Dọc theo đường đi, cẩm y công tử tự xưng hắn họ Trang – tên gọi Trang Phượng Lộ, là trang chủ của Phượng Hoàng sơn trang rất giàu có tại Liễu châu này.
Phượng Hoàng sơn trang? Niệm Nghiễn đã từng nghe qua cái tên này, sơn trang lấy kinh thương làm việc trọng yếu, rất ít khi giao thiệp với giang hồ, nhưng tứ đại hộ pháp của sơn trang lại có chút tiếng tăm, nhưng về phần vị trang chủ này. . . . . . Niệm nghiên đánh giá người trước mắt cẩn thận thêm một lần nữa – khuôn mặt không có gì đặc biệt, miễn cưỡng cũng có thể dùng hai từ “dễ nhìn”, làn da trắng nõn cho thấy người này từ nhỏ chắc chắn đã ăn sung mặc sướng, không phải chịu cực khổ, đúng là loại người công tử hào hoa – không hề lộ ra biểu hiện gì của kẻ có tâm hãm hại người khác. Nhưng kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu trên giang hồ đã nhắc nhở Niệm Nghiễn : không thể không đề phòng người này – tri nhân, tri diện, bất tri tâm – lòng hại người không nên có nhưng lòng phòng người thì phải có.
Nghĩ lại, Niệm Nghiễn cười mỉa mai : mình giờ này là một kẻ tứ cố vô thân, không danh dự, tiền tại, bằng hữu . . . y đã không còn gì để mất, bởi vậy e rằng ta sẽ làm thất vọng trang chủ rồi!
Đại sảnh của sơn trang quả thật to lớn, lộng lẫy. Niệm Nghiễn từng sống trong tổng đàn Mặc giáo mấy năm, lại sống trong hoàng cung một khoảng thời gian không ngắn. Đại sảnh này tất nhiên không thể so sánh với mức tráng lệ của cấm thành, tuy nhiên đối với một sơn trang bình thường mà nói – khí thế này thật khiến người khác ngưỡng mộ. Giữa sảnh, bốn người vận y phục chỉnh tề đứng thẳng – khí thế hiên ngang, oai phong khác thường – đó chắc hẳn là tứ đại hộ pháp của Phượng Hoàng sơn trang.
“Bạch huynh quang lâm tệ xá, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này, mời ngồi mời ngồi, Liễu nhi, mau dâng trà!” Bạch Vô Ức chính là tên hiện giờ của Niệm Nghiễn. Vô Ức —— tức là không có kí ức gì cả, Niệm Nghiễn tự nhủ với lòng phải sớm quên đi những chuyện không cần nhớ.
“Trang huynh quá khiêm tốn, nếu quý phủ của huynh có thể gọi là hàn xá, chỉ sợ trên đời này sẽ chẳng còn chốn nào xứng với bốn chữ tiên cảnh bồng lai” Trực giác Niệm Nghiễn không thích người tên Trang Phượng Lộ này, hắn đối với người khác nhìn như nhiệt tình, kì thực là phòng bị, hơn nữa ánh mắt hắn vô cùng vẩn đục – người khác không thể nhìn thấu – kẻ này có lẽ gian dối đã thành tính, khó mà thay đổi được.
“Ha hả, Bạch huynh thật biết nói đùa. Lúc ấy, Trang mỗ bạo miệng mà mời huynh đài về tệ xá, Bạch huynh sảng khoái chấp thuận như vậy, không biết có phải là do đã đoán được dụng ý của Trang mỗ?” Vừa uống trà, Trang Phượng Lộ vừa phun ra những lời này – ngữ khí không tức giận cũng không lo lắng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Cũng có thể nói như vậy, tại hạ cũng chỉ giúp đỡ lão nhân gia kia mà thôi, không muốn phải vì vậy mà xích mích với người khác – mong trang chủ lượng thứ mà thấu hiểu cho Bạch mỗ.”
“Ân?” Hai mắt Trang Phượng Lộ híp lại.
“Chuyện tại hạ đã nhận lời với người khác nhận định sẽ hoàn thành, trừ phi ta chết, nếu không, không kẻ nào có thể ngăn cản!” Giọng nói kiên định, giống như đang ra lệnh cho người khác chứ không phải thông báo. Khi nói ra những lời này, bản thân Niệm Nghiễn cũng ngây người một lúc—— đã bao lâu rồi y mới có cảm giác này, cảm giác độc chiếm, bá đạo—— trong một thời gian dài, Niệm Nghiễn đã quên mình chính là giáo chủ của Mặc giáo, thế lực duy nhất trên giang hồ có thể cùng triều đình phân tranh.
“Ha hả, như vậy a. . .” Từ cái nhìn đầu tiên, Trang Phượng Lộ đã cảm thấy người thanh niên này không phải là một người bình thường, diện mạo tuy không anh tuấn (sau khi rời khỏi hoàng cung, Niệm Nghiễn đã dịch dung), võ nghệ thì chưa biết thế nào – nhưng khí thế ung dung lại quyết đoán kia – người khác khó mà sánh kịp. Nhưng hắn cũng khó hiểu, trên khuôn mặt người thanh niên kia, cùng một lúc lại chứa đựng nhiều loại cảm xúc như vậy : dịu dàng có, bình tĩnh có, thậm chí bi thương sầu thảm cũng có. Dáng người không hề có chút nữ tính, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ dịu dàng – khí thế lan tỏa lấn át tất cả những kẻ đang có mặt tại đây. Bạch Vô Ức, ngươi rốt cuộc là ai?
“Ta cũng không ngại nói cho huynh đài biết, bản trang chủ không cần biết dùng phương pháp gì, nhất định phải đạt được mục tiêu của mình—— quả thật rất cố chấp giống huynh đài.”
“Để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn? Trang chủ đã không hiểu ý của ta rồi. Nhưng nếu ta có ý như vậy, trang chủ muốn xử lý chuyện này thế nào đây?”
“Huynh đài quả nhiên không phải là kẻ tầm thường, hương trà này của ta đã không thể khiến huynh đài mê man thì ta đây cùng với bốn đại hộ pháp kia nhất định sẽ cung kính tiếp đãi Bạch huynh.” Lúc này, trong đại sảnh Phượng Hoàng sơn trang xuất hiện tầng tầng lớp lớp bẫy rập. Đầu tiên chính là mười loại độc dược được tẩm vào chiếc ghế đàn hương mà Niệm Nghiễn đang ngồi – nếu trước đó không từng uống giải dược, chỉ cần lại gần vài bước, nhất định sẽ trúng độc, nửa canh giờ sau chắc chắn cong mạng; tiếp theo chính là mê dược có trong nước trà – mê dược này không có gì đặc biết, có chăng cũng chỉ khiến người ta mê man vài canh giờ. Nhưng nếu sau khi uống loại mê dược này mà ngửi phải hương của Dị Mộng hoa của Tây Vực thì trong cơ thể sẽ hình thành một loại cực độc, toàn thân mất đi khí lực, không thể nhúc nhích, kịch độc sẽ chậm rãi gặm nhấm vào tim. Cuối cùng, chính là tiếng đàn của ca nương đang ngồi xa xa kia, cho dù có thể thoát được hai cái bẫy chết người kia, thì tiếng đàn của ca nương này khó mà có thể hóa giải được – vì nàng ta đang sử dụng một cây đàn cổ, sớm thất truyền hàng trăm năm trước gọi là Vận Trăn—— đàn này có đặc điểm, phát ra một tiếng, tâm thần sẽ loạn, phát ra hai tiếng chắc chắn nội thương, ba tiếng sẽ khiến người nghe đứt hết gân cốt.
“Làm phiền trang chủ đã bận tâm, Bạch mỗ cáo từ.” Giỏi lắm, Trang Phượng Lộ, thủ đoạn thật ngoan độc! Nếu y chưa từng đi theo sư phụ Dị nhân học tập y hóa nhiều năm, một ải này – không thể vượt qua, hôm nay nhất định đã bỏ mạng tại Phượng Hoàng sơn trang kia rồi. Dù chưa ngửi thấy mùi gỗ đàn hương tẩm độc, nhưng ngay từ đầu Niệm Nghiễn đã nghi ngờ tên Trang Phượng Lộ – vì thế, vừa vào đại sảnh, y đã vận khí – dùng miệng để hô hấp – vì loại độc này khi tiến vào trong miệng sẽ bị khẩu dịch hấp thu, nếu có cũng chỉ lưu lại một lượng rất nhỏ, không đáng kể. Về phần tách trà, Niệm Nghiễn cũng chưa phát hiện ra ngay. Lúc sau, nhìn thấy lá trà trong tách khô héo một cách kỳ lạ – liền phát hiện trà này có vấn đề. Mê dược tuy rằng vô sắc vô vị, nhưng nó đã ăn mòn lá trà khiến chúng bị khô vàng hết thảy. Nhưng ở đại sảnh lúc đó không có Dị Mộng hoa nên cũng dễ dàng chống đỡ, Niệm Nghiễn liền lấy giải dược trong người ra, lén bỏ vào tách trà – bởi thế y mới có thể thong thả cùng tên Trang Phượng Lộ kia thưởng trà.
Xem ra, họ Trang kia đã sớm bày ra thiên la địa võng chỉ còn chờ mình rơi vào mà thôi. Cầm túi gấm trên tay, Niệm Nghiễn lắc đầu, cũng chỉ vì nó mà trên đường gặp rất nhiều chướng ngại – chướng ngại nào cũng muốn lấy mạng y. Tung hoành giang hồ nhiều năm, những kẻ khẩu phật tâm xà như vậy – Niệm Nghiễn gặp không ít nhưng mức độ xảo quyệt như Trang Phượng Lộ thì đây mới là lần đầu tiên.
Niệm Nghiễn lau mồ hôi lạnh trên trán¬—— xem ra, lần này mình đã đi lo chuyện bao đồng, tự rước phiền toái vào thân rồi. . . . . .
Nhưng có một điều Niệm Nghiễn vẫn không hiểu, chính là nàng ca nương kia – nàng ta có vẻ rất kỳ lạ. Trang Phượng Lộ hao tâm tổn trí bày ra thế trận như vậy – ải cuối cùng nhất định phải là ải chí mạng, vậy mà Niệm Nghiễn lại có thể dễ dàng mà bước khỏi sơn trang. Không lẽ là mình đã quá đa nghi. . . . . . .
Ai, không nghĩ nhiều như vậy , chạy nhanh đem túi gấm này đến cho Vương lão bản ở phía bắc là được rồi—— cứ nghĩ chỉ giúp người khác vận chuyển một cái túi gấm thì có thể xảy ra chuyện gì? Không ngờ chẳng những xảy ra chuyện mà còn toàn là những nguyện nguy hiểm đến tính mạng. Aizz
“Tức chết đi được, tại sao, tại sao hắn không chết?!” Trong Phượng Hoàng sơn trang, Trang Phượng Lộ đang tức giận, đập vỡ một chiếc bình cổ.
“Ta bỏ bao tâm huyết bày ra tới ba cạm bẫy như thế, vậy mà hắn có thể phá được, tại sao lại xảy ra chuyện này?” Giọng nói vô cùng giận giữ, sắc bén như muốn cư đứt người bên cạnh – không thể nào hình dung được đây chính là Trang Phượng Lộ trầm ổn, bình tĩnh của nửa canh giờ trước.
Tứ đại hộ pháp đều lắc đầu thở dài. Lại một kế hoạch nữa bị thất bại, trang chủ này tính tình vốn thất thường. Lúc thì bình ổn như nước hồ mùa thu, lúc lại đùng đùng hung hăng như hổ dữ cắn người. Hắn ta không chỉ độc ác mà cách đối nhân xử thế còn xoay như chong chóng – những người bên cạnh đều cảm thấy âm trầm khủng bố, toát mồ hô lạnh mà đứng cạnh vị trang chủ này. . . . . .
“Trang chủ, người xem!” Thị nữ vừa rồi đánh đàn đột nhiên kêu to lên.
Trang Phượng Lộ lại gần mới thấy, đàn cổ Vận Trăn kia đã bị đứt mất một dây.
“Thì ra là thế, đàn cổ Vận Trăn này nếu thiếu đi dù chỉ một dây thì cũng như những cây đàn khác, không có gì khác biệt. Nhưng lúc ấy, tên Bạch Vô Ức kia không thể dùng nội lực mà phá đứt dây đàn được, chẳng lẽ. . . . . .”
“Chẳng lẽ trước đó đã có kẻ âm thầm phá hoại?” Một trong bốn đại hộ pháp lên tiếng.
“Đúng thế, hơn nữa thực lực của người này chắc chắn không hề thua kém Bạch Vô Ức. Chúng ta không hề phát hiện đàn thiếu một dây. Nói cách khác, chỉ có thể trong khoảng thời gian Phượng Nhi lấy đàn ra gảy, trong một khắc ngắn ngủi đó hắn đã qua mặt tứ đại hộ pháp mà phá hỏng dây đàn – võ công của kẻ này thập phần cao thâm. Chưa hết, chỉ riêng chuyện hắn am hiểu đặc tính của Vô Trăn đã thất lạc cách đây cả trăm năm cũng khiến người ta kinh ngạc.”
Người này là ai? Bạch Vô Ức có thể vượt qua hai ải đã làm Trang Phượng Lộ sửng sốt, vậy mà trong thiên hạ lại có kẻ có thể hóa giải ải thứ ba này như trò chơi của con trẻ. Xem ra, muốn có được đồ vật kia, sẽ phải hao tốn không ít trí lực đây. Nhưng như thế thì mới hứng thú, không phải sao?
Trang Phượng Lộ đột nhiên cười như một kẻ điên rồi đứng lên. Vẻ nổi giận lúc trước đã hoàn toàn biết mất, tiếng cười quỷ dị khiến cho người chết nằm dưới mồ cũng dựng mao mà sợ hãi. . . . . .