Đã hơn một tuần trôi qua kể từ ngày Tiếu Diện Ma Đầu giết lên Lưu phủ bao vây uy hiếp toàn bộ các lộ quần hùng trên giang hồ.
Nghe nói Tiếu Diện Ma Đầu cấu kết với triều đình muốn triệt tiêu tất cả các thế lực có danh tiếng trên giang hồ, bằng chứng đầu tiên chính là từ sự kiện tàn sát hàng loạt danh môn chính phái người ở Phúc Châu, Tiếu Diện Ma Đầu lợi dụng phát tán ra tin tức về Tịch Tà Kiếm Phổ của nhà họ Lâm để thu hút nhân sĩ trên giang hồ tập trung đến nơi đây, sau đó nhờ vào uy vọng danh tiếng của Tiếu Diện Huyết Ma từ trước đến nay hành hiệp trượng nghĩa, mượn cớ bảo vệ Lâm Chấn Nam một nhà ba người mà tàn sát hàng loạt các lộ anh hùng hào kiệt vì hiếu kỳ mà tham dự sự kiện tại Phúc Châu.
Chưa dừng lại ở đó, cách đây không lâu Lưu Chính Phong “rửa tay chậu vàng gác kiếm quy ẩn” mở tiệc chiêu đãi các lộ quần hùng trong thiên hạ, hội tụ tại đây hầu hết các nhân vật đại diện cho các môn phái thế lực lớn nhỏ trên giang hồ, nhân lúc này triều đình lại bắt lấy thân nhân của Lưu Chính Phong uy hiếp hắn phải tiếp nhận thánh chỉ đầu nhập dưới trướng của triều đình, đồng thời trở thành cái cớ để Tiếu Diện Ma Đầu tàn sát toàn bộ Hằng Sơn kiếm phái, Tung Sơn kiếm phái, Thái Sơn kiếm phái người có mặt lúc bấy giờ, duy nhất Hành Sơn kiếm phái bởi vì gia nhập nương nhờ triều đình may mắn thoát khỏi đại nạn, còn có Phong Thanh Dương tiền bối đời trước của Hoa Sơn kiếm phái đã biệt tăm biệt tích quy ẩn giang hồ từ lâu nay lại tái xuất mới có thể cứu vãng hậu nhân tính mạng.
Còn được biết Tiếu Diện Ma Đầu sau khi ly khai đã buông tha cho chó săn triều đình không giết, từ đó có thể biết được Tiếu Diện Ma Đầu bị mua chuộc âm mưu cấu kết với triều đình nhằm chèn ép các thế lực trên giang hồ, những người có mặt hôm đó may mắn sống sót trở về đều như điên cuồng sợ hãi, có người còn đánh mất đi thần trí vì tận mắt chứng kiến hành động huyết tính giết người tàn nhẫn của Tiếu Diện Ma Đầu, nghe nói nếu có ai không may lọt vào tay hắn kết cục chính là phanh thây chia năm sẻ bảy chết không đến không thể lại chết hơn.
Nghe được tin tức về sau tất cả mọi người lúc này ai nấy đều hoang mang lo sợ ăn ngủ không yên, hiện nay trên giang hồ hàng loạt các thế lực bày tỏ thái độ phẫn nộ của mình bằng cách huy động toàn bộ lực lượng lùng giết Tiếu Diện Ma Đầu, tất cả đều lập lời thề nếu để Tiếu Diện Ma Đầu lọt vào tay bọn họ tuyệt sẽ để hắn muốn sống cũng không được, muốn chết càng không xong.
Tuy nhiên thông qua lời kể chứng kiến Tiếu Diện Ma Đầu võ công cao siêu không phải là một hai cái thế lực có thể làm khó được hắn, bằng chứng chính là lai lịch hành vi của Tiêu Diện Ma Đầu trước kia mượn cớ hành hiệp trượng nghĩa đã tiêu diệt tận gốc không ít các tổ chức thế lực trên giang hồ, phần nào cũng đã làm suy yếu đi lực lượng tổng thể.
Hơn nữa tình thế lúc này đã đạt đến tình trạng báo động vô cùng khẩn cấp, ai cũng biết triều đình bấy lâu từ trong bóng tối không ngừng chèn ép các thế lực đỉnh tiêm nhất lưu trên giang hồ nhằm củng cố địa vị của chính mình, hiện nay lại có thêm một cái Tiếu Diện Ma Đầu bên ngoài ánh sáng công khai chém giết liên tiếp không ngừng làm suy yếu đi cao tầng lực lượng của các thế lực, nếu không có biện pháp ngay bây giờ khẳng định không nghi ngờ giang hồ sớm muộn cũng sẽ trở thành cái ao sau vườn của triều đình, để bọn hắn muốn câu lúc nào thì câu, muốn bắt khi nào thì bắt.
Thế nên lúc bấy giờ hiếm hoi tất cả mọi người đều đồng tình có chung một kiến nghị, chính là kêu gọi sự can thiệp giúp đỡ của Thiếu Lâm tự và Võ Đang phái hai cái thế lực môn phái sừng sững chí tôn bấy lâu trên giang hồ, đồng thời mong muốn bọn hắn ra mặt dẫn dắt quần hùng trong thiên hạ chống chọi lại mối hiểm họa uy hiếp hiện nay.
Những ngày gần đây các tổ chức thế lực lớn nhỏ đều tự mình cử ra đại diện một đường đồng hành tiến về Thiếu Lâm tự và Võ Đang Sơn thành khẩn muốn thành lập một liên minh cùng nhau đồng lòng lẫn nhau bảo hộ, đồng thời cử ra một người toàn diện về nhân phẩm và võ công phục chúng để trở thành minh chủ dẫn dắt võ lâm quần hùng.
Tuy nhiên kiến nghị này mau chóng lại dẫn đến mâu thuẫn rất khó giải quyết, hiện nay thế cục trên giang hồ hỗn loạn, Ngũ Nhạc kiếm phái bây giờ chỉ còn thoi thóp một hơi thở đã đánh mất đi địa vị của chính mình, lúc bấy giờ chỉ còn lại Thiếu Lâm tự cùng Võ Đang phái đồng thời được mọi người công nhận là hai thế lực đỉnh tiêm đứng đầu trong thiên hạ, nhưng là một cái đỉnh kim tự tháp không đủ để hai người có thể cùng đứng, muốn liên minh thống nhất giang hồ vậy nhất định phải biết được rốt cuộc là ai mới có tư cách làm người dẫn đầu, là Thiếu Lâm tự hay là Võ Đang phái!?
Khi nói về hai môn phái này cùng là lịch sử lâu đời nội tình thâm hậu không thể đo lường, một bên là tăng nhân một bên là đạo sĩ nhưng chung quy đều có cùng một đặc điểm, đó chính là yêu thích thanh tịnh yên tĩnh không muốn tranh chấp với đời, rất đáng để mọi người khâm phục kính trọng lấy đó làm gương mà noi theo, nhưng cũng chính bởi vì như vậy mới làm cho tất cả các thế lực cảm thấy vô cùng khó xử phân vân không biết chọn ai, tuy là mỗi người đều có bất đồng ý kiến nhưng chung quy vẫn là phải chờ đợi câu trả lời của người trong cuộc.
Thời gian cứ thế trôi qua, giang hồ lúc này đã “nóng hổi” hơn bao giờ hết, tuy nhiên cho đến bây giờ mọi thứ vẫn tiếp tục lâm vào bế tắc.
...............
Tại một nơi sơn lâm cách biệt với mọi thế sự trên giang hồ, bên trong một tiểu thôn cuộc sống của người dân nơi đây vẫn cứ bình đạm thong thả trôi qua, tuy là mười phần giản dị đơn sơ, nhưng cũng là vô lo vô ưu không đau đầu nghĩ ngợi.
- Sư phụ, ngươi xem, ta đã có thể đánh ra một đạo kiếm khí rồi!
Bên ngoài sân trống một căn nhà trong thôn, xung quanh bốn phía ngăn cách bởi bốn bức tường thấp cũ kỹ loang lỗ, lúc này một tên thanh niên trên người y phục da thú xô cửa xông vào kích động kêu lên.
- Phiền phức chết ta rồi, cút!
Cách đó không xa trên một cái ghế nằm, Thanh niên bạch y đang phe phẩy quạt rơm trên tay bỗng nhiên nghe tiếng kêu la, tức giận ném cái quạt rơm về phía thanh niên y phục da thú, sau đó quát lên.
- A, sư phụ bớt giận, ta chỉ muốn khoe chút thành quả a.
Thanh niên y phục da thú này còn có thể là ngoại trừ Lâm Bình Chi, trước đó đã được Ngô Chính truyền thụ Lục Mạch Thần Kiếm, cách biệt mấy ngày đã có thể nhập môn một đạo Thương Dương Kiếm, tuy không thể so sánh với Ngô Chính người chỉ mất một giây lợi dụng hệ thống đã có thể lĩnh ngộ, nhưng nếu so sánh với thiên tài trong thiên hạ cũng đã là không một chút thua kém.
- Ta nói ngươi cút là cút đi giang hồ, quấy ra một chút cái gọi là thành tựu, bằng không cũng đừng có trở về đây gặp ta!
Người nói chính là Ngô Chính, lúc này không phải trong vai Tiếu Diện Ma Đầu, trên người bạch y thường phục trông giống như thư sinh công tử, hình tượng rất không đáng chú ý.
- Ta có thể xông xáo giang hồ? Sư phụ ngươi thật sự không ngăn cản ta nữa?
Lâm Bình Chi có chút ngạc nhiên, hắn bây giờ đã là nhị lưu sơ kỳ cao thủ, cũng rất mong mỏi được hành tẩu giang hồ, thực hiện ước thệ ngày trước của hắn với Ngô Chính sau khi gia nhập môn hạ, nhưng ngoặt nổi năm lần bảy lượt đều bị Ngô Chính ngăn cản, mà mỗi lần như thế đều bị mắng chữi xối xả cái gì mà “oschos”, “sửu nhi” không biết biết trời cao đất dày, nhưng chung quy toàn là từ ngữ thâm thúy sâu xa rất khó lĩnh ngộ.
Tuy nói đám người Mị Ảnh Nữ, Quỷ Đao Tử đối xử với hắn rất tốt, còn có cả sư nương Đông Phương Bạch thường hay chỉ điểm hắn tu luyện, nhưng là suốt ngày quanh quẩn trong thôn xóm rừng rú cũng có chút chán chường không biết làm gì, hơn nữa Lâm Bình Chi cũng rất nhớ phụ mẫu của mình, trước đó Lâm Chấn Nam phu thê hai người cũng có lưu cho hắn địa điểm ẩn cư, cho nên hắn rất muốn tìm một cơ hội trở về thăm hai người.
(Tự thuật: Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống là bộ truyện mình đã hoàn thành dàn ý khoảng hơn một năm trước nhưng bởi vì quá bận bịu chăm lo cuộc sống nên không có thời gian ngồi viết, chỉ là gần đây đã là phần nào ổn định, tuy nhiên trong khoảng thời gian qua mình có đọc không ít võ hiệp đồng nhân truyện, phát hiện có rất nhiều tình tiết tình cờ lại trùng lập với dàn ý của mình, bởi vì rất không can tâm, cho nên từ khoảng chương 20 trở đi mình đã cố ý thay đổi bố cục được thiết lập sẵn trong truyện, cho đến chương 51 hầu như ở map “Tiếu Ngạo” đã không thể bám vào dàn ý có sẵn được nữa, cho nên từ chương này trở đi sẽ HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ DÀN Ý, mình không biết tình tiết tiếp theo mình viết là tốt hay xấu, cũng rất rất bất đắc dĩ và thiếu tự tin khi làm như vậy, nhưng là hy vọng mọi người sẽ không chê bai, như vậy mình đã ổn thỏa với điều đó!!)