Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 117: Dạo Phố

Sáng hôm sau.

Hôm nay là chủ nhật, ngày hôm sau là ngày học sinh toàn quốc khai giảng, không biết có phải vì thế mà không khí trên đường đặc biệt rôm rả.

Mặc dù rất nhiều tuổi trẻ thiếu niên thiếu nữ mặt mũi cũng không vui vẻ cho lắm, nhưng cũng có không ít người mặt mày háo hức. Ba tiểu tử hiện đang ở trong hậu viện của Huynh Đệ hội là một ví dụ.

Giang Minh nhìn hai tiểu tử đứng trước mặt mình, cười nói:

“Mai là khai giảng, ta sẽ theo học Thanh Đông tiểu học. Các ngươi hôm nay có một ngày để nghỉ ngơi. Ngày mai kế hoạch luyện tập vẫn như vậy, nhưng đổi thành năm giờ sáng tiến hành tập luyện cùng giải đáp vấn đề. Có ý kiến gì không?”

“Ta có ý kiến!” Vũ Băng sôi nổi giơ tay.

“Nói.”

“Chúng ta ngày hôm nay cùng đi dạo phố đi. Ta muốn đi sang khu Nam, nghe nói ở đó rất nhiều khu ẩm thực.”

Khu Nam G thành vốn là địa bàn của Hùng Sư bang. Khác với Hắc Long hội sẵn sàng kinh doanh hàng cấm, Hùng Sư bang lại có chiến lược phát triển khá đặc biệt, đó là kinh doanh vũ khí. Vì vậy đừng nhìn Hùng Sư bang phạm vi thống trị bé hơn Hắc Long hội mà coi thường. Tinh anh của Hùng Sư bang được vũ trang rất tốt. Đây cũng là lý do mà Hắc Long hội lại muốn ra tay với Huynh Đệ hội cùng Hồng Diệp hội trước.

Hùng Sư bang tuy có rất nhiều vũ khí nóng, nhưng thực chất lại do ba đại gia tộc ở G thành tiến hành khống chế: Lý gia, Vương gia, Lâm gia. Ba đại gia tộc này tài sản đều hàng tỷ Nhân Dân Tệ, là ba trong một trăm gia tộc lớn của đất nước.

Cũng bởi vì vậy mà đời sống người dân thuộc khu vực của Hùng Sư bang cũng không tệ lắm, không có cảnh côn đồ suốt ngày quấy phá công việc làm ăn. Các gian hàng ẩm thực lại đặc biệt phát triển, thu hút lượng lớn du khách đến dạo chơi.

Giang Minh nhìn hai tiểu hài sáng mắt, cũng không tiện từ chối, bèn gật đầu cùng đi với Vũ Băng và Diệp Lỗi. Tất nhiên ba người đi ra ngoài là lén lén đi đấy. Nếu không thì sẽ có ít nhất hai cái đuôi đi theo.

Khu Nam G thành phi thường phong phú. Riêng ẩm thực dãy phố hiện đã mở rộng ra mười dãy phố, đủ các loại mặt hàng ăn uống. Giang Minh cùng Vũ Băng và Diệp Lỗi đi trên đường, tay cầm một chiếc kẹo đường, vừa ăn vừa ngắm phố phường.

……………………………….

Kha Nỉ là một nữ nhân khoảng gần hai mươi sáu tuổi, trên mặt có chút tàng nhang, dáng vẻ bình thường không thật sự nổi bật. Thế nhưng rất ít người biết nàng là một trong những nhân viên thuộc tổ chức mạnh nhất nước T, Quốc An cục.

Cách đây ba ngày, Kha Nỉ được phân về G thành, mục đích là để theo dõi xem có thiên tài võ thuật nào ở G thành khu vực xuất hiện hay không. Tiếc là nàng về đây đã hơn ba ngày, đi dạo quanh các võ quán thuộc khu Tây và khu Nam, nhưng bóng dáng một đứa trẻ võ thuật khá một chút cũng không thấy, đừng nói thiên tài.

Cũng không thể trách Kha Nỉ. Võ thuật bây giờ rất ít người chịu cho con em theo học. Trừ những nhà có truyền thống võ học, con em đều phải học võ từ nhỏ ra. Nhưng G thành là một thành thị mới phát triển, võ quán tuy nhiều nhưng lượng võ sinh nhỏ tuổi thật sự ít, trình độ cũng không cao.

“Cũng chẳng biết cấp trên bệnh gì mà lại yêu cầu tìm thông tin về thiên tài võ thuật.” Đi trên một con đường, Kha Nỉ lẩm bẩm.

Bỗng trước mặt phát ra tiếng hô:

“Ăn trộm, bắt lấy ăn trộm!”

Một người trẻ tuổi đang vừa chạy vừa hô. Phía trước hắn, một tên ăn trộm, mặt mũi lem luốc, đang ôm trong tay một chiếc bọc, tay còn lại cầm một cái dao gọt hoa quả.

Kha Nỉ thấy vậy cũng chạy đi theo xem xét, nếu có thể thì ra tay giúp người trẻ tuổi kia một tay.

Tên ăn trộm chạy trên đường, người dân hai bên cũng không dám cản lại tên trộm vì sợ hắn hóa liều đâm dao. Càng lúc càng bỏ xa thanh niên trẻ tuổi, tên trộm đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện ba cái tiểu hài, đều đang đứng yên giữa đường nhìn mình chạy tới. Hắn nóng nảy hô:

“Ba đứa nhóc, cút!”

Nói xong vung dao gọt hoa quả lên.

Ba đứa trẻ vẫn đứng đấy, đứa trẻ lớn nhất tiến lên một bước nói:

“Để ta!”

Hai đứa trẻ còn lại cũng không động. Đám người hai bên có đại thẩm có lòng tốt liền vội đưa tay kéo ba đứa trẻ lại. Chỉ là bé gái cười nói với vị đại thẩm:

“Cám ơn đại thẩm, bọn ta không sao đâu.”

Đại thẩm kéo bé gái, cảm thấy mình đang kéo một pho tượng cực nặng. Nàng đang ngạc nhiên thì tên trộm đã chạy đến trước mặt đứa trẻ lớn, tay cầm dao vung tới, lấy chuôi dao đánh tới.

Cả khu phố phát ra tiếng kêu hoảng hốt. Tuy nhiên đứa trẻ lại không sợ hãi, tay nắm thành quyền, một quyền đưa tới đánh vào tay tên trộm.

Rắc một tiếng, cảnh tượng không như mọi người nghĩ xảy ra. Con dao trên tay kẻ trộm bay lên, sau đó rơi cách đó một mét. Tên trộm gào to, ôm tay quỳ xuống:

“Tay… tay của ta…”

Hình như xương bàn tay của hắn đã bị nứt.

Thanh niên trẻ tuổi ở đằng sau lúc này liền lao đến, dễ dàng chế trụ tên ăn trộm. Hắn ngạc nhiên nhìn ba đứa trẻ trước mắt mình, một lúc mới cất tiếng nói:

“Cám ơn người bạn trẻ.”

Nam hài nhỏ nhất liền quay đầu đi, nữ hài cùng nam hài lớn tuổi hơn cũng vội đi theo. Điều này tỏ rõ rằng, nam hài nhỏ tuổi nhất mới là người đứng đầu trong ba đứa trẻ.

Cả khu phố bất động mấy phút, sau đó sôi trào lên. Một số người nuối tiếc vì mình không kịp chụp ảnh. Một số lại nuối tiếc vì mình bỏ lỡ mất dịp trông thấy ba đứa trẻ kia. Tất nhiên trừ một người, đó là Kha Nỉ. Nàng lúc này đang theo sát sau ba đứa trẻ.

“Đi lang thang rốt cuộc cũng gặp được!” Kha Nỉ âm thầm hô may mắn. Nàng đi ba ngày qua khắp các võ quán khu Tây và Nam thành, đừng nói đến gặp thiên tài, đến một đứa trẻ đánh tốt một bài quyền còn chưa gặp quá đây. Bây giờ ngẫu nhiên đi dạo phố lại gặp một đứa trẻ có lực rất lớn, xuất chiêu gọn gàng, rõ ràng là có luyện võ. Hơn nữa võ thuật chắc chắn còn không thấp.