ại nói cái gì trách nhiệm vậy? Ta cái gì cũng không có làm a!
A Châu nghe A Tử nói vậy biến sắc, quay sang Giang Minh hỏi:
“Giang công tử, ngươi đã làm gì muội muội ta?”
Đón lấy ánh mắt như lửa của hai nữ Chung Linh và Mộc Uyển Thanh, kèm theo ánh mắt như cười mà không phải cười của Kiều Phong, Giang Minh toát mồ hôi vội nói:
“Ta cái gì cũng không có làm a! A Tử cô nương, ta làm gì mà phải chịu trách nhiệm với ngươi?”
A Tử vẫn khóc đáp:
“Ngươi… ngươi đêm hôm trước xách cổ ta, tay sờ vào người ta…ô ô…”
“…”
Năm người biết Giang Minh chẳng qua là điểm huyệt ở gáy A Tử. Giang Minh trên đầu đầy hắc tuyến. Kiều Phong càng là ngửa lên trời cười ha hả nói:
“Hiền đệ, ngươi cần phải chịu trách nhiệm đi thôi.”
Sau đó Kiều Phong dắt theo A Châu lên ngựa hướng về phía Nhạn Môn Quan, A Châu thì che miệng cười còn Kiều Phong thì cười ha ha.
Mộc Uyển Thanh mặt sầm xuống, tay kéo Chung Linh lên ngựa, phóng đi. Giang Minh giơ tay định gọi lại, nhưng không biết nói sao đành buông tay thở dài, sau đó nhìn A Tử, ánh mắt phức tạp.
Thở dài thêm một cái, Giang Minh vỗ vỗ tay A Tử đang cầm vạt áo mình, sau đó đưa ra một chiếc khăn màu trắng, nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, lau nước mắt đi, chúng ta đi thôi!”
A Tử mắt sáng lên, lấy khăn lau nước mắt, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, trên mặt tràn đầy ý cười, gật đầu nói:
“Ân, chúng ta đi thôi.”
Giang Minh thấy vậy cười khổ, cô nương này thay đổi cũng nhanh quá đi.
Sau đó bốn người cùng hướng Yến Tử Ổ đi.
Trên đường đi, Giang Minh cố gắng mãi mới khiến Mộc Uyển Thanh thoát được cái mặt bánh bao. Chung Linh cưỡi ngựa bên cạnh cười khanh khách. A Tử cưỡi ngựa bên cạnh Chung Linh, hai nữ có vẻ rất hợp ý nhau. Dù sao cũng vẫn là hai tiểu cô nương, nói chuyện cũng thuận tiện.
Giang Minh nhìn Chung Linh, A Tử hai nữ như hai nữ sinh cấp ba hiện đại, nói chuyện vui vẻ, giọng mượt mà. Trong tâm nghĩ rằng A Tử cô nàng này khác hẳn tiểu thuyết, thật đáng yêu. Giang Minh mỉm cười cưỡi ngựa song song với Mộc Uyển Thanh, nhìn hai tiểu cô nương phía trước, cảm thấy đời thế này thật không tệ.
Tới một thôn trấn gần Yến Tử Ổ, Giang Minh sắp xếp ba nữ ở lại khách sạn, cùng nhau ăn uống một chút, rồi tự mình dặn dò ba nữ, sau đó phi thân đi Yến Tử Ổ.
Tới trình độ Giang Minh, dùng khinh công phi đi hơn hẳn ngựa phi hết tốc lực. Giang Minh nội công vô cùng thâm hậu, nếu là cõng người thi triển khinh công đi, có lẽ cũng sánh ngang với cưỡi hãn huyết bảo mã, thậm chí có khi còn dai sức hơn.
(Giang Minh: phản đối ví ta như ngựa. Tác giả: ta chỉ ví von như vậy cho dễ hình dung :sexy: )
Yến Tử Ổ buổi đêm, Giang Minh khinh công lướt như bay trên mặt hồ. Nếu có Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhận ở đây, e rằng cũng phải ngả nón thán phục. Giang Minh lướt như bay về phía trang viên Mộ Dung gia.
Thoải mái đột nhập vào Mộ Dung cấm địa, Giang Minh nhanh chóng tìm tới khu mộ tổ Mộ Dung gia. Với mức công lực và khinh công hiện tại, trừ khi Giang Minh cố tình để bị phát hiện, e rằng ngoài Vô Danh Tăng ở chùa Thiếu Lâm, cũng chẳng có ai có thể phát hiện tung tích của Giang Minh.
Mặc dù biết rõ trong mộ không có gì, Giang Minh vẫn cứ đi vào, sau đó lật quan tài Mộ Dung Bác lên xem. Bên trong quả nhiên rỗng không, Giang Minh khóe miệng nhấc lên nụ cười, sau đó rời đi Yến Tử Ổ. Yến Tử Ổ vẫn yên bình như không có chuyện gì xảy ra.
Về tới khách sạn, Giang Minh chợt nghe thấy tiếng đánh nhau. Lo lắng cho ba nữ, Giang Minh phi thân vào khách sạn, thì thấy một đám người đang bao vây Mộc Uyển Thanh, Chung Linh, A Tử ba nữ. Mộc Uyển Thanh và Chung Linh nhờ cầm bảo kiếm nên đám người chỉ đứng từ xa phi ám khí và phóng độc. Dưới sàn là một số thi thể, chết bởi vì kiếm sắc bén. Giang Minh nhìn qua là biết đám người này là đệ tử Tinh Tú phái.
Một thanh niên đứng ngoài phóng độc nói to:
“A Tử, mau theo ta về gặp sư phụ, nếu không ai ở bên cạnh ngươi cũng sẽ phải chết! Còn nữa, bảo hai nữ kia giao hai thanh kiếm ra, ta sẽ cho các nàng toàn thây!”
Giang Minh trầm mặt xuống, muốn giết lão bà của ta? Lần này ta sẽ khiến cho tinh tú phái diệt môn!
Nghĩ xong liền ra tay. Trong sảnh mọi người chỉ thấy một bóng trắng di chuyển nhanh chóng qua lại. Chung Linh và Mộc Uyển Thanh hai nữ đang đỡ đòn, bỗng nhiên thấy đối phương gục xuống, thân hình Giang Minh hiện ra uy vũ.
Hai nữ lập tức vui mừng kêu lên:
“Giang đại ca (phu quân), ngươi đã về.”
Giang Minh cười cười gật đầu với hai nữ:
“Ta đã về, các ngươi không sao chứ?”
“Chúng ta không sao.”
Hai nữ ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn Giang Minh.
Giang Minh quay sang nhìn A Tử, thấy A Tử mắt sáng rực rỡ sùng bái nhìn Giang Minh. Giang Minh cười cười giơ tay xoa đầu A Tử, dịu dàng nói:
“Ngươi có sao không?”
A Tử lắc lắc cái đầu. Giang Minh chợt chìa tay ra như thể xin một đồ vật, khóe miệng mỉm cười nói:
“Thần Mộc Vương Đỉnh.”
A Tử biến sắc, ấp úng nói:
“Giang đại ca, ngươi … ngươi nói gì ta không hiểu?”
“Ngươi giữ Thần Mộc Vương Đỉnh luyện công chỉ có hại chứ không có lợi. Sau này độc sẽ ăn mòn da thịt, khiến da thịt trở nên rất già, xấu khó coi.”
Giang Minh vẫn chìa tay mỉm cười nói. A Tử nghe Giang Minh nói vậy, tưởng tượng sau này bản thân già xấu xí, bất tri bất giác rùng mình. Giang Minh tiếp tục:
“Hơn nữa, nếu ngươi muốn luyện công, đại ca sẽ cho ngươi một bộ võ công rất tốt, ngươi không cần phải luyện cái công phu hại người hại mình như vậy.”
A Tử nghe xong sáng mắt hỏi lại:
“Thật vậy chăng?”
Giang Minh cười cười gật đầu. A Tử lập tức xuất một cái đỉnh nhỏ ra đưa cho Giang Minh. Giang Minh cầm xong trực tiếp đảo tay, cái đỉnh bị thu vào trong Động Tiên giới. Ba nữ thấy vậy tròn xoe mắt. A Tử càng ngạc nhiên hỏi:
“Giang đại ca, cái đỉnh vừa rồi đâu? Chẳng lẽ ngươi biết làm phép thuật?”
Nhìn ba nữ ánh mắt long lanh đang đợi mình giải thích, Giang Minh lắc lắc đầu cười nói:
“Đó là bí mật.”
Nói xong trực tiếp đưa cho mười lượng bạc bảo tiểu nhị xử lý thi thể, sau đó hướng đi lên phòng, mặc kệ ba nữ dậm chân bực tức.