Tối đến, Phùng Ngọc Yến có chút băn khoăn, nàng nhớ lại nhiệm vụ thứ hai
của mình: bảo vệ Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công khỏi chết ở Lâm An.
Đến giờ đã sắp đến hết cốt truyện chính rồi, vậy mà Lâm An vẫn chưa có
gì xảy ra. Nàng băn khoăn không biết mình có nên rời Lâm An đi không.
Theo cốt truyện, thời gian này đúng thật Hồng Thất Công cùng Hoàng Dược
Sư cũng ở Lâm An, nhưng mà nàng đã cho Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh đôi
bảo vệ cổ tay, hiển nhiên kịch tình cũng nên thay đổi mới phải.
Hơn nữa, Phùng Ngọc Yến có chút thắc mắc, với lịch duyệt cùng võ công
của Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công, trừ khi có người trọng sinh ở thế
giới này gặp được kỳ ngộ, còn không làm gì có ai có thể đả thương bọn
họ? Mà người trọng sinh thì đã có ba người là mình, Trình Y Y, Vô Song
hiện tại đều đã ở đây rồi.
Phùng Ngọc Yến bỗng nhiên có chút bất an. Tiểu Linh chỉ nói có “khoảng”
một hai người trọng sinh, mà tính cả mình, hiện tại đã biết được ba
người trọng sinh rồi, vậy có thể có người thứ tư lắm chứ. Nếu kẻ này lại có võ công từ kiếp trước, vậy thì không phải không thể gây nguy hiểm
cho Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công rồi.
Phùng Ngọc Yến không an lòng, dặn dò Vô Song bảo vệ y quán, sau đó không trả lời mọi người hỏi đi đâu mà trực tiếp biến mất. Nàng có một linh
cảm rằng tối nay kiểu gì cũng có thể xảy ra chuyện. Tuy linh cảm chỉ là
linh cảm, nhưng Phùng Ngọc Yến vẫn thi triển khinh công đi tới hoàng
cung để đề phòng bất trắc.
Đứng trên một nóc nhà của hoàng cung, Phùng Ngọc Yến cảm giác trải ra
toàn bộ hoàng cung. Nàng muốn cảm nhận xem Lão Ngoan Đồng cùng Hồng Thất Công có ở trong cung ăn vụng như cốt truyện hay không.
Chợt nàng phát hiện một người có mức nội lực không tầm thường. Lập tức Phùng Ngọc Yến khinh công về phía người kia.
Đến cách người kia một trăm mét, Phùng Ngọc Yến dừng lại, ẩn nấp sau một gốc cây. Nàng quan sát thấy một lão già râu bạc dài, mặt hồng hào
phương phi đang khinh công tìm kiếm một cái gì đó.
Phùng Ngọc Yến cau mày, nàng chưa gặp người này nhưng nhìn bộ dáng thì
hẳn là Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông không thể nghi ngờ. Tại sao Châu Bá
Thông lại ở đây? Nếu vậy thì Hồng Thất Công hẳn phải cũng ở quanh đây.
Phùng Ngọc Yến tiếp tục trải cảm giác, nhưng nàng không phát hiện bất cứ một người nào đáng nghi.
Phùng Ngọc Yến cau mày, nàng nghĩ ngợi một chút, sau đó quyết định chặn đường Châu Bá Thông lại hỏi.
Lắc mình một cái, thân thể Phùng Ngọc Yến biến mất, bóng dáng nàng xuất
hiện trước mặt Châu Bá Thông, khiến lão ngoan đồng giật mình thủ thế.
Phùng Ngọc Yến hỏi nhỏ:
“Châu Bá Thông?”
Châu Bá Thông giật mình, hắn đột nhiên thấy một nữ nhân áo trắng ở trước mặt mình, xinh đẹp thoát tục.
“Quỷ a!”
Châu Bá Thông lập tức hét lên một tiếng, sau đó quay đầu chạy.
Quỷ cái đầu ngươi. Phùng Ngọc Yến mắng thầm trong lòng, thân hình đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện chặn đầu Châu Bá Thông.
“Đừng sợ, ta là người a.”
Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng nói. Châu Bá Thông đang định chạy đi, nhưng
nghe Phùng Ngọc Yến nói vậy liền dừng lại. Hắn nhìn ngó một hồi rồi nói:
“Cũng phải, ngươi có bóng, không phải quỷ.”
Phùng Ngọc Yến không thích nhiều lời lúc này, nàng trực tiếp hỏi:
“Hồng lão ca có phải cũng ở bên trong hoàng cung?”
Châu Bá Thông giật mình hỏi:
“Ngươi nói Hồng Thất Công là lão ca? Ngươi là ai?”
“Ta là Phùng Ngọc Yến, nghĩa muội của Hồng Thất Công.”
Châu Bá Thông a lên một tiếng, rồi nói:
“Ngươi là Phùng Ngọc Yến? Hồng lão ăn mày kia luôn nhắc tới thức ăn
ngươi nấu, khiến cho nha đầu Hoàng Dung kia bực tức không nấu ăn cho
chúng ta nữa.”
Phùng Ngọc Yến cười khổ một cái, nàng chẳng qua là có cái hệ thống bug
thôi. Nếu quả thật chỉ học nấu ăn, còn lâu mới nấu ngon như Hoàng Dung.
“Hồng lão ca hiện đang ở đâu?”
Châu Bá Thông rầu rĩ nói:
“Không biết a.”
Phùng Ngọc Yến cau mày hỏi lại:
“Ngươi không biết? Vậy Hoàng Dung và Quách Tĩnh đâu?”
“Quách Tĩnh bị thương, Hoàng Dung bế Quách Tĩnh đi đâu không biết. Ta đang đi tìm lão ăn mày đây.”
“Cái gì?”
Phùng Ngọc Yến ngạc nhiên hỏi lại. Nàng rõ ràng đã cho Quách Tĩnh bao
tay bảo vệ, vậy mà vẫn bị thương? Ai có thể làm cho hắn bị thương?
Phùng Ngọc Yến rất nhanh suy nghĩ, lúc này quan trọng nhất là phải tìm
ra Hồng Thất Công cùng Hoàng Dược Sư. Theo như cốt truyện, nếu Quách
Tĩnh bị thương, vậy họ sẽ trở về Ngưu Gia Thôn. Hoàng Dược Sư cũng sẽ
xuất hiện ở Ngưu Gia Thôn. Phùng Ngọc Yến trải cảm giác một lần nữa,
nàng đã năm mươi năm không nhìn cốt truyện, hiện tại cũng không nhớ ra
được Hồng Thất Công đang ở đâu. Phùng Ngọc Yến chủ yếu tập trung cảm
giác ở gần phòng bếp. Nàng cuối cùng cũng tìm thấy Hồng Thất Công ở kho
đông lạnh.
“Đi.”
Phùng Ngọc Yến cùng Châu Bá Thông phóng về phía kho đông lạnh. Châu Bá
Thông vừa đi vừa nghi ngờ, không biết tại sao Phùng Ngọc Yến lại đi về
hướng này. Hắn đã tìm hướng này lâu rồi mà không có kết quả. Đến khi
Phùng Ngọc Yến đẩy cửa kho lạnh, hai người vào nhìn thấy Hồng Thất Công, Châu Bá Thông lúc này mới há hốc mồm ngạc nhiên.
“Đại ca!”
Nghe tiếng Phùng Ngọc Yến, Hồng Thất Công ngạc nhiên hỏi:
“Phùng muội, tại sao ngươi lại ở đây?”
“Chuyện dài lắm, chúng ta đi trước đã. Võ công của ngươi…” Phùng Ngọc
Yến đang nói bỗng nhiên cau mày. Nàng phát hiện võ công của Hồng Thất
Công giảm sút một cách nghiêm trọng, trong thân thể còn dư lại một chút
độc tố.
Hồng Thất Công cười khổ nói:
“Ta trúng lão độc vật ám toán, võ công bị phế rồi.”
Phùng Ngọc Yến lấy ra hai viên thuốc, đưa cho Hồng Thất Công rồi nói:
“Ngươi ăn vào trước đi.”
Hồng Thất Công cầm lấy hai viên thuốc, sau đó trực tiếp uống. Đối với vị nghĩa muội này, Hồng Thất Công rất có niềm tin nàng sẽ không hại mình.
Đây là cảm giác của Hồng Thất Công, nó chưa bao giờ gây cho hắn thất
vọng.
Thuốc vừa vào miệng đã tan trôi xuống cổ họng, một cỗ thanh thuần khí
tức từ trong cổ họng chui xuống dạ dày, sau đó lan ra toàn thân. Hồng
Thất Công ngạc nhiên nói:
“Đây là sinh cơ đan?”
Phùng Ngọc Yến có chút ngạc nhiên hỏi lại:
“Ngươi biết?”
Hồng Thất Công gật đầu nói:
“Nha đầu Hoàng Dung có đưa cho ta sáu viên, ta uống hết mới cầm cự được nọc độc rắn của lão độc vật.”
Cái này cũng là do Phùng Ngọc Yến xuất hiện, khiến cho Âu Dương Phong
nghe Âu Dương Khắc mô tả xong liền thay đổi xà trượng, tăng thêm một
chút kịch độc. Hồng Thất Công may mắn có sáu viên sinh cơ đan của Hoàng
Dung mới trụ lại được cái mạng, bức ra phần lớn độc rắn. Thế nhưng võ
công không thể phục hồi, nọc rắn trong người tuy rằng đã áp chế, nhưng
vẫn có nhất định tỷ lệ nguy hiểm.
Nhìn thần sắc của Hồng Thất Công dần dần sáng lên, chứng tỏ độc tố hoàn
toàn bị loại bỏ, Phùng Ngọc Yến lúc này mới hỏi Hồng Thất Công xem
chuyện gì đã xảy ra.