Vong Ưu đình dưới chân núi Tô Ninh là danh thắng rất nổi tiếng. Đình này tọa lạc tại một nơi rất hẻo lánh, không giống với những thắng cảnh khác luôn tấp nập người qua kẻ lại, nơi này chỉ có lá rụng tiêu điều, gợi lên xúc cảm suy tư, hoài cổ.
Nam tử cao lớn đem y phục của chính mình trải lên phiến đá lạnh giá trong đình, sau đó nhẹ nhàng đặt thanh niên trong lòng ngực mình ngồi xuống đó. Sợ y bị cảm lạnh, lại khoác thêm lên người y chiếc áo bào hoa lệ.
Ánh mắt của Niệm Nghiễn vừa vô thần lại trống rỗng, giống như một con búp bê – ánh mắt thẳng hướng nhìn về phía trước, giống như chăm chú mà ngắm nhìn cái gì đó.
Mà cho tới giờ khắc này, Thôi Ân Trạch vẫn đang im lặng mà ngồi bên cạnh, không biết suy nghĩ điều gì mà dáng vẻ hết sức ưu tư.
Niệm nhi, ngươi đang nghĩ gì? Ta không muốn nhìn thấy ngươi như vậy, không lẽ quyết định lộ diện của ta là sai lầm sao? Trước khi ta xuất hiện, sao ngươi lại vui vẻ như vậy, chỉ cần ở cạnh ta là ngươi lại sầu khổ như vậy ư?
“Niệm nhi, Niệm nhi của ta. . . . . .” Ôm lấy thân mình lạnh băng, Thôi Ân Trạch đau lòng gọi tên Niệm Nghiễn. Hắn chờ đợi giây phút này đã lâu “Niệm nhi, cho dù ta đã từng gây ra đau đớn gì cho ngươi, ngươi có quyền hận ta, hoặc ngươi cứ coi như ta đã chết rồi cũng được, nếu ngươi muốn, ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, ta chỉ cầu xin ngươi —— đừng bao giờ làm điều gì tổn hại đến bản thân mình, được không?”
Niệm Nghiễn tựa hồ có phản ứng, thân mình nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì. Có thứ gì đó ấm áp rơi xuống bàn tay Thôi Ân Trạch —— nước mắt? Thôi Ân Trạch lo lắng nhìn xuống khuôn mặt ái nhân, nước mắt đang không ngừng tuôn trào. Niệm Nghiễn khóc không thành tiếng hay cũng có thể là y không phát hiện rằng mình đang khóc.
“Đây là mộng, đúng hay không, ta chỉ đang nằm mơ thấy hồn phách của ngươi thôi, đúng không?” Giọng nói tràn đầy hoảng sợ, Niệm Nghiễn sợ đối phương sẽ đưa ra câu trả lời mình không mong đợi.
Ngươi hy vọng ta thật sự đã chết đúng không? Nếu đó là hy vọng của ngươi ——
“Đúng, đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ kỳ quặc, hồn phách của ta muốn được ôm ngươi vào lòng, muốn được hôn lên môi ngươi, đừng sợ, chờ ngươi tỉnh lại, ta sẽ không còn ở đây nữa. Niệm nhi của ta, bảo bối của ta, đừng khóc, đừng khóc. . . . . .” Thôi Ân Trạch vừa lau nước mắt vừa hôn lên khắp thân hình đang run rẩy của Niệm Nghiễn —— hôn lên trán, rồi xuống chóp mũi, và rồi xuống môi – tất cả đều dịu dàng như đang nâng niu một bảo vậy mỏng manh nhất trần đời.
“Đúng, đây không phải sự thật, bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một hồn ma mà thôi, không thể tổn thương ta được nữa, không thể nào. . . . . .” Niệm Nghiễn trốn tránh sự thật, thì thào tự nói với chính mình, dùng ý nghĩ kia để mê hoặc bản thân. Y nhắm mắt lại thật chặt, chỉ hy vọng lúc mở mắt ra sẽ không nhìn thấy nam nhân này nữa.
“Nếu ngươi hận ta đến thế, vậy thì hãy để ta làm cái bóng của ngươi, luôn dõi theo ngươi, ta hứa sẽ không làm bất cứ điều gì bất lợi với ngươi —— ” Đặt rõ quyết tâm, Thôi Ân Trạch cúi xuống chạm nhẹ môi mình vào đôi phiến anh đào mơn mởn đang run lẩy bẩy trước gió xuân, mạnh mẽ mà hé mở bờ môi Niệm Nghiễn, xâm nhập lưỡi của mình vào miệng đối phương, chiếc lưỡi ngay tức khắc cử động linh hoạt, đảo qua, đảo lại, tung hoành khắp nơi.
“Ân. . . . . .” Niệm Nghiễn chưa kịp chuẩn bị, đối phương đã bất ngờ xâm nhập lại ngay lập tức mà quấn lấy không rời, cả khoang miệng đều bị lấp đầy bởi chiếc lưỡi tham lam của Thôi Ân Trạch, chỉ một khắc sau, máu dồn lên não, Niệm Nghiễn cảm thấy tim đập nhanh hơn, phế quản như ngừng thở.
—— Kỳ thật, hai năm qua, Niệm Nghiễn có cảm giác chưa bao giờ mình thoát khỏi người này, không chỉ là trong mơ mà ngay cả những khi thanh tỉnh, y cũng không thể khống chế mà nghĩ về hắn. Thậm chí còn nhớ hơi thở của hắn, vòng tay ấm áp của hắn, đôi lúc còn muốn được . . . . hắn hôn, muốn một lần nữa cảm nhận đôi môi . . . . Có lẽ do “ăn nhiều nên quen miệng”, chẳng biết từ lúc nào Niệm Nghiễn đã không còn phản đối sự độc chiếm bá đạo của người này.
Nam nhân vẫn hăng say mà tàn sát chiếc lưỡi, bờ môi của Niệm Nghiễn không chút lưu tình. Niệm Nghiễn sau một hồi chống đỡ đã thấm mệt, sắp ngất xỉu thì Thôi Ân Trạch mới buông y ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai má. . . .
“Bảo bối, đây chỉ là một giấc mơ, chờ ngươi mở mắt ra, mọi thứ sẽ bình thường trở lại. . . .”
Vừa dứt lời, Thôi Ân Trạch đã biến mất trong đám cây cối um tùm. Phải qua rất lâu sau, Niệm Nghiễn vẫn chưa dám mở mắt ra, y không thể xác định nam nhân kia đã đi chưa, nếu hắn còn ở lại. . . . . .
Cuối cùng, Niệm Nghiễn run rẩy mà chầm chậm mở to hai mắt, chỉ thấy phía trước – ánh bình minh chói lòa xuyên qua những cành khô trơ trụi lá
Ngươi đi rồi? Tại sao không mang theo hơi thở cùng tất cả những dấu vết mặn nồng trên người ta đi luôn? Ngay cả không khí xung quanh ta giờ phút này cũng tràn ngập hơi ấm của ngươi —— với ta, nó chính là một thứ độc dược, một thứ độc dược khiến ta vừa sợ hãi lại vừa . . . khát cầu . . . . . .
Tại sao ngươi còn sống, Thôi Ân Trạch! ? Tại sao. . . . . . Không buông tha ta?
“A!” Tại chân núi yên tĩnh, bỗng dưng vang lên tiếng khóc rống của một thanh niên tuấn tú.
Tiếng khóc của y lọt vào tai, biến thành một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim của kẻ đang ẩn núp trong rừng cây. . . . . . . . .
. . . . . .
Gió vẫn cứ thổi. . . . . .
Cùng ngày, Niệm Nghiễn ly khai Hồi An thành, y chẳng muốn biết tên Liễu Thành Thành kia hiện giờ thế nào, cũng không cùng bọn người Cố Thanh Thương nói lời từ biệt. Một mình thu thập hành lý, lẳng lặng rời đi. Dân chúng Hồi An thành hiện nay đều ca ngợi tân nhiệm võ lâm minh chủ trí dũng phi thường, không ai còn chú ý đến chuyện nhân sĩ trên giang hồ đột nhiên mất tích.
Tâm trạng rối bời, cuộc sống trước mắt lại không có định hướng rõ ràng. Y không biết mình phải làm điều gì, cuộc sống của mình sẽ ra sao, cứ quất ngựa mà chạy như một người điên, đói bụng thì ăn, mệt nhọc liền ngủ. Liên tiếp vài ngày, Niệm Nghiễn đều uống rất nhiều rượu, dùng rượu để quên hết tất cả. Nhưng rượu vào lại càng tỉnh, mà càng tỉnh lại càng nhớ. Ngay cả trong giấc mơ mỗi đêm, nam nhân kia cũng không buông tha y – Niệm Nghiễn không hề biết rằng, sau khi y ngủ say, người kia vì sợ y cảm lạnh, sợ y bị bóng tối nuốt chửng nên mới ôm chặt y vào lòng, hy vọng bảo bối của mình có thể say giấc nồng.
Tối nay là hai tám tháng giêng, khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong năm đã qua. Cuộc sống lại trở về nhịp điệu bình thường, tuy rằng đơn điệu nhưng lại hạnh phúc. Cuộc sống bình thản với những niềm vui nho nhỏ như vậy luôn là niềm ao ước của Niệm Nghiễn.
Niệm Nghiễn ngồi một mình trong khách ***, kêu vài món, nhấm nháp mấy chung rượu. Mới được vài chung mà đầu óc đã choáng váng. Mấy ngay nay chỉ ăn với ngủ, một chút bạc trong túi cũng đã gần hết, ngày mai chắc phải đi kiếm việc gì đó mà làm. Hắn ta còn sống thì đã sao? Chẳng lẽ lại muốn ta chết thêm một lần?
Cầm lấy bình rượu muốn tu một hơi cho cạn, lại thấy chỉ còn có một giọt, dốc dốc bình rượu – nhìn cái bình trống rỗng, Niệm Nghiễn thở dài. Tại sao mình lại phải hủy hoại bản thân như vậy a? Ta đã dạo qua quỷ môn quan một lần, hiện giờ không thể dễ dàng mà buông xuôi như thế được. Niệm Nghiễn ơi Niệm Nghiễn, ngươi không xứng đáng làm người, không đáng mặt là một nam nhân.
Tiểu nhị mang nước nóng lên phòng, Niệm Nghiễn rửa mặt rồi định đi ngủ. Cởi áo ngoài, không những không cảm thấy lạnh mà lại còn có chút khô nóng? Chắc là do uống quá nhiều rượu đây, Niệm Nghiễn không nghĩ thêm, kéo chăn qua đầu mà ngủ.
Trời tháng giêng, càng về khuya càng lạnh,cho dù có đắp chăn bông dày mấy lớp thì nhiều lúc cũng phát run. Vậy mà Niệm Nghiễn lại cảm thấy khắp người nóng bừng bừng, đá tung cả chăn ra ngoài mà vẫn cảm nhận sức nóng đến thiêu người. Niệm Nghiễn ở trên giường lăn qua lộn lại, trên người chỉ còn một cái khổ mỏng tang, toàn thân mồ hôi vã ra như mưa. Hơn thế, loại nhiệt này rất kỳ quái, chảy từ ngực chảy xuống . . . . . hạ thân. . . cái thứ nam khí kia của Niệm Nghiễn càng lúc càng căng cứng. Hai năm qua, Niệm Nghiễn sống cuộc sống cấm dục, nếu có cũng chỉ lấy tay tự giải quyết, không hề thân cận với người nào. Không hiểu tại sao, kể từ sau khi bị Thôi Ân Trạch . . . Niệm Nghiễn đã không thể động tình với nữ nhân. Nhưng đêm nay, dục vọng trong người đang trào dâng như cơn đại hồng thủy, cảm giác này giống hệt với lần y bị Thôi Ân Trạch cho ăn xuân dược.
Xuân dược! Chẳng lẽ thứ thuốc Liễu Thành Thành thẩm thấu qua da mình ngoài tác dụng phong bế công lực còn có thể kích tình?
Làm sao bây giờ? Phân thân đang cương cứng như gậy sắt, Niệm Nghiễn không thể mò tay vào trong khố tử. . . . . .