Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 56: Suy đoán của Ngô Chính năm năm trước

- Như vậy chỉ có một khả năng... lại là Thiếu Lâm tự!?

Xung Hư đạo trưởng sắc mặt trở nên âm trầm thốt ra danh tự khiến hắn đã triệt để thất vọng “Thiếu Lâm tự”.

Rất không ngoài ý muốn Ngô Chính suy đoán trước đó, tình thế hiện nay trên giang hồ giữa các thế lực tổ chức lớn nhỏ vô hình bị chia rẻ thành hai phe phái, một bên người chính là muốn nương nhờ vào Thiếu Lâm tự mong muốn tạo thành một liên minh chống lại Tiếu Diện Ma Đầu cấu kết cùng triều đình uy hiếp, bên còn lại người ngược lại không đồng tình với bọn hắn, lựa chọn muốn nương nhờ Võ Đang phái.

Cũng chính vì như thế kiến nghị đoàn kết lực lượng tạo thành liên minh qua một thời gian rất dài vẫn đang dang dở không thể hoàn thành, trong lúc đó Thiếu Lâm tự và Võ Đang phái đồng thời không bày tỏ thái độ muốn thống lĩnh quần hùng, nhưng cũng không thẳng thừng bác bỏ từ chối kiến nghị của bọn hắn, dần dà mới dẫn đến tình trạng hai bên phe phái đả kích đấu đá lẫn nhau cho đến khi Võ Đang phái không nhìn được lên tiếng xoa dịu mới hóa giải nguy cơ tiếp diễn một trận ác chiến.

Nhưng mọi việc lại không dừng lại ở đó, gần đây lại có tin đồn Võ Đang phái muốn nhân cơ hội này thực hiện dã tâm che giấu bấy lâu của mình, tình cờ cũng tương tự với Nhật Nguyệt thần giáo đó là... thống nhất giang hồ.

Bằng chứng cho việc này chính là trong khoảng thời gian gần đây, một số nhân vật có danh tiếng trong các thế lực trung kiên đi theo phe phái Thiếu Lâm tự bị sát hại hàng loạt trong bóng tối, phải mất một khoảng thời gian rất lâu sau đó mới có thể truy tìm được nơi chôn giấu thi thể của bọn hắn, trong đó chỉ có một số ít là vẫn còn nguyên vẹn.

Chưa hết nghi ngờ, càng kỳ lạ thay từ trên thi thể vết tích lưu lại cho thấy bọn hắn giống như là tự mình gây ra thương tích cho chính mình, các loại tuyệt kỹ sau khi thi triển để lại dấu vết cũng rất dễ dàng nhận biết, từ đó có thể suy ra hung thủ võ công chính là lấy nhu chế cương, mượn lực trả lực.

Mà lại nói về xử hiền giữ mềm mỏng, lấy mềm yếu thắng cứng mạnh đặc điểm trên giang hồ này còn có thể là ai ngoại trừ Võ Đang phái người cùng với tuyệt học trấn phái Thái Cực Quyền!?

Cùng lúc tin đồn phát tán lại có người tìm ra chứng cứ vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Võ Đang phái, thử hỏi nhân chứng vật chứng chỉ rõ ra đó làm sao còn có thể giả ngốc không tin tưởng!?

Nhưng cũng buồn cười thay, bọn hắn trăm miệng một lời hô hào muốn có người thống lĩnh quần hùng chống đối chèn ép, nhưng khi có người bộc lộ dã tâm muốn thành toàn nguyện vọng cho bọn hắn thì lúc bấy giờ lại phũ phàng quay lưng mắng chữi khinh thường, thế gian đúng là có lắm chuyện ngược đời không thể lý giải a.

...

- Ài, Thiếu Lâm tự một chút trò vặt cũng đã khiến toàn bộ giang hồ quay cuồng rồi, không hiểu nổi trong đầu bọn chúng rốt cuộc là cái thứ gì, hai chữ “âm mưu” to đùng ra như thế mà vẫn mắt mù không thấy.

Ngô Chính tại nơi hẻo lánh Đạo Giang thôn sau khi nghe được tin tức cũng là cười khổ thở dài không thôi, hắn tuy là không tận mắt chứng kiến, nhưng là nghe qua loa cũng đã đoán được tám chín phần chân tướng sự việc.

- Ngu ngốc phải kể đến Xung Hư lão đạo sĩ kia, hắn nương tay với kẻ thù khác nào là muốn tàn nhẫn với bản thân!

Đông Phương Bạch một bên nhàn nhạt nói, nàng cũng tương tự Ngô Chính nghe qua loa cũng đã thấu được đầu đuôi, nếu là nàng vẫn còn là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo nhất định sẽ nghiêng ngã cười to Võ Đang phái ngu ngốc.

- Đông Phương, ngươi cũng nên trở về Nhật Nguyệt thần giáo đi thôi, ta cũng không nên chậm trễ phần việc của mình.

- Thật chán, ngươi có chắc sẽ lừa được tiểu nha đầu kia?

Đông Phương Bạch bĩu môi bất mãn nói, cái ghế giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo nàng thật là rất không có hứng thú, trước đó còn tưởng rằng Ngô Chính lại định làm xuất đầu lộ diện muốn làm chuyện gì đó động trời khiến nàng bất an mới nguyện ý đế hắn sai khiến, lúc này biết được phần nào chuyện hắn sắp làm không có nguy hiểm để nàng không những không vui mừng, ngược lại càng cảm thấy khó chịu, tuy là cũng có chút thú vị hiếu kỳ nhưng là so với bất mãn trong tâm thì chút thú vị đó chẳng nhằm nhò vào đâu.

- Lợi hại nhất trên giang hồ Đông Phương Bất Bại lúc này còn không phải ngoan ngoãn hay sao? Ha ha, ngươi cứ tin tưởng vào phu quân ta.

Ngô Chính vẫn như mọi khi không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể trước mặt Đông Phương Bạch “vô liêm sỉ”, nhất là khi Ngô Chính hài hước trông thấy Đông Phương Bạch ghen nhưng lại không hề hay biết là mình đang ghen.

- Tự luyến! đừng để ta đợi lâu.

Đông Phương Bạch vẫn không bỏ được bất mãn lạnh lùng nói, sau đó chớp mắt chỉ thấy nàng thân ảnh đã lướt đi thật xa, lưu lại bên cạnh Ngô Chính lúc này chỉ một cái tàn ảnh quỷ mị đang dần dần tan biến vào hư không.

- Ha ha, cười chết ta rồi!

Bóng dáng Đông Phương Bạch vừa rời khỏi, Ngô Chính bỗng nhiên đỏ bừng cả khuôn mặt ôm bụng cười to, phải nói là hắn mặc dù đã quen với tính cách nắng mưa thất thường của Đông Phương Bạch, nhưng trước nay ngoại trừ bộ mặt kiều mị dụ hoặc, hung hăng uy hiếp, còn có ngại ngùng cứng nhắc, nhàm chán lười biếng ra thì lúc bấy giờ lại hiện ra thêm một hình thái khác: bất mãn ghen tuông, để Ngô Chính cứ mỗi lần phát hiện tính cách mới không thấy ghi rõ trong nguyên tác không thể không ôm bụng cười to.

Nhưng đúng lúc này chỉ thấy ba cái châm ảnh từ hướng Đông Phương Bạch vừa rời đi phóng tới lướt ngang qua đầu Ngô Chính, nhìn lại vẫn như thường lệ mọi khi, “vật thể lạ” lơ lững giữa không trung đung đưa rơi xuống mặt đất, đồng thời cũng là báo hiệu Ngô Chính hôm nay không nghi ngờ lại mất... thêm ba sợi tóc.

Ngô Chính lúc bấy giờ mặt mũi cứng ngắc, khóe môi giật giật, hai mắt trợn trắng nhìn xuống sợi tóc đang nằm bất động dưới chân lúc này đã bị gió thổi bay đi, không khỏi trong lòng giật thót một phen, quên nói, chỉ có việc này đến nay Ngô Chính vẫn chưa thể làm quen...

Bỏ qua dư thừa tạp niệm, Ngô Chính lúc này lại lâm vào trầm mặc một mình, phải nói động tác lần này của Thiếu Lâm tự gián tiếp đã khẳng định suy đoán của Ngô Chính từ năm năm trước đây.

Thử giả thuyết Ngô Chính phán đoán toàn bộ là đúng và không theo chiều hướng sai lầm từ lúc bắt đầu, thì hiện nay nếu đặt mình vào vị trí của Thiếu Lâm tự Ngô Chính cũng sẽ làm tương tự, thậm chí còn tinh vi hơn rất nhiều chứ không phải lộ liễu như thế này, chỉ cần là trí giả nhị lưu tam lưu ánh mắt khách quan sáng suốt không bị tập tục quán tính che mờ thì có thể nhìn thấu rõ tường.

Đầu tiên là nói Thiếu Lâm tự cùng triều đình động tác phương thức tuy là có khác biệt nhưng hiệu quả gây ra lại thập phần trùng hợp, nếu nói Ngô Chính từ năm năm trước đã mập mờ nhìn ra thì hiện tại chính là nhìn rõ, Thiếu Lâm tự chắc chắn có liên quan đến triều đình!

Tiếp đến, cục diện Ngô Chính khổ não làm ra đến lúc này đã đạt được hiệu quả rất tốt, Thiếu Lâm tự quả nhiên là muốn kích động giang hồ tranh đấu, bằng chứng chính là trong lúc hai phe phái thế lực theo chân đối lập mâu thuẫn lẫn nhau dẫn đến nguy cơ chiến cuộc bùng nổ, Thiếu Lâm tự lúc này lại thu mình bỏ mặc im hơi lặng tiếng, phải đợi đến khi Võ Đang phái không thể nhẫn nhịn ra mặt can thiệp lúc này mới nhân cơ hội kéo chân Võ Đang xuống nước.

Đương lúc Võ Đang phái động tác vô tình đạt được hảo cảm của phần đông các thế lực, Thiếu Lâm tự đồng thời điểm cho tung tin đồn Võ Đang phái làm như thế chính là vì hướng nhân tâm về phía mình, thực hiện dã tâm nung nấu muốn thống nhất giang hồ của bọn hắn, đồng thời ngụy trang chứng cứ cùng luận cứ vô cùng chân thật.

Nhưng là bằng cách nào Thiếu Lâm tự có thể tạo ra “minh chứng” chân thật như thế!? Đây còn không phải là nhờ một đám phản đồ trước đó bị Võ Đang phái trục xuất ra khỏi sư môn thì còn có thể là ai có được tuyệt học trấn phái của Võ Đang?

Lại nói cho dù Võ Đang phái trước đó quyết đoán trừ khử bọn hắn diệt cỏ tận gốc thì cũng vô phương có thể thay đổi tình thế lúc bấy giờ, còn không biết Thiếu Lâm tự đã có thể mua chuộc được cao tầng người bên trong Võ Đang phái, lẽ nào lại không thể từ bọn hắn có được các loại võ kỹ tuyệt học!? Cho nên dù là thế nào đi nữa từ khi cục diện xoay chuyển bởi tay Ngô Chính, Võ Đang cũng đã ấn định không thể tránh khỏi việc bị hủy hoại thanh danh, một ải này chỉ cần Võ Đang lùi một bước cũng đồng nghĩa với việc đã chấp nhận thua ván cờ này.