp Vô Ưu tâm lý buồn bực không thôi. Hắn căn bản không biết
tên gia hỏa này, cũng không hiểu được người này thế nào lại có thâm thù
đại hận với hắn.
“Tiểu bạch kiểm, nếu ngươi có vợ, bản thiếu gia nhất định cho ngươi đội
mười tám cái mũ xanh!” Diệp Vô Ưu căm phẫn nói. “Bổn thiếu gia không bồi tiếp ngươi nữa, ta đi trước đây!”
“Muốn chạy? Không dễ thế đâu!” Sau lưng truyền lại một tiếng lãnh lẽo.
“Thì ra là tên tiểu bạch kiểm này!” Nghe tiếng nói, Diệp Vô Ưu nhất thời liền minh bạch, cước bộ vẫn không dừng, chạy rất nhanh hướng về khách
điếm.
Thì ra người này không phải ai khác, chính là Tạ Trường Phong cách đó
không lâu đã xuất hiện tại tẩm cung của công chúa Hoa Nguyệt Lan. Chỉ là lúc đó, Diệp Vô Ưu vẫn trốn bên trong chăn, không nhìn thấy hình dáng
Tạ Trường Phong mà chỉ nghe thấy tiếng hắn. Do đó đến tận khi Tạ Trường
Phong nói, hắn mới nhận ra người.
Không cần hỏi, tám phần là chuyện giữa hắn và Hoa Nguyệt Lan đã bị bại
lộ. Tên gia hỏa này nhất định đã sớm hoài nghi. Xem ra khi hắn cùng Hoa
Nguyệt Lan cùng xuất cung, Tạ Trường Phong cũng đi theo phía sau bọn họ, chỉ đợi Hoa Nguyệt Lan đi khỏi, hắn mới động thủ.
“Tên tiểu bạch kiểm khẳng định thích công chúa vợ của ta!” Diệp Vô Ưu
trong lòng ngờ vực, nháy mắt đã chạy đến khách điếm. Sau đó thấy Lam
Tiểu Phong đang đứng ở cửa khách điếm nhìn đông nhìn tây, liền lớn tiếng gọi to: “Tiểu hoa si, mau giúp ta!”
Lam Tiểu Phong nhìn thấy Tạ Trường Phong truy sát theo sau Diệp Vô Ưu,
không hề do dự phi thân cản trước mặt Tạ Trường Phong, trường kiếm rời
vỏ, một cỗ khí thế bức nhân liền hướng về Tạ Trường Phong ép tới.
Tạ Trường Phong đột nhiên dừng bước, ngưng thần nhìn Lam Tiểu Phong. Hắn biết, người này cùng với tên gia hỏa chỉ biết né tránh vừa rồi không
giống nhau. Người trước mắt tuyệt đối là một cao thủ.
“Tại hạ Ly hận tông Tạ Trường Phong, xin hỏi quý tính đại danh huynh đài?” Tạ Trường Phong vô cùng khách khí hỏi.
“Đa tình cốc, Lam Tiểu Phong.” Lam Tiểu Phong vẻ mặt rất tàn tạo.
“Xin hỏi huynh đài tại sao lại ngăn cản tại hạ?” Tạ Trường Phong tâm
thần hơi chấn động. Thân là đệ tử xuất sắc nhất của Ly hận tông, hắn tự
nhiên có nghe nói qua Đa tình cốc. Đa tình cốc cốc chủ Lam Thiên Phong
danh tiếng liệt vào đại lục thập đại cao thủ, con người nửa chánh nửa
tà, không đến lúc bất đắc dĩ, tốt nhất là không nên đắc tội.
“Việc này cũng cần lý do sao?” Vẻ mặt Lam Tiểu Phong vẫn rất tàn bạo.
Tên gia hỏa này lúc thấy mỹ nữ thì vô cùng húng thú nhưng khi thấy nam
nhân anh tuấn thì hoàn toàn ngược lại.
“Lam huynh nói đùa à! Ta là đại nội thị vệ thống lĩnh đang truy nã thích khách mưu đồ hãm hại công chúa. Lam huynh cản trở ta thi hành công vụ,
lẽ nào lại không có lý do?” Tạ Trường Phong liếc mắt nhìn Diệp Vô Ưu
đứng cách đó không xa, cố nén giận dữ nói.
“Úc, ngươi nói Diệp gia ca ca là thích khách?” Lam Tiểu Phong không thèm để ý nói: “Ngươi nhầm rồi, người ấy không thể là thích khách.”
“Đúng thế đúng thế, ta đến để gặp công chúa vợ ta, sao lại trở thành
thích khách được?” Diệp Vô Ưu đi đến bên cạnh Lam Tiểu Phong, sắc mặt vô cùng đắc ý. “Ta nói nè, tiểu bạch kiểm, ta biết ngươi thích công chúa
vợ ta, nhưng ngươi không thể đổ oan cho ta?”
“Không được hủy thanh danh công chúa!” Tạ Trường Phong giận dữ nhìn Diệp Vô Ưu nói.
“Tiểu bạch kiểm, đố kỵ thì cứ đố kỵ. Ta nói đều là sự thật. Không tin
ngươi nhìn đi, đây là tín vật định tình công chúa vợ ta đưa cho ta!”
Diệp Vô Ưu cười hi hi nói, tay lấy trong ngực ra mảnh ngọc bội của Hoa
Nguyệt Lan, lắc qua lắc lại trước mặt Tạ Trường Phong, sau đó lại thu
trở về.
Tạ Trường Phong sắc mặt biến đổi nhanh chóng, hiểm độc nhìn chòng chọc
Diệp Vô Ưu. Bộ dáng quả thật đúng là hận không thể nuốt trôi hắn. Chỉ
đáng tiếc, hắn biết, hiện tại muốn giết Diệp Vô Ưu gần như không thể.
Vừa rồi đột nhiên tập kích mà Diệp Vô Ưu còn tránh được, huống chi bây
giờ hắn đã có người giúp đỡ.
“Lưu lại tên của ngươi!” Tạ Trường Phong cắn răng nghiến lợi nói. “Ta sẽ hỏi lại công chúa điện hạ!”
“Úc, nghe cho rõ đây, bổn thiếu gia họ Diệp, tên Vô Ưu, là chồng của
công chúa điện hạ mà ngươi yêu...” Diệp Vô Ưu dương dương tự đắc nói.
“Câm mồm!” Tạ Trường Phong giận dữ gầm lên: “Công chúa điện hạ băng thanh ngọc khiết, ngươi không được nói linh tinh!”
“Ta không có nói linh tinh, ngươi có thể tìm công chúa vợ ta chứng
thực!” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói: “Tiểu bạch kiểm, thời gian cũng không
còn sớm, đừng làm phiền ta nữa, nếu không, đừng trách bổn thiếu gia sẽ
không khách khí với ngươi.”
“Dựa vào ngươi à?” Tạ Trường Phong cười lạnh một tiếng, sắc mặt đầy vẻ coi thường.
“Không tin cứ chờ mà xem!” Diệp Vô Ưu không thèm chú ý nói.
“Lam huynh, tại hạ xin cáo từ trước!” Tạ Trường Phong hướng về Lam Tiểu
Phong cung tay, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Vô Ưu, xoay người nhanh chóng rời đi.
“Ai, Diệp gia ca ca, ngươi thật sự nhìn thấy công chúa?” Tạ Trường Phong vừa đi khỏi, Lam Tiểu Phong liền kéo Diệp Vô Ưu đến vội vàng hỏi.
“Vớ vẩn, đâu chỉ nhìn thấy nàng? Ta còn…” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong, lại không tiếp tục nói.
“Còn thế nào?” Lam Tiểu Phong cũng rất tò mò.
Diệp Vô Ưu một mặt tiến về hướng khách điếm, một mặt có phần không nhịn
được nói: “Không thích nói với ngươi, nàng thế nào cũng đã thành vợ của
ta rồi!”
“A!?” Lam Tiểu Phong há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Lợi hại thế sao? Có phải là thật không?”
Diệp Vô Ưu không chú ý đến Lam Tiểu Phong, chỉ vội vã chạy vào bên
trong. Hoa Nguyệt Lan có nói, Yến Băng Cơ đã trở về, hắn đã mấy ngày
không có gặp nàng, hiện đang rất nhớ nàng.
Chỉ đáng tiếc, khi Diệp Vô Ưu đến phòng Yến Băng Cơ, phát hiện bên trong vẫn trống không, nửa bóng người cũng không thấy, nhất thời buồn bực
không thôi.
“Vô Ưu ca ca!” Hàm Yên hoạt bát chạy đến, phía sau là một cái đuôi nhỏ, tự nhiên là Mộ Dung Tiểu Tiểu.
“Hàm Yên muội muội, có muốn trêu người không?” Nhìn thấy Hàm Yên, Diệp Vô Ưu tròng mắt đảo nhanh, mở miệng hỏi.
“Được đấy, được đấy, trêu ai?” Hàm Yên còn chưa nói, Mộ Dung Tiểu Tiểu đã vỗ tay kêu to.