Trong một tháng
này, Vũ Băng tiến bộ rất lớn. Nội lực của nàng đã đạt đến năm năm, kèm
theo Minh Ngọc Thần Công, một võ giả mười năm nội lực cũng không chắc là đối thủ của nàng.
“Minh Ngọc Thần Công đệ nhất tầng, Minh Ngọc Thần Chưởng!”
Vũ Băng kêu to, bàn tay trong suốt nhìn thấu mạch máu đánh về phía trước phát ra tiếng kêu phần phật.
“Minh Ngọc Thần Công đệ nhất tầng, Di Hoa Tiếp Ngọc!”
Vũ Băng toàn thân xuất hiện một vùng vô hình khí hình cầu, bao quanh
thân thể của nàng. Giang Minh tay cầm hòn đá, vận khí tương đương bảy
năm nội lực ném tới. Chỉ thấy hòn đá va vào vùng khí vô hình, lập tức
phản trở lại bắn tới Giang Minh. Giang Minh không động, quanh thân hắn
cũng xuất hiện một vùng khí vô hình. Có điều khi hòn đá va vào vùng khí
quanh Giang Minh liền lập tức biến thành bụi rồi rơi xuống đất.
Giang Minh nhìn Vũ Băng, thấy tiểu nha đầu đang mở to ánh mắt mong đợi hắn nhận xét, liền cười nói:
“Không tệ. Ngươi cũng nắm vững Minh Ngọc Thần Chưởng cùng Di Hoa Tiếp
Ngọc. Kế tiếp chúng ta cần tiến hành một số huấn luyện nâng cao năng lực của ngươi. Chỉ là huấn luyện rất cực khổ, ngươi cần chuẩn bị tâm lý.”
Vũ Băng gật đầu nói:
“Ta không sợ khổ, ta muốn biến mạnh.”
Giang Minh gật đầu, sau đó lấy ra một đôi hộ uyển màu bạc. Thoạt nhìn đôi hộ uyển giống như bằng lụa bạc, mềm mại lại mượt mà.
“Đeo lên đi.” Giang Minh đưa tới trước mặt Vũ Băng rồi nói.
Vũ Băng sáng mắt, vội thò tay cầm lấy. Đến khi cầm vào, Vũ Băng sắc mặt liền lập tức biến hóa.
Nặng, ít nhất phải ba mươi kg!
Đối với năm năm nội lực Vũ Băng, cầm lên ba mươi kg, cũng hơi cảm thấy nặng nề.
Đeo vào đôi hộ uyển, Vũ Băng liền cảm thấy sức nặng của đôi hộ uyển này
phân tán ra toàn thân. Nàng ngạc nhiên nhìn hộ uyển, sau đó nhìn Giang
Minh hỏi:
“Minh, tại sao ta cảm thấy sức nặng được phân đều toàn cơ thể?”
“Ngươi cũng không cần rõ. Từ giờ trở đi, ngươi hàng ngày đều phải đeo hộ uyển này, không được phép tháo xuống. Còn có, hiện tại ta dạy cho ngươi một bộ khinh công, tên gọi Nguyệt Dạ.”
Nguyệt Dạ, cao cấp khinh công thân pháp. Thân hình biến hóa khôn lường,
thoắt ẩn thoắt hiện, khi tỏ khi mờ. Thân pháp này tuy không phải là cao
cấp nhất, nhưng lại là thích hợp để Vũ Băng tu luyện nhất.
Một giờ đồng hồ trôi qua, Vũ Băng đã nắm được nhập môn thân pháp. Giang Minh lúc này mới nói:
“Ta nói, ngươi có cần đánh chiêu nào lại hô tên chiêu đó không?”
Vũ Băng hào hứng đáp:
“Vậy mới oai. Hơn nữa ta thấy hô như vậy có thể ảnh hưởng đến kẻ địch.”
Giang Minh khuôn mặt méo mó nói:
“Đần nha đầu. Ngươi hô như vậy chỉ ảnh hưởng đến những kẻ bất nhập lưu.
Cao thủ thật sự lặng lẽ biến chiêu, chiêu chiêu bất tận khiến cho kẻ
địch sơ hở để dành thắng bại, lúc đó cái gì oai đều không có tác dụng.
Hơn nữa ngươi mở mồm hô hết một chiêu, đao của người ta đã kịp đến cổ
ngươi rồi, vậy thì đánh cái gì nữa?”
Vũ Băng lúc này ngớ người ra, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống nói:
“Ta biết, từ nay ta sẽ không kêu nữa.”
Nhưng lập tức ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Giang Minh nói:
“Nhưng không cho ngươi gọi ta Đần nha đầu. Ta không đần!”
Giang Minh phất phất tay, ra vẻ sao cũng được nói:
“Được rồi, ngươi tiếp tục tập luyện, ta vào nhà ngồi luyện tay.”
Vào nhà ngồi luyện tay, thực chất là vào nhà ngồi vẽ phù. Giang Minh số
lượng phù dự trữ bây giờ đã đạt hơn ba trăm trương. Nhưng hắn mỗi ngày
vẫn vẽ cho mình mười hai trương phù. Giang Minh hiện tại đã là luyện khí tầng hai. Vì vừa phân tâm dạy Vũ Băng, vừa vẽ phù, luyện đan, luyện khí cho nên hắn ba mươi ngày tròn mới đột phá nổi một tầng. Đây là hắn còn
tu luyện trong Động Tiên. Nếu bên ngoài tu luyện, không bốn năm không
thể đột phá tầng hai rồi.
Tất nhiên Giang Minh cũng không gấp. Nếu không hắn cũng không phân tâm
nhiều như vậy mà trực tiếp quên hết thảy mọi thứ để tu luyện rồi.
Đối với việc Giang Minh vẽ phù, Vũ Băng cũng hết sức kỳ quái. Nàng không hiểu tại sao Giang Minh cứ ngồi vẽ đi vẽ lại lên mấy mảnh giấy, sau đó
lại cất đi chỗ nào mà nàng không biết. Mặc dù Giang Minh kêu hắn luyện
tay, nhưng Vũ Băng cũng không cảm thấy Giang Minh viết chữ mà chỉ thấy
hắn quệt qua quệt lại thành những đường nét quái dị.
Vũ Băng cũng không hỏi Giang Minh là hắn đang làm gì. Nàng chuyên chú vào tu luyện, mong nâng cao thực lực cho mình.
Nháy mắt đã hai năm trôi qua.
Hai năm tròn, Giang Minh vẫn cùng Vũ Băng một chỗ. Hai tiểu hài bóng
dáng đã trở nên quen thuộc đối với Long Hổ Môn cùng Huynh Đệ hội đám
người.
Trong hai năm này, hóa ra lại yên bình hơn Giang Minh tưởng. Liệt Hỏa
Giáo giống như biến mất hoàn toàn. Huynh Đệ hội cùng Hồng Diệp hội hiện
tại đã hoàn toàn khống chế một nửa G thành. Hiện tại phía Bắc G thành là địa bàn của Long Hổ Môn, Huynh Đệ hội cùng Hồng Diệp hội, phía Nam G
thành là địa bàn của Hùng Sư Bang.
Hai năm trôi qua, Long Hổ Môn hai vị võ sư chín mươi năm công lực đã
thành võ sư đỉnh phong, bắt đầu tìm cơ hội đột phá đại sư cảnh giới.
Một ngày đẹp trời, Giang Minh cùng Vũ Băng xuất hiện tại Đông Bắc công viên, một góc nhiều rừng cây.
Hôm nay là một ngày trọng đại đối với Vũ Băng. Trải qua hai năm tu
luyện, cuối cùng nàng đã đạt đến bình cảnh võ sư đỉnh phong. Hôm nay là
ngày Vũ Băng tiến vào đại sư cảnh.
Đại sư cảnh giới, dù chỉ vừa đột phá, không phải vũ sư đỉnh phong có thể so sánh đấy. Một đại sư cảnh cường giả cũng mạnh hơn vũ sư đỉnh phong
ít nhất bốn phần. Tất nhiên công pháp cùng chiêu thức không thể không kể công. Nếu công pháp và chiêu thức vượt trội, võ sư cảnh hoàn toàn có
thế đánh thắng đại sư cảnh.
Vũ Băng lúc này mới có sáu tuổi, đã có gần trăm năm công lực. Vũ Long
cùng Vũ Chiến tu luyện đã nhiều năm, hiện giờ mới đạt đến mức này. Có
thể nói Vũ Băng hiện tại nằm trong nhóm đệ nhất thiên tài, có thể dễ
dàng sánh ngang với các siêu cấp thiên tài đến từ các đại phái như Võ
Đang, Thiếu Lâm. Nhưng nếu nói về độ tuổi, Vũ Băng không thể nghi ngờ là thiên tài trong thiên tài. Một sáu tuổi đại sư cảnh, nếu để võ lâm đồng đạo biết, lập tức sẽ gây nên sóng gió vô cùng lớn.
Lại nói về võ lâm hiện tại. Giang Minh trong hai năm này cũng nắm một
cách đại khái. Đầu tiên là bốn đại cao cấp môn phái, theo thứ tự lần
lượt từ mạnh đến yếu: Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Nga My. Tiếp sau đó
là bảy môn phái trung cấp: Đường Môn, Thúy Yên, Thanh Thành, Tĩnh Nguyệt Am, Thiên Long Tự, Không Động, Hoa Sơn cùng hàng chục môn phái cấp
thấp, như Long Hổ Môn là một ví dụ. Các môn phái cao cấp và trung cấp
đều có đặc điểm chung là ít lộ diện. Dù có đi ra ngoài cũng cố gắng
giống như mình là người bình thường. Dù sao đây cũng là một thời đại
không khuyến khích võ công cùng vũ khí lạnh. Các môn phái đều dưới sự
quản lý của một tổ chức, gọi là Quốc An cục. Quốc An cục sinh ra để giải quyết những rắc rối do võ giả gây ra, đồng thời cũng quản lý, trừng
phạt những võ giả gây ảnh hưởng đến nhân sinh xã hội.