Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 85: Từ Chối

“Phùng cô nương, chúng ta lại gặp lại.”

Triệu Húc nở nụ cười nhìn Phùng Ngọc Yến đang đứng trước mặt mình.

Phùng Ngọc Yến thi lễ đáp:

“Khấu kiến hoàng thượng.”

“Ngươi đứng dậy đi.”

Phùng Ngọc Yến đứng dậy, ánh mắt bình thản chờ đợi xem Triệu Húc sẽ làm gì.

Triệu Húc cười khổ nói:

“Thật vất vả mới có thể nói chuyện riêng với Phùng cô nương. Ta cũng không có biện pháp nào khác.”

Phùng Ngọc Yến im lặng, nàng đối với vị Triệu Húc này không có cảm tình, nhưng cũng không có ghét bỏ, vì hắn từ trước đến giờ đều không sử dụng quyền lực đạt được mục đích của hắn. Đối với hành động của Triệu Húc, Phùng Ngọc Yến thật ra có chút tán thưởng.

Triệu Húc nghiêm túc nói:

“Phùng cô nương, gả cho ta đi.”

Phùng Ngọc Yến thở dài đáp:

“Hoàng thượng, chuyện này không cần bàn thêm nữa. Ta sẽ không gả cho bất kỳ người nào, dù ngươi là hoàng thượng cũng không ngoại lệ. Ngươi không cần phải phí công như vậy.”

“Tại sao? Ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ ngươi muốn!”

Triệu Húc thật sự nóng nảy, hắn lần đầu tiên đối với một cô gái động tâm, vậy mà đã dùng đến thủ đoạn này rồi vẫn không đả động được Phùng Ngọc Yến.

Phùng Ngọc Yến nở nụ cười khuynh sắc khuynh thành nói:

“Cái ta cần không ở thế giới này.”

Cái nàng cần, là cùng những người nàng yêu quý, cùng nhau chu du đi khắp các thế giới. Huống hồ, bản thân nàng không có chuyện yêu một người đàn ông nào.

Triệu Húc buồn rầu hỏi:

“Ta không có một cơ hội nào sao?”

Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:

“Ngươi không cần phải cố chấp như vậy. Xinh đẹp nữ tử trên đời có rất nhiều. Còn nữa, ngươi cũng thu hồi lại chức Ngự y đi, ta không có ý định làm ngự y.”

Triệu Húc ngẩn người hỏi:

“Tại sao? Ngự y có gì không tốt?”

Phùng Ngọc Yến thở dài một cái rồi nói:

“Không phải không tốt, chính là thời gian của ta cũng không có nhiều.”

Triệu Húc nghe Phùng Ngọc Yến nói như vậy, mờ mịt không hiểu. Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Ngươi không sợ ta dùng thánh chỉ ép ngươi?”

Phùng Ngọc Yến nụ cười nở trên môi nói:

“Việc đó, đại khái ngươi có thể thử một chút.”

Nàng nói xong, không khí xung quanh chợt căng thẳng, trên người Phùng Ngọc Yến toát ra một cỗ cường đại khí thế. Triệu Húc bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn không thể cử động. Triệu Húc không thể ngờ, vị cô nương xinh đẹp như tiên thiên này lại là một cao thủ, thậm chí mạnh mẽ gấp nhiều lần Trình Y Y. Tư Mã Viên đang ở bên ngoài, cảm nhận cỗ khí thế này, mặt hắn lập tức trắng bệch, vội chạy vào thư phòng.

“Hoàng thượng, ngài không sao chứ?” Tư Mã Viên trông thấy Triệu Húc dáng vẻ sợ hãi, mặt tái xanh, bất chấp tất cả đứng ra cản trước mặt Triệu Húc.

Phùng Ngọc Yến thu lại khí thế, nàng lạnh lùng nói:

“Ngươi đã hiểu chưa?”

Triệu Húc khuôn mặt tái xanh lúc này nhìn Phùng Ngọc Yến, càng lộ ra vẻ không cam lòng. Người đẹp như vậy, lại lợi hại như vậy, tại sao lại không vì trẫm mà phục vụ? Thật sự không cam lòng a. Nhưng Triệu Húc cũng biết, cấp số cao thủ như Phùng Ngọc Yến, không ai có thể cản lại nàng, Tư Mã Viên chắc chắn không thể, thậm chí thần tăng Thiếu Lâm mạnh nhất cũng không thể có cái khí thế cường đại vừa rồi.

Triệu Húc đành phải gật đầu. Hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh như băng trước mặt, khuôn mặt mà hắn chắc chắn rằng, sau này hắn không thể nào quên nàng. Ấn tượng nàng để lại cho hắn quá mạnh mẽ.

Triệu Húc phân phó cho Tư Mã Viên:

“Hủy bỏ phong chức ngự y cho Phùng cô nương, ngươi đưa nàng ra khỏi hoàng cung.”

Tư Mã Viên làm sao không biết Triệu Húc nghĩ gì, thầm nghĩ vị minh quân này quả thực biết tiến thoái. Cấp số cao thủ như Phùng Ngọc Yến, đến sư phụ hắn cũng không thể trực diện chống đỡ. Chỉ bằng khí thế nàng vừa tỏa ra đã khiến hắn tim đập chân run, thực lực nếu thi triển ra cũng chỉ đạt tới ba thành, chắc chắn sẽ bị một chiêu giết chết.

Tư Mã Viên dẫn Phùng Ngọc Yến đi ra ngoài cung. Phùng Ngọc Yến từ chối đi kiệu về, nàng khinh công còn nhanh hơn kiệu nhiều lắm. Trực tiếp trước ánh mắt sững sờ của Tư Mã Viên, Phùng Ngọc Yến bóng hình biến mất vô tung vô ảnh.



“Sư phụ đi vào cung một mình như vậy không biết có vấn đề gì không?” Tiếu Tiếu vừa lo lắng, vừa ghi chép bệnh tình của bệnh nhân.

“Yên tâm đi, không ai có thể làm hại được Ngọc Yến tỷ đâu.” Vô Song cười đáp. Hắn là người ở bên Phùng Ngọc Yến lâu nhất. Tuy không biết chân thực Phùng Ngọc Yến tột cùng mạnh đến mức nào, nhưng Vô Song biết, trên đời này có thể giữ lại Phùng Ngọc Yến người còn chưa ra đời đâu.

Trình Y Y cùng Nam Cung Nguyệt đã ra ngoài đi chợ rồi. Hai nàng lứa tuổi và tính cách vừa hợp, trò chuyện rất thoải mái, thật như hai tỷ muội. Có Trình Y Y bên ngoài bảo vệ, Vô Song cũng không lo lắng cho an toàn của Nam Cung Nguyệt.

“Ta không lo lắng sư phụ không ra ngoài được, ta chỉ lo là tên hoàng đế kia háo sắc, thấy sư phụ xinh đẹp như vậy, lại giở trò theo đuổi mà thôi. Một tên Triệu gì gì đó đã đủ mệt mỏi rồi.”

Tiếu Tiếu bĩu môi một cái. Nàng có biết đâu, tên háo sắc hoàng đế mà nàng vừa nói, lại chính là tên Triệu gì gì đó vẫn theo đuổi sư phụ nàng.

Vô Song nghe nói vậy cũng cau mày. Đối với việc Triệu Húc theo đuổi Phùng Ngọc Yến, Vô Song cũng không có gì kỳ quái. Kiếp trước hắn cũng là một đại mỹ nữ, nam tử theo đuổi vô số, hắn cũng không có gì phản cảm việc này. Nhưng nếu để dính tới hoàng quyền, việc này có chút đau đầu. Nhưng rất nhanh Vô Song mặt lại trở lại bình thường. Hoàng đế thì thế nào? Đến lúc ép buộc nhau, hắn sẽ cùng Phùng Ngọc Yến bỏ đi là xong. Đánh mấy ngàn người hắn không thể, nhưng chạy trốn thì không thành vấn đề.



Phùng Ngọc Yến cũng không lập tức trở về y quán, nàng đi dạo quanh khu buôn bán một lúc. Mặc dù đã mang mạng che mặt, Phùng Ngọc Yến dáng người cùng phong thái vẫn không thể giấu diếm, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt trông theo.

Phùng Ngọc Yến cũng không để ý, có lẽ nàng cũng đã quen việc này. Nàng đi dạo một vòng, cảm thấy không có gì đáng mua, liền quay người trở về. Nhưng vừa định rời đi, Tiểu Linh tiếng nói vang lên trong đầu:

“Chủ nhân, ngươi nhìn bên trái, có một cái ngọc bội màu đen xì.”

Phùng Ngọc Yến nhìn lại phía bên trái mình, nàng quả thật thấy một người bán hàng rong, trước mặt bày biện một số đồ đạc bán. Các món đồ trông có vẻ cổ kính, trong đó có một cái ngọc bội màu đen xì, không chút nổi bật, nhìn như hàng rẻ tiền.

Phùng Ngọc Yến đi tới phía người này, hỏi:

“Ngọc bội này bán thế nào?”

Người bán rong ngẩng đầu lên thì thấy một vị cô nương bộ dáng thướt tha, dù đã mang mạng che mặt nhưng chắc chắn là một tuyệt đại mỹ nhân. Hơn nữa nàng trên người toát ra hương thơm hoa bách hợp tự nhiên, nhất thời hắn thần hồn bị câu đi.

Phùng Ngọc Yến nhìn thấy người bán rong ngẩn người nhìn mình, bất đắc dĩ hỏi lại:

“Ngọc bội này ngươi bán thế nào?”

“A, cái gì? Cô nương muốn mua miếng ngọc bội này?” Người bán rong thanh tỉnh, vội vàng hỏi lại.

Phùng Ngọc Yến gật đầu. Người bán rong nói:

“Cái này ngọc bội ta mua được giá rẻ từ một tên trộm, cô nương muốn mua, một lượng bạc tốt lắm.”

Một lượng bạc cho một cái ngọc bội trông rẻ tiền, tuyệt đối không đáng giá. Tuy nhiên Phùng Ngọc Yến là ai? Nàng là chân chính bạch phú mỹ a.

Sảng khoái trả tiền, Phùng Ngọc Yến liền rời đi. Nàng vừa bước ra khỏi khu buôn bán, trước mặt đã bị sáu người chặn lại.