“Ra là Mộ Dung thiếu hiệp, xin hỏi Mộ Dung thiếu hiệp sư thừa nơi nào?”
Vô Song ánh mắt lại đánh sang Phùng Ngọc Yến. Hết cách, Phùng Ngọc Yến lại phải lắc đầu.
Vẫn để ý Phùng Ngọc Yến, Vương Xử Nhất cùng Bành Liên Hổ có thể đoán được Vô Song sẽ từ chối.
“Ta không thể nói được!”
Vương Xử Nhất cũng không làm khó Vô Song, quay sang hỏi Hoàn Nhan Khang:
“Ngươi tên gì? Sư phụ ngươi là ai?”
Hoàn Nhan Khang vốn nghe tên Vương Xử Nhất, lòng đã sớm run sợ, đang
muốn lủi đi cho mau. Không ngờ vẫn bị hỏi, đành đứng lại đáp:
“Ta tên Hoàn Nhan Khang, còn tên sư phụ thì ta không thể nói với ngươi được.”
Vô Song hừ một tiếng nói:
“Hắn là đệ tử Khưu Xử Cơ trong Toàn Chân Thất Tử, mỗi tội là một kẻ vô sỉ.”
Hoàn Nhang Khang nghe vậy biến sắc hỏi:
“Sao ngươi biết?”
Bành Liên Hổ nghe vậy tức mình hỏi lại:
“Ngươi là ai, dám nói tiểu vương gia như thế?”
Vô Song nhe răng cười hỏi:
“Ta nói thế thì sao? Ngươi có thể làm thế nào?”
“Ngươi… ngươi…”
Bành Liên Hổ biết mình trước mặt Vô Song rất khó chiếm tiện nghi, hơn
nữa có vẻ vừa rồi Vô Song còn lưu thủ. Hắn cũng không dám quá phận.
Đám người Linh Trí Thượng Nhân lúc này nhìn Vô Song ánh mắt tức giận.
Bọn hắn rất muốn động thủ nhưng lại ngại Vương Xử Nhất và ngại cả võ
công của Vô Song.
Vương Xử Nhất nhìn Hoàn Nhan Khang nói:
“Ta đã đoán ngươi là đệ tử của Khưu sư huynh. Hừ, sư phụ ngươi trước khi truyền thụ võ công cho ngươi đã nói những gì?”
Hoàn Nhan Khang hoảng sợ, nhanh chóng xoay chuyển ý mà cười nói với Vương Xử Nhất:
“Đạo trưởng đã quen biết gia sư, ắt là bậc tiền bối. Mời đạo trưởng giá lâm tệ xá để vãn bối được học hỏi.”
Vương Xử Nhất hừ một tiếng cũng chưa trả lời. Hoàn Nhan Khang lại quay sang Quách Tĩnh vái một cái, cười khẽ nói:
“Ta và Quách huynh không đánh nhau không quen biết. Võ nghệ của Quách
huynh, tiểu đệ vô cùng khâm phục, mời Quách huynh, đạo trưởng và Mộ Dung huynh cùng tới tệ xá, chúng ta kết làm bạn bè, nên chăng?”
Quách Tĩnh chỉ cha con Mục Dịch nói:
“Chuyện kết thân của ngươi tính thế nào?”
Hoàn Nhan Khang nhăn nhó nói:
“Chuyện này thong thả sẽ bàn sau.”
Mục Dịch kéo tay áo Quách Tĩnh nói:
“Quách tiểu ca, chúng ta đi thôi, không cần đếm xỉa tới y nữa.”
Bành Liên Hổ quay về phía Phùng Ngọc Yến hỏi:
“Vị cô nương này có lẽ là bạn hữu của Mộ Dung thiếu hiệp, xin hỏi cô nương xưng hô thế nào?”
Phùng Ngọc Yến lắc lắc đầu, không định đáp.
Hoàn Nhan Khang hướng về Vương Xử Nhất vái một vái rồi nói:
“Vãn bối xin chờ ở tệ xá. Người cứ hỏi Triệu Vương Phủ là đúng. Trời rét tuyết lạnh, đúng là lúc ngồi quanh lò sưởi thưởng tuyết, xin mời tới
uống vài chén.”
Sau đó lên ngựa chạy thẳng. Bành Liên Hổ vốn định hỏi Phùng Ngọc Yến
thêm mấy câu nhưng thấy mọi người rời đi, bên cạnh lại có Mộ Dung Vô
Song nhìn chằm chằm, rốt cuộc đành từ bỏ, cũng rời đi.
Vương Xử Nhất nhìn Quách Tĩnh nói:
“Tiểu ca, ngươi đi theo ta.”
Quách Tĩnh nói:
“Ta phải chờ một người bạn thân.”
Nói xong, chợt thấy Hoàng Dung trong đám đông nhảy ra cười nói:
“Ta không có việc.”
Hoàng Dung chợt nhìn sang Vô Song, sau đó nhìn sang Phùng Ngọc Yến gần
đấy, ánh mắt biến thành ngạc nhiên. Sau đó Hoàng Dung tiến tới gần Phùng Ngọc Yến hít hít vài cái, lại càng tỏ ra ngạc nhiên, sau đó hỏi:
“Vị tỷ tỷ này, ngươi dùng túi thơm gì mà thơm vậy?”
Phùng Ngọc Yến ngạc nhiên, sau đó cũng lắc đầu đang định mở miệng thì Mộ Dung Vô Song chen ngang vào:
“Ngọc Yến tỷ thơm tự nhiên, không dùng túi thơm đấy.”
Hoàng Dung hai mắt trợn tròn, Quách Tĩnh không phản ứng, Vương Xử Nhất
nhìn Phùng Ngọc Yến nhiều hai mắt, dù sao người tỏa mùi thơm tự nhiên
cũng là rất hiếm thấy đấy.
Lúc này Tam đầu giao Hầu Thông Hải đuổi tới, Hoàng Dung vội vàng thi triển khinh công, nhanh chóng chạy đi mất.
Quách Tĩnh ôm quyền cám ơn Vô Song, Vô Song khách khí ôm quyền đáp lại.
Vô Song tuy chê Quách Tĩnh xấu trai, nhưng thật ra cảm tình với Quách
Tĩnh chân thật tính cách không sai.
Vương Xử Nhất lúc này đột nhiên tóm lấy tay Quách Tĩnh, chen ra khỏi đám đông, chân không bám đất chạy chạy mau ra ngoài thành.
Vô Song cùng Phùng Ngọc Yến thấy vậy cũng thi triển khinh công, giữ khoảng cách bám theo.
Vương Xử Nhất cước bộ rất mau, không bao lâu đã ra tới ngoài thành, lại
chạy thêm vài dặm, tới phía sau một ngọn núi. Y không ngừng gia tăng
cước bộ, cố ý muốn dò xét võ công của Quách Tĩnh, càng chạy càng mau.
Thế nhưng y không biết cách đấy một dặm, Phùng Ngọc Yến và Vô Song cũng
đang giữ khoảng cách đi theo hai người. Dù sao với công lực và thân pháp của Phùng Ngọc Yến và Vô Song, Vương Xử Nhất dù cách một trăm mét cũng
không cách nào phát hiện.
Vốn chỉ đi theo đề phòng an toàn cho Quách Tĩnh, Vô Song cùng Phùng Ngọc Yến cũng không định lại gần nghe hai người nói gì. Một lúc sau, hai
người Quách Tĩnh và Vương Xử Nhất quay về, Vô Song cùng Phùng Ngọc Yến
cũng đi về theo.
Quách Tĩnh và Vương Xử Nhất đi thẳng tới khách sạn Cao Thăng phía tây
thành, tới cổng khách sạn thấy bên trong có mười mấy tên thân binh áo
bạc khom lưng làm lễ, nói với Vương Xử Nhất:
“Bọn tiểu nhân vâng lệnh tiểu chủ, mời đạo trưởng và Quách gia tới phủ ăn tiệc”
Nói xong dâng lên hai tấm thiệp màu đỏ. Sau đó bưng hộp bước lên, trong
hộp mười hai cái xếp đầy các loại bánh trái tươi ngon, mười phần tinh
tế.
Vương Xử Nhất thấy Quách Tĩnh tỏ vẻ vui mừng bèn thu nhận, sau đó bước vào khách điếm tìm phòng Mục Dịch.
Mộ Dung Vô Song và Phùng Ngọc Yến cũng theo sau. Đến phòng của Mục Dịch, Vô Song đang không biết có nên vào hay không thì Phùng Ngọc Yến bước
đến gõ cửa. Mục Niệm Từ ra mở cửa, thấy Vô Song cùng Phùng Ngọc Yến, mặt vui mừng mời cả hai người vào.
Vương Xử Nhất thấy Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song, cũng đứng dậy khách sáo chào.
Phùng Ngọc Yến cũng chỉ gật đầu không nói gì thêm, nhìn vết thương do
Cửu Âm Bạch Cốt Trảo gây ra trên tay Mục Dịch. Hai mu bàn tay có năm lỗ
ngón tay sâu tới xương, như bị đao kiếm đâm vào, hai tay sưng vù, trên
vết thương rịt thuốc kim sang.
Phùng Ngọc Yến thở phào nói:
“Cũng không nặng lắm.”
Vương Xử Nhất nghe Phùng Ngọc Yến nói vậy, cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ cô nương này biết y thuật?
Mục Niệm Từ nghe vậy vội hỏi:
“Vị tỷ tỷ này, ngươi có thể chữa cho cha ta được không?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, lấy ra một lọ thuốc bột. Lọ thuốc này là Phùng
Ngọc Yến dựa vào sinh cơ đan cải tiến một chút, có thể dễ dàng điều chế
hơn, công hiệu yếu hơn nhưng thắng ở cầm máu và rẻ. Phùng Ngọc Yến đơn
giản gọi nó là Sinh cơ tán.
Phùng Ngọc Yến lấy một chút vải lau sạch kim sáng dược đi, đổ thuốc bột
vào, sau đó lại dùng vải bọc lại. Nhìn Mục Niệm Từ đang khẩn trương,
Phùng Ngọc Yến nói:
“Không sai biệt lắm, một giờ sau có thể tháo vải.”
Vương Xử Nhất nghe vậy không cho là đúng. Thuốc gì mà lại một giờ sau có thể lành được vết thương sâu như vậy chứ? Hắn cau mày hỏi:
“Cô nương, ta biết cô nương rất tự tin vào thuốc của mình, nhưng một giờ đã tháo vải, e rằng…”
Phùng Ngọc Yến nhìn Vương Xử Nhất một cái rồi nói:
“Muốn biết thì đợi một giờ tốt rồi.”
Sau đó nàng ra ghế, ngồi cạnh Vô Song.
Vô Song vô cùng tin tưởng Phùng Ngọc Yến, không hỏi bất cứ một câu gì.
Mọi người đợi đúng một giờ rồi tất cả nhìn chăm chú vào đôi tay của Mục
Dịch. Mục Niệm Từ được Phùng Ngọc Yến đồng ý, bắt đầu tháo vải. Tất cả
mọi người nhìn tay Mục Dịch lúc này đã hoàn toàn lành vết thương, năm lỗ sâu hoắm ngón tay đã thu nhỏ đến mức nhìn chỉ như năm vết chai to mà
ngạc nhiên.
Ngạc nhiên nhất vẫn là Vương Xử Nhất, kinh nghiệm giang hồ bao lâu nay
của hắn cũng chưa bao giờ chứng kiến một loại thuốc thần kỳ như vậy. Hắn mở miệng hỏi:
“Cô nương, thuốc của cô nương tên gọi là gì?”
Phùng Ngọc Yến cũng không keo kiệt trả lời:
“Ta gọi nó là sinh cơ tán.”
“Cô nương, có thể bán cho bần đạo một ít?”
Phùng Ngọc Yến đối với vị Vương Xử Nhất này cũng không có thành kiến,
cũng muốn giao hảo với Toàn Chân Thất Tử, trực tiếp đưa cho Vương Xử
Nhất lọ Sinh Cơ Tán vừa dùng rồi nói:
“Tiền không cần, đạo trưởng có thể dùng bình này.”
Vương Xử Nhất mở lọ sinh cơ tán ra, thấy vẫn còn kha khá, vội mừng rỡ
cảm ơn, sau đó cất vào tay áo. Có thuốc này hắn như có thêm một cái
mạng.
Phùng Ngọc Yến đứng dậy nói:
“Các ngươi nghỉ ngơi, ngày mai vết thương sẽ hoàn toàn biến mất.”
Nói rồi không đợi Mục Niệm Từ và Mục Dịch cảm ơn, cùng Vô Song đi ra ngoài.
Vương Xử Nhất cùng Quách Tĩnh cũng để lại hai nén bạc, sau đó chào từ
biệt Mục Dịch cùng Mục Niệm Từ, sau đó đi ra khách điếm. Lúc xuống dưới
thì Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song đã biến đâu mất. Vương Xử Nhất và Quách
Tĩnh đi ra khỏi khách điếm thì thấy bốn tên thân binh áo bạc bước tới
đón.