“Mộ Dung công tử quá lời. Chỉ giáo thì không dám, có điều tại hạ nhãn lực tính ra cũng không tệ. Thế này đi, công tử trước ra vài chiêu, tại hạ quan sát, nếu có sai lầm sẽ giúp công tử khắc phục, được chăng?”
Mộ Dung Phục nghe xong, mặt trầm xuống, định xuất thủ rút kiếm. Vương Ngữ Yên quýnh lên vội lôi kéo tay Mộ Dung Phục, nàng không thể không ngăn, Mộ Dung Phục ra tay sẽ không thể kiếm được chỗ tốt trên tay Giang Minh.
Mộ Dung Phục lại không hiểu Vương Ngữ Yên ý tứ. Hắn lại tưởng Vương Ngữ Yên mê đắm Giang Minh, ngăn cản hắn giáo huấn Giang Minh. Trong lòng dâng lên một tòa lửa hận, Mộ Dung Phục lạnh giọng hỏi:
“Biểu muội, ngươi đây là có ý gì?”
“Biểu ca, ngươi và Giang công tử không nên so chiêu.”
Vương Ngữ Yên lắc đầu tỏ ý không nên. Mộ Dung Phục càng lúc càng hiểu lầm sâu, hắn trầm mặt nói:
“Biểu muội, ngươi đây là ưa thích vị Giang công tử này đi?”
Vương Ngữ Yên bất ngờ, tuy nàng đối với Giang Minh cảm thấy rất hiếu kỳ, rất cuốn hút, nhưng nếu buộc nàng phải chọn, nàng vẫn lựa chọn vị biểu ca này, dù sao bao năm si mê cũng không phải là si mê không khí đấy.
“Không phải. Biểu ca, ngươi hiểu nhầm.”
Mộ Dung Phục im lặng không nói. Giang Minh vẫn lẳng lặng đứng đấy nhìn hắn. Mộ Dung Phục ghét cái ánh mắt này, ánh mắt nhìn hắn như thể hắn là kẻ yếu, đáng thương hại. Giang Minh lúc này cũng chả hạnh phúc gì hơn, sau lưng đang bị Mộc Uyển Thanh tiễn đưa cho một cái bấm rất đau. Mặt Giang Minh là vẫn mỉm cười đấy, nhưng ai biết trong tâm hắn đang khóc: ta cái gì cũng chưa làm a, không phải chỉ là một cái gật đầu chào hỏi sao?
Bao Bất Đồng thấy tình hình như vậy bèn nói đổi chủ đề:
“Gã họ Đoàn kia là một tên đồ gàn, không biết võ công, mới rồi đã đánh cờ thua một trận rồi.”
Mộ Dung Phục nghe xong mới nhớ đến mục đích của mình ở nơi này.
Sau đó hắn cũng tham gia trân lung trận cờ, sau đó bị vây trong trận, sau đó đột nhiên rút kiếm định tự sát. Đoàn Dự thấy vậy liền dùng Lục Mạch Thần Kiếm cản lại, trường kiếm trên tay Mộ Dung Phục bay ra.
Cưu Ma Trí cười nói:
“Đoàn công tử, chiêu Lục Mạch Thần Kiếm quả hay thật.”
Mộ Dung Phục trường kiếm rời khỏi tay còn đang kinh hãi, từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vương Ngữ Yên cầm tay hắn, liên tiếp vừa lắc vừa kêu:
“Biểu ca, không giải được thế cờ thì có đáng gì đâu? Sao lại nỡ nào tự tận?”
Nàng nói rồi nước mắt chảy dàn dụa trên má. Mộ Dung Phục bàng hoàng kêu lên:
“Ta sao thế?”
Vương Ngữ Yên đáp:
“Cũng may Đoàn công tử đánh rơi thanh trường kiếm trong tay biểu ca, nếu không... nếu không...”
Chung Linh, Mộc Uyển Thanh hai nữ thì càng ngạc nhiên, không phải là kiếm khí mà Giang Minh vẫn hay dùng sao? Sao Đoàn Dự lại biết? Hai nữ đưa mắt nhìn Giang Minh.
Cảm thấy ánh mắt hai nữ, Giang Minh cười cười nhỏ giọng nói:
“Các ngươi nghĩ đúng đấy, ta dùng đúng là Lục Mạch Thần Kiếm của họ Đoàn Đại Lý.”
Cũng không ai có thể nghe thấy Giang Minh nói, bởi vì hắn cũng không nghĩ lúc này lộ ra hắn biết Lục Mạch Thần Kiếm. Hai nữ nghe xong cũng không hỏi, chú ý quan sát.
Mộ Dung Phục quay lại nhìn Đoàn Dự nói:
“Tại hạ chẳng may trúng phải tà thuật, may được các hạ cứu viện, trong lòng thật là cảm kích. Đoàn huynh vừa rồi sử dụng hình như là tuyệt kỹ Lục Mạch Thần Kiếm, có phải là người trong Đoàn gia Đại Lý hay không?”
Lúc này một tiếng âm trầm vang lên:
“Họ Đoàn Đại Lý? Chẳng hay ngươi là Đoàn Dự?”
Đoàn Dự ngạc nhiên, không biết ai lại đến đây. Giang Minh biết người đến là Đoàn Diên Khánh. Giang Minh đi lại trên giang hồ mấy tháng nay cũng không nghe nói thông tin gì về Tứ Đại Ác Nhân làm ác, còn lại nghe thông tin Nhạc Lão tam hướng thiện, thực hiện rất nhiều việc tốt. Vì vậy Giang Minh đối với tứ đại ác nhân nhóm hết sức hài lòng.
“Tại hạ Đoàn Dự, không hiểu tiền bối là vị nào?”
Đoàn Dự vội chắp tay cúi chào.
Đoàn Diên Khánh xe lăn phi tới, sau khi đáp xuống đất liền nhìn chằm chằm vào Đoàn Dự, hai mắt lóe lên tinh quang.
Hắn cũng không nói gì, chỉ gật đầu. Sau đó quay sang Giang Minh chắp tay chào:
“Giang công tử, đã lâu không gặp.”
Giang Minh cũng chắp tay đáp lễ. Mọi người thấy vậy vô cùng ngạc nhiên. Trong thiên hạ Đoàn Diên Khánh võ công cực cao, đứng đầu tứ đại ác nhân tuy xú danh nhưng cũng là bậc cao thủ trên giang hồ, hiện lại ở trước vị công tử áo trắng này chào hỏi trước, khiến mọi người nhìn không thấu.
Đoàn Diên Khánh cũng theo bàn cờ nhìn sang, tiến đến nhập bàn, cuối cùng bị Đinh Xuân Thu suýt nữa khiến cho tự vẫn, may mà Giang Minh lên tiếng cản lại. Đoàn Diên Khánh nhìn Giang Minh cảm kích.
Giang Minh gật đầu, sau đó nhìn Đinh Xuân Thu, lạnh lùng nói:
“Đinh Xuân Thu, chúng ta còn có chuyện chưa giải quyết đâu.”
Đinh Xuân Thu có lẽ đã quên mất cảm giác Giang Minh nguy hiểm trước kia, cười gằn:
“Tiểu tử, hiện giờ ngươi muốn đưa ta Thần Mộc Vương Đỉnh để tạ lỗi cũng đã muộn, ta sẽ giết ngươi. Xem Hóa Công Đại Pháp.”
Nói xong liền xuất chưởng tiến tới. Giang Minh cũng phi thân tới, trực tiếp vận năm trăm năm công lực, sử dụng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đánh ra.
Tô Tinh Hà thấy Giang Minh xuất chiêu, kinh ngạc kêu lên:
“Thiên Sơn Lục Dương Chưởng!”
Nháy mắt, Giang Minh tay đối chưởng với Đinh Xuân Thu, Đinh Xuân Thu tay bỗng chốc cảm thấy xương cốt toàn thân nát vụn, toàn thân bay ngược va vào vách đá, sau đó ngã xuống.
Đinh Xuân Thu cố gắng gượng dậy một hơi thì thào:
“Tại… sao… lại có thể…”
Rồi gục xuống bất động. Đến chết hắn cũng không thể nào hiểu được tại sao Hóa Công Đại Pháp lại không có tác dụng, tại sao chưởng của Giang Minh lại kinh khủng như vậy.
Mọi người đều nghe thấy tiếng xương gãy kèm theo thảm trạng của Đinh Xuân Thu, hai mắt trợn tròn. Đặc biệt là Mộ Dung Phục, lúc này hắn mới hiểu tại sao Vương Ngữ Yên lúc nãy lại cản hắn, hóa ra bản thân mình không phải là đối thủ của Giang Minh. Đột nhiên Mộ Dung Phục cảm thấy trong lòng chua xót.
Vương Ngữ Yên, Chung Linh, Mộc Uyển Thanh, A Tử bốn nữ thì mắt sáng lên, toát ra vẻ sùng bái nhìn Giang Minh. Đặc biệt là A Tử, tiểu cô nương này nhìn Giang Minh không chớp mắt.
Giang Minh xuất chưởng xong quay lại nhìn bốn nữ, nở nụ cười ấm áp. Bốn nữ cảm thấy tim đập thình thịch, mặt nổi lên bốn rặng mây đỏ.
Vương Ngữ Yên nhìn Giang Minh không chớp mắt, trong lòng phức tạp: ta làm sao thế này, người ta yêu mến là biểu ca, tại sao tim ta lại đập mạnh như vậy? Bất quá vừa rồi, hắn thật mạnh, thật xuất chúng.
Xưa nay mỹ nữ yêu anh hùng, cái này cũng không thể trách các nàng.