Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 134: Long Hổ Môn Vs Thông Thiên Giáo

Năm người của Long Hổ Môn liền tiến ra ngoài.

Lã Thiên Sơn nhìn năm người phía trước, dĩ nhiên hiểu Long Hổ Môn ý định là gì. Bất quá hắn cũng không để trong lòng. Dù sao bọn hắn khống chế năm người này cũng coi như khống chế Long Hổ Môn. Ở dưới đám người không quan trọng, chạy thì liền chạy, không cần mất công sức bắt lại làm gì.

“Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Lã Thiên Sơn cất tiếng hỏi.

Vũ Long gật đầu trầm giọng đáp:

“Có thể bắt đầu.”

Lã Thiên Sơn gật đầu, sau đó quay đằng sau nói với một trong mười sáu tên võ sư:

“Bình Chấn, ngươi lên đầu tiên.”

“Vũ Phi, ngươi lên, nhớ cẩn thận.”

Vũ Phi hiện tại đã là võ sư cảnh chín mươi năm công lực, cộng thêm một thân hình ý quyền, khả năng chiến thắng võ sư cảnh đỉnh phong hoàn toàn có thể.

Quả thật đúng như Vũ Long dự đoán, Vũ Phi cuối cùng nhận một quyền thương nhẹ, đánh thắng được Bình Chấn. Trận đầu tiên Long Hổ Môn thắng.

“Không tệ, Phùng Khôi, ngươi lên.”

“Vũ Phong, ngươi lên.”

“Ca, ta còn có thể đánh một trận.” Vũ Phi liền hô lên.

“Vũ Phi, ngươi bị thương, xuống đi.” Vũ Long nghiêm mặt nói.

“Yên tâm, trận này để ta!”

Vũ Phong hiện tại cũng đã đạt tới võ sư cảnh đỉnh phong, thêm một thân khinh công có thể không bị thương mà chiến thắng đồng cấp đối thủ.

Vũ Phong nhẹ nhàng thắng được hai võ sư cảnh đỉnh phong của đối phương, khiến Vũ Long trong lòng dâng lên hi vọng.

Lúc này một trong bốn đại sư cảnh của Thông Thiên Giáo, Mạc Cốc liền bước lên.

“Ngươi rất khá, chúng ta giáo sẽ không bạc đãi các ngươi nhân tài như vậy.”

Mạc Cốc cất tiếng.

“Cám ơn.” Vũ Phong mặt ngưng trọng nhìn Mạc Cốc.

Vũ Phong cũng không phải lần đầu đối chiến đại sư cảnh cường giả. Vũ Long đột phá xong, mọi người đều đã tận tay giao thủ. Đại sư cảnh cường giả, mạnh hơn võ sư cảnh đỉnh phong quá nhiều, tốc độ, sức mạnh, phản ứng đều là diện rộng tăng lên.

Vũ Phong vội vàng thi triển khinh công chạy vòng quanh Mạc Cốc. Mạc Cốc lặng yên nhìn bóng dáng Vũ Phong di chuyển quanh mình, sau đó cất tiếng:

“Khinh công rất tốt. Có điều để đối phó đại sư cảnh, chưa đủ.”

Nói xong lắc mình một cái liền tại chỗ biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt Vũ Phong.

Một tay đặt lên vai Vũ Phong, Mạc Cốc nói:

“Ngươi thua.”

Vũ Phong biết Mạc Cốc đã lưu tình rất nhiều, đành phải ảm đạm bước xuống.

Vũ Phong không được, Vũ Hổ cùng Vũ Chiến lên đều chỉ là một hai chiêu liền bay xuống. Đại sư cảnh cường giả không phải phổ thông Võ Sư cảnh đỉnh phong có thể đối chọi được đấy.

“Bây giờ còn mình ngươi mà thôi.” Mạc Cốc lẳng lặng đứng đấy nhìn về phía Vũ Long.

Vũ Long hít một hơi, sau đó bước lên phía trước.

“Mời!”

“Mời!”

Hai đại sư cảnh khí thế giao phong khiến cho đám võ sư cảnh vô cùng khó chịu vội vàng lùi lại.

Lã Thiên Sơn cất giọng nói:

“Một cái vừa đột phá đại sư cảnh lại có thể có khí thế này, cái này Long Hổ Môn cũng có chút năng lực.”

“Chỉ là quá không rõ thời thế rồi.”

Trần Hùng lắc đầu đáp.

Đại sư cảnh giao thủ, xung quanh khí thế dao động. Từng chiêu từng chiêu qua lại, lá bay tứ tung, thoáng cái đôi bên đã qua lại được hơn mười chiêu.

“Được nghe Giáng Long Thập Bát Thối danh bất hư truyền, quả nhiên lợi hại.”

“Không dám, ngươi Thiên Sơn Lục Dương Chưởng cũng rất mạnh.”

Giang Minh ở trên cây nghe xong tý nữa té xuống. Nhờ cậy, các ngươi gọi đây là Thiên Sơn Lục Dương Chưởng sao? Còn đâu chưởng pháp bá đạo nhất võ lâm? Còn đâu cương mãnh vô song, Giáng Long Thập Bát Chưởng cũng phải ở hạ vị? Đây căn bản chính là rác rưởi a. Còn có cái kia Giáng Long Thập Bát Thối, các ngươi từ Giáng Long Thập Bát Chưởng, võ học đỉnh phong chưởng pháp hạ cấp xuống đến võ học trung hạ đẳng thối pháp, lại còn danh bất hư truyền?

Đôi bên lại lao tới so tài, cuối cùng mười phút sau, Vũ Long một chiêu Thần Long Bái Vĩ đánh trúng vai của Mạc Cốc.

Mạc Cốc nhìn dấu chân trên vai, lắc đầu nói:

“Ai, ta nhận thua.”

Mạc Cốc đại sư sơ kỳ, thua ở Vũ Long một chiêu thức liền sảng khoái nhận thua khiến đám người Long Hổ Môn cũng có một tia hảo cảm đối với vị đại sư cảnh này.

“Ta may mắn thắng được đại sư một chiêu mà thôi.”

Mạc Cốc lắc đầu, không nói gì liền đi xuống.

Lục Chí Minh đứng dậy nói:

“Bây giờ đến lượt ta.”

Vũ Long vừa đấu với Mạc Cốc, khí lực tiêu hao ít nhiều, hiển nhiên không phải đối thủ của Lục Chí Minh đại sư cảnh trung kỳ, rất nhanh liền bị hất bay ra ngoài.

“Long Hổ Môn còn người nữa không? Nếu không từ nay các ngươi chính là người của Thông Thiên Giáo rồi.”

Lã Thiên Sơn nhàn nhạt nói. Mục đích của bọn họ liền tới đây hoàn thành. Nếu có thể thu phục được những võ sư của Long Hổ Môn thì liền thu phục. Nếu không thể thì liền giải tán Long Hổ Môn, thành lập phân cục ở đây được rồi.

Đám người Vũ Long mặt mũi khó coi, Vũ Phi nóng tính liền nói:

“Muốn chúng ta gia nhập Thông Thiên Giáo? Điều này không thể.”

“Ồ, cái này cũng không phải do các ngươi. Nếu các ngươi không tìm ra người tiếp chiến, các ngươi lại không gia nhập Thông Thiên Giáo, chúng ta liền phế đi các ngươi.”

Lã Thiên Sơn mặt lạnh xuống đe dọa.

Lúc này một âm thanh trong trẻo vang lên:

“Ai nói chúng ta Long Hổ Môn không có người tiếp chiến?”

Mọi người cùng nhìn sang, thì ra là Vũ Băng cùng Mộc Nhã đang từ từ tiến tới, theo sát sau đó là Diệp Lỗi.

“Băng nhi đám nhỏ sao lại ở đây? Nguyệt nhi đang làm cái gì?”

Vũ Chiến nhìn thấy Vũ Băng, trong lòng căng thẳng.

Lã Thiên Sơn cùng đám Thông Thiên Giáo ngẩn người nhìn hai tiểu nha đầu sáu bảy tuổi đang bước vào trong sân, sau đó tiếng cười chợt ầm ầm vang lên.

“Tiểu cô nương, các ngươi về với mụ mụ thêm vài năm nữa rồi hẵng ra đây với các thúc thúc.”

“Tiểu nha đầu, các ngươi định rủ chúng ta thi nhảy dây sao? Cái này chúng ta liền nhận thua được rồi.”



Ngược lại với đám võ sư cảnh, Lã Thiên Sơn cùng ba tên đại sư cảnh lại trong lòng tràn ngập kinh hãi.

“Quá sức giống!” Mạc Cốc cất tiếng đầu tiên.

“Không sai, phải là nàng.” Lã Thiên Sơn trong mắt lúc này ánh lên vui mừng nhìn chằm chằm vào hai tiểu nha đầu vừa tới.

“Không thể ngờ được chúng ta lại có thể thấy nàng ở đây.” Trần Hùng hưng phấn nói.

“Chuyến này chúng ta lập công to rồi.” Lục Chí Minh kích động.