Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 7: Chương 7



Sáng hôm sau, Trương Vô Kỵ dậy thật sớm sắc thuốc.

Hắn cẩn thận dùng cây quạt nhỏ khống chế lửa trong lò, dần dần mùi thuốc đắng chát bay lên, tản ra bốn phía.

Người luyện võ thường dậy sớm, hắn ở đây sắc thuốc, mọi người cũng lục tục thức dậy chào hỏi hắn, xếp hàng chờ hắn bắt mạch.

Đợi mọi người lần lượt tản đi ăn sáng, Tống Thanh Thư rốt cuộc chờ được cơ hội, đi tới ngồi bên cạnh Trương Vô Kỵ nhìn hắn sắc thuốc.

"Những người này cùng Kỷ cô cô đều đến hỏi sư phụ chữa bệnh." Trương Vô Kỵ giải thích cho y: "Có người hạ kỳ độc cho bọn họ, rất khó trị, chỉ có đến cầu sư phụ mới có một chút hy vọng sống."
"Ta nhớ rõ Hồ Thanh Ngưu đã thề chỉ cứu giáo đồ Minh Giáo." Tống Thanh Thư nhíu mày: "Bệnh của bọn họ mỗi người một khác nhau.

Người của lục đại môn phái đồng thời trúng độc lợi hại như vậy, còn đều chỉ tìm tới một mình Hồ tiên sinh, ta cảm giác không hợp lý, có phải là có người muốn tính kế ông ấy không?"
"Sư phụ thời gian gần đây quả thực hay mặt ủ mày chau, ta phát hiện ông ấy hình như đang len lén chuẩn bị cái gì." Trương Vô Kỵ đáp: "Ta cũng cảm thấy dường như có người trả thù ông ấy.

Người kia võ công hẳn là rất lợi hại, sư phụ không phải là đối thủ."
"Ta từng gặp Giản Tiệp một lần, hắn không phải người tốt lành gì." Tống Thanh Thư nhìn quanh bốn phía một vòng, mới nhỏ giọng nói với Trương Vô Kỵ: "Hơn phân nửa người nơi này ta đã từng nghe người ta nhắc đến, đều là thanh danh không tốt lắm, mọi người ngại địa vị võ công của bọn họ, bình thường đều nhẫn nhịn, lén đồn thổi đều nói bọn họ không dễ sống chung."
"Nếu Hồ tiên sinh không chữa cho bọn họ, họ sẽ giết ông ấy cho hả giận." Tống Thanh Thư nhẹ giọng nói: "Nhưng ngươi cũng bảo Hồ tiên sinh chỉ là đại phu, võ công không phải vô cùng xuất sắc, người kia có thể bắt nhiều cao thủ tra tấn như vậy nhất định là tiền bối trong chốn võ lâm, tại sao phải vòng vèo lớn như vậy làm gì?"
"Ta cũng không biết, có thể là biết sư phụ đã thề, muốn buộc ông ấy phá lời thề chăng?" Trương Vô Kỵ tính toán thời gian, Vương Nan Cô hiện tại hẳn cũng đã vào cốc, mình có thể chuẩn bị đi bắt bà ấy ra, giúp phu thê Hồ Thanh Ngưu gặp nhau.

"Haiiii, xem hành vi của người nọ, chắc hẳn không phải người trong chính đạo.


Hồ tiên sinh có ân cứu mạng với ngươi, lại là sư phụ ngươi, hay là ngươi nói với ông ấy một tiếng, dẫn ông ấy đến Võ Đang tránh họa, thế nào?"
"Sư phụ sẽ không muốn.

Ông ấy có tình cảm rất sâu với Minh Giáo, lại không thích danh môn chính phái, những người này lúc mới tới ông ấy còn không chịu gặp, toàn là do ta tiếp đãi."
" Ông ấy cũng cự tuyệt gặp ta." Tống Thanh Thư nghe vậy thở dài, có chút ấm ức, đây là lần đầu tiên y bị người ta cự tuyệt thẳng thừng đến vậy, một chút sắc mặt tốt cũng không vớt được.

"Lễ vật thì thu, nhưng vẫn luôn để phủ bụi.

Tài vật thì thôi, nhưng trong đó còn có y thư độc bản Tứ sư thúc tốn một phen công phu mới tìm được, ông ấy không cần ta cũng không lấy về được, quá đáng tiếc."
Tống Thanh Thư thở ngắn than dài, dường như nghẹn một bụng tâm sự, bây được dịp trút hết ra với Trương Vô Kỵ: "Còn có chuyện của Kỷ cô cô.

Cô ấy bảo muốn tự mình đi nói, nhưng ta sợ đến lúc đó Lục sư thúc chịu quá nhiều đả kích, chúng ta có nên nhắc nhở Lục sư thúc trước không? Nhưng mà chúng ta đã hứa với Kỷ cô cô sẽ không nói với người khác...!Phụ thân của Dương Bất Hối rốt cuộc là ai?"
"Cái này chỉ có một mình Kỷ cô cô biết, ta thấy cả Bất Hối cũng không biết." Trương Vô Kỵ còn chưa kịp thích ứng với thái độ chuyển biến cực nhanh của Tống Thanh Thư.

Hôm qua còn dựng mi trừng mắt với hắn, qua một đêm liền bắt đầu thành thật với nhau, làm Trương Vô Kỵ không hiểu sao có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh(*).

"Ta ngẫm lại mấy hiệp sĩ nổi danh trên giang hồ, tuổi tác phù hợp không có mấy người họ Dương, một nửa trong số đó đã thành thân.

Về phần không kết hôn, ta thấy Dương Bất Hối mi thanh mục tú, lớn lên hẳn là rất xinh đẹp, phụ thân cô bé hẳn cũng rất tuấn tú, mấy người kia đều tướng mạo thường thường, hẳn không sinh ra được đứa con gái như vậy." Tống Thanh Thư bây giờ đã bắt đầu điều tra những đối tượng có khả năng: "Có Lục sư thúc như châu như ngọc phía trước, người bình thường Kỷ cô cô có lẽ cũng chướng mắt, người kia hẳn phải là thanh niên tài tuấn.


Kỳ thật Kỷ cô cô mặc dù có hôn ước với Lục sư thúc, nhưng vẫn chưa thật sự thành thân, nạp thái(*) thôi cũng không ảnh hưởng gì.

Nếu cô ấy thích người khác, mang lên núi chào hỏi, giang hồ nhi nữ, tuy lúc ấy có lẽ rất xấu hổ, nhưng qua rồi thì cũng qua thôi..."
Tống Thanh Thư đại khái tốn cả một đêm để suy nghĩ chuyện này, bây giờ thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng còn có thể mở ra mấy mạch suy nghĩ mới, tiếp tục đi chệch hướng.

Trương Vô Kỵ trong lòng tự nhủ ta trước kia sao lại không phát hiện Tống Thanh Thư có thể nói nhiều như vậy? Nhưng ngẫm lại quan hệ của hai người bọn họ kiếp trước, Tống Thanh Thư chịu tâm sự với mình mới là lạ.

Hơn nữa tuy Tống Thanh Thư nói không ngừng, nhưng giọng của y lại thanh thúy êm tai, mồm miệng cũng rõ ràng, không làm người ta cảm thấy ầm ĩ.

Nhưng suy nghĩ của y đã hoàn toàn đi ngược hẳn với chân tướng, nghĩ nát óc cũng tìm không ra căn nguyên là ai.

Trương Vô Kỵ nghe hắn một hồi đoán tới "Có thể là người xuất gia phá giới nào đó ngại với thân phận hạn chếmới không công khai", rốt cuộc không đành lòng nghe tiếp nữa, ngắt lời y: "Đừng nghĩ nữa, kiểu gì cũng sẽ biết thôi."
Thấy Tống Thanh Thư còn muốn nói, trước khi y mở miệng vội nhét việc cho y làm: "Thuốc quá nhiều, một mình ta làm không nổi, ngươi có thể giúp ta một chút không?"
"Được." Tống Thanh Thư lập tức đồng ý, lấy một lò thuốc ra, lại cầm lấy gói thuốc bên chân Trương Vô Kỵ: "Làm thế nào?"
Tống Thanh Thư trước giờ chưa từng làm việc này, Trương Vô Kỵ tay cầm tay dạy y làm sao khống chế lửa và thời gian sắc thuốc, ngược lại so với Trương Vô Kỵ làm một mình còn tốn thời gian hơn.

Cửa bị gõ vang.

"Trương tiểu đại phu" Tiết Công Viễn đẩy hé cửa ra: "Thuốc của ta và Giản huynh..."
"Vẫn chưa xong, ông trở về chờ một chút đi." Trương Vô Kỵ nói.


" Làm sao vậy? Thường ngày bây giờ hẳn là xong rồi mà?" Giản Tiệp mở cửa cùng Tiết Công Viễn bước vào, tròng mắt dạo qua một vòng trên người Tống Thanh Thư lại liếc sang chỗ ở của Kỷ Hiểu Phù, mặc dù không thể xuyên vách tường nhìn thấy mẹ con Kỷ Hiểu Phù đang làm gì, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm tính hạ lưu thỏa mãn xem kịch vui của hắn.

Trương Vô Kỵ không muốn nhiều lời với bọn họ: "Các ông về đi, chúng ta sẽ bưng qua cho các ông."
"Vậy làm phiền Trương tiểu đại phu." Tiết Công Viễn cười hì hì nhẹ gật đầu, cùng Giản Tiệp trở về.

.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
"Bộ dáng đáng khinh, thật là nhục cho môn phong Không Động, Côn Luân!" Tống Thanh Thư hiển nhiên rất có ý kiến với bọn hắn: "Hi vọng Kỷ cô cô mau mau khỏe lại, sớm tra ra manh mối, bằng không mấy têm lắm mồm này không biết sẽ đồn ra bao nhiêu lời khó nghe!"
"Ngươi có xích mích với bọn họ?"
"Gã Giản Tiệp kia từng có lần nói xấu sau lưng ta, bị ta nghe thấy!" Tống Thanh Thư nhướn mày: "Chẳng qua lúc đó đang ở Không Động, ta lại đánh không lại hắn, bằng không ta nhất định đập nát cái bản mặt của hắn, cho hắn không dám nói lung tung nữa! Chờ ta về sau võ công đại thành, nhất định phải tìm cơ hội xử lý hắn!"
Danh môn chính phái cũng không hoàn toàn là chính nhân quân tử.

Một lát sau, Trương Vô Kỵ bưng thuốc đi tìm Giản Tiệp cùng Tiết Công Viễn, vừa mới tới gần sương phòng liền nghe thấy bọn họ nghị luận không thèm che giấu:
"Hôm qua ngươi không thấy rõ, vừa nãy nhìn rõ ràng chưa? Ta nói không ngoa chứ?" Là tiếng của Giản Tiệp, lộ ra vẻ đáng khinh: "Tống Viễn Kiều diện mạo bình thường, còn lâu mới có được dung mạo xuất sắc như Trương Thúy Sơn, phu nhân hắn cũng chỉ là thanh tú, không kiều diễm bằng Ân Tố Tố kia.

Ai ngờ Tống Viễn Kiều lại biết sinh con hơn.

Tống Thanh Thư kia toàn chọn cái tốt mà hưởng, Trương Vô Kỵ lại chỉ là tướng mạo thường thường!"
"Ta chưa từng hoài nghi ánh mắt của Giản huynh.

Có thể khiến cho Giản huynh qua hai năm vẫn còn nhớ mãi không quên, đương nhiên không phải là dung chi tục phấn." Tiết Công Viễn cũng cảm khái: "Nhưng vẫn thật đáng tiếc, dung mạo xinh đẹp như vậy lại được trời ban cho một nam nhân.


Hừm, nói thật chứ, vừa nãy mới đẩy cửa vào ta chưa nhìn rõ, còn tưởng là một tiểu cô nương đấy! Nếu là nữ...!Dương Bất Hối kia cũng coi như là tiểu mỹ nhân, nhưng so ra vẫn kém y một đầu ngón tay!"
"Là cô nương cũng không tới phiên ngươi đâu.

Phụ thân y chính là Tống Viễn Kiều đó!" Giản Tiệp cảm khái, lại có chút không cam lòng: "Hừ! Dạng xuất thân này! Nếu không phải xuất thân như thế! Ta nghĩ mọi cách cũng phải chộp y vao tay nếm thử hương vị!"
"Biết ngươi chay mặn không kiêng rồi, lần này còn dám tính toán tới con trai độc nhất của Tống Viễn Kiều, có bản lĩnh!" Tiết Công Viễn trêu chọc, Giản Tiệp mời gã lúc nào đi "chơi đùa", gã lại không kiên định chối từ: "Hứ...!Ta vẫn thích nữ nhân...!Hơn nữa truyền ra cũng không dễ nghe."
"Quá lắm cũng chỉ là lén nói mấy câu, chơi nam kỹ cũng đâu có ít? Nếm thịt tươi cũng kỳ diệu khác hẳn nữ nhân! Chờ ngươi thực tủy biết vị rồi..."
Hai kẻ này càng nói càng không tưởng nổi, càng lúc càng như muốn lập tức hành động, Trương Vô Kỵ kịp thời gõ cửa, nhìn bọn họ uống thuốc xong, một khắc cũng không muốn chờ thêm, lập tức đi ngay.

Lúc trở về, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng cười của hai kẻ kia.

Trương Vô Kỵ biết võ công cao thủ ngũ cảm nhạy bén, hắn vừa tới gần hai kẻ đó đã phát hiện, lời vừa rồi nửa là thật lòng nửa là cố ý nói cho hắn nghe, bất luận người tới là hắn hay là Tống Thanh Thư, đều chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc bọn chúng lấy ra mua vui.

Nói cho cùng vẫn là mình bây giờ tài nghệ không bằng người.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

(*) nạp thái: có ý nghĩa là "thu nạp những sính lễ mà nhà trai mang đến để thưa chuyện với nhà gái", là lễ đầu tiên trong trình tự "lục lễ" của lễ tục hôn nhân truyền thống, ngày nay gọi là "dạm hỏi".

Tác giả: Thanh Thư cho tôi cảm giác ngốc bạch ngọt, ít nhất là thỏa mãn hai chữ ngốc nghếch.

Uống rượu với Trần Hữu Lượng thôi đã nhận hắn làm huynh đệ, như vậy trừ thiếu thông minh ra cũng chỉ có thể là thiếu thông minh..