Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 47: Nhường một nấc bậc thang!

Diễn ra như vậy còn không phải là bởi vì sau đó Ngũ Nhạc kiếm phái bên trong nội bộ cố ý thao tác thêm bớt thực hư trong đó nhằm che mắt nhân sĩ giang hồ!? Nếu không phải là các thế lực to lớn đỉnh tiêm có riêng cho mình mạng lưới thông tin mạnh mẽ thì đừng hòng mà nhìn ra được chân tướng của sự việc.

Lại nói nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn cũng sẽ dẫn đến hậu quả một là Tiếu Diện Huyết Ma tàn sát toàn bộ các thế lực trong giang hồ, hai là toàn bộ giang hồ sẽ liên minh tập trung hỏa lực truy sát Ngô Chính không chết không ngừng.

Nếu tình huống thứ hai xảy ra xét về phương diện lý tính thì cũng không phải là không tốt, chí ít nhân cơ hội lần này giang hồ bên trong cũng có thể hóa giải đi không ít ân oán trở nên đoàn kết hơn đối kháng lại triều đình chèn ép, nhưng chỉ xét về cảm tính thì Mạc Đại tiên sinh rất không hy vọng Ngô Chính lại bị đặt vào tình thế cửu tử nhất sinh, dù sao tìm được một tên bằng hữu tâm giao trên thế gian cũng là rất hiếm có.

- Mạc Đại huynh nếu đã mở lời ta đương nhiên sẽ không làm khó Hành Sơn kiếm phái người bên trong, nhưng đó cũng đã là giới hạn của ta, huynh vẫn là không nên can thiệp những chuyện không liên quan đến mình a.

Ngô Chính bản thân một phần cũng rất kính trọng Mạc Đại tiên sinh, hắn đã mở miệng đương nhiên là phải cho hắn một bộ mặt dễ nhìn, tuy nhiên muốn Ngô Chính hôm nay tay trắng ra về là không thể nào, không gặt đầu của những tên còn Ngô Chính sẽ tự mình thập phần nuối tiếc, phải biết hiện tại có mặt ở đây toàn bộ đều là cao tầng nhất lưu đỉnh tiêm cao thủ gom góp lại cũng là không ít điểm sát lục, tuyệt đối không thể cứ vậy bỏ qua miếng bánh này.

- Nếu đã là vậy, ta cũng không cưỡng cầu!

Mạc Đại tiên sinh cũng biết huyết danh tàn nhẫn của Ngô Chính, hắn có thể bỏ qua cho Hành Sơn kiếm phái đã là rất nể mặt mình, nếu lại cưỡng cầu có khi sự việc càng đi càng xa không thể níu lại, cũng chỉ hy vọng Phong Thanh Dương tiền bối có thể thuyết phục hắn.

Lúc này Mạc Đại tiên sinh đã lui sang một phương quan sát, để lại sân khấu toàn bộ cho Ngô Chính cùng Phong Thanh Dương hai người tự giải quyết.

- Phong Thanh Dương tiền bối không cần phải nhìn ta như thế, thông tin về Hoa Sơn kiếm phái ta thu thập được cũng không phải là ít, sự tồn tại của ngươi không phải là không ai hay biết, không ít người biết được, ta đương nhiên cũng sẽ biết được.

Trông thấy ánh mắt nghi hoặc của Phong Thanh Dương nhìn về phía mình, Ngô Chính lúc này bình thản giải thích cho hắn, dù sao cũng không thể trắng trợn nói là “ta biết trước tương lai, nắm giữ tiên cơ” a.

- Thái sư thúc, cứu chúng ta, hắn là muốn giết chúng ta...

- Đúng a, hắn hung danh trên giang không phải là thái sư thúc không biết, tên ma đầu này nhất định phải bị diệt trừ bằng không võ lâm sẽ bị hắn làm loạn.

- Thái sư thúc tuyệt đối không được bỏ qua cho hắn!

...

Đám người Hoa Sơn kiếm phái phía trên bục đường bị Ngô Chính chấn nhiếp không dám di chuyển, chỉ có thể hướng về phía Phong Thanh Dương gào thét kêu la, cố gắng bắt lấy cỏng cỏ cứu mạng duy nhất lúc bấy giờ.

- Tiểu hữu nghe ta một lời, trong sự việc lần này phải nói trước là chúng ta sai, dù sao ngươi cũng đã giết nhiều người của chúng ta như vậy, nếu có thể ngươi vẫn là buông xuống oán niệm trong lòng đi thôi, cứ mãi mê ân ân oán oán lặp đi lặp lại như thế thì đến bao giờ mới có hồi kết a.

Phong Thanh Dương không chú ý đến Hoa Sơn kiếm phái đám người kêu la, thần sắc thập phần ôn hòa giống như là trưởng bối đối với tiểu bối của mình dặn dò khuyên nhủ buông bỏ chấp niệm chi tâm, giọng nói cũng là bình thản không có một chút uy hiếp.

- Nói thật dễ là nghe, bọn hắn một đám người ngụy quân tử chỉ vì một cái Tịch Tà Kiếm Phổ thực hư không rõ lại ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt muốn đồ sát cà nhà người ta, nếu không có ta kịp thời ứng cứu còn không phải là toại nguyện bọn hắn mục đích? Lần đó chỉ là cảnh cáo một phần, lúc này bọn hắn còn muốn rêu rao dồn ta vào chỗ chết, Phong Thanh Dương tiền bối chỉ một câu hóa giải là hóa giải!? Nếu là dễ dàng như thế thì thế gian này cũng không có quá nhiều oan ức như vậy a.

Ngô Chính đương nhiên sẽ không vạch trần sự thật, hiện tại còn có mặt Quỷ Đao Tử bọn người ở đây, tuyệt đối phải nghiêm chính liêm minh không thể sơ suất, đã vậy đây cũng là thời điểm rất thích hợp để cho hắn tận tình diễn xuất.

- Mọi chuyện dù sao cũng đã qua đi, tiểu hữu hà tất phải mang trong lòng chấp niệm nặng nề đến như thế, ngoại trừ làm khổ chính bản thân ngươi, cũng là trong lúc vô tình khiến kẻ khác chịu cảnh lầm than a!

Nói đi cũng phải nói lại, Phong Thanh Dương vẫn là rất có hảo cảm đối với Ngô Chính, kể đến bắt đầu từ khi Phong Thanh Dương nghe được tin tức giật gân ở Phúc Châu, thông tin chân thật còn chưa qua thêm bớt thực hư bên trong, một cái danh tự Tiếu Diện Huyết Ma vì cứu một nhà ba người mà chấp nhận đối đầu với toàn bộ người trong giang hồ, đó là cỡ nào điên cuồng cố chấp!?

Hơn nữa nếu nói là Ngô Chính là cố ý, thì lai lịch hành vi từ trước đến nay lại hoàn toàn phủ nhận điều đó, ngược lại càng trùng hợp với phương thức điên cuồng vì cứu người mà giết người của hắn, phải nói chân tâm của hắn là đúng, chỉ có cách làm là sai mà thôi, bởi vậy Phong Thanh Dương cũng rất không nguyện ý phải đối đầu với hắn, không phải là sợ hãi thất bại, chỉ là không muốn mù quáng chiến đấu một cách không có ý nghĩa.

Lại nói Phong Thanh Dương cũng không quá thiết tha đối với môn phái hưng thịnh suy thoái gì đó, hành động chống đỡ Ngũ Nhạc kiếm phái tồn tại cũng chỉ là một phần trách nhiệm của Phong Thanh Dương không thể chối bỏ, giữ lại Hoa Sơn tồn tại là được, không nhất thiết phải quá cưỡng cầu.

- Hừ, nói như ngươi thì cái chết của bao nhiêu huynh đệ người của ta không phải là tất cả đều trở thành vô nghĩa!? ta hôm nay nhất quyết là muốn Ngũ Nhạc kiếm phái từ nay biến mất trên giang hồ, ngươi có phải cũng nhất quyết muốn ngăn cản!?

Ngô Chính một khi đã diễn xuất thì tuyệt đối phải nhập tâm không thể lơ là, hàng tá điểm sát lục trước mắt, nói bỏ qua liền bỏ qua!? Vậy không phải bao nhiêu cái huynh đệ trung tâm với hắn chết đi chẳng phải là uổng mạng!? Ngô Chính trước nay không chịu thua lỗ, nhất định phải đòi lại cả lời lẫn lãi, lúc này đã đưa mắt ra hiệu cho Đông Phương Bạch chuẩn bị nghênh chiến.

Đám người Quỷ Đao Tử trên tay cũng đã cầm sẵn binh khí lui về phía hậu phương Ngô Chính sẵn sàng tác chiến, bọn hắn cũng minh bạch tên lão giả trước mắt có thể khiến Ngô Chính nhiều lời tranh cãi như vậy tuyệt đối không phải là tầm thường, bằng không lấy tác phong làm việc của Ngô Chính trước nay đã là muốn động thủ ra tay không cần phải phung phí nước bọt.

- Ài, ta chỉ hy vọng tiểu hữu có thể cho lão già như ta một chút mặt mũi mà bỏ qua cho Hoa Sơn kiếm phái một đám hậu bối vô tri không hiểu đối nhân xử thế, nếu như ngươi đồng ý ta cũng không muốn lại tiếp tục can thiệp vào thêm sâu.

Phong Thanh Dương vô cùng bất đắc dĩ chỉ có thể cậy nhờ chút mặt mũi níu kéo cho Hoa Sơn kiếm phái một chút hy vọng tồn tại, hơn nữa nhãn quang của Phong Thanh Dương vẫn là rất tốt, Ngô Chính đến đây là đã có chuẩn bị chu toàn, chỉ cần Đông Phương Bạch một người nữ tử cũng đã có tuyệt đỉnh hậu kỳ tu vi tuyệt đối có thể cầm chân hắn trong một khoảng thời gian dài, chưa kể Ngô Chính thâm bất khả trắc đến cả Phong Thanh Dương còn không thể xem thấu, chí ít cũng là tuyệt đỉnh đỉnh phong tu vi, không phải là Phong Thanh Dương hao mòn chiến lực theo năm tháng lúc bấy giờ có thể đối kháng, bởi vậy lựa chọn khôn ngoan nhất lúc này chỉ có thể là cậy già sức yếu mà cầu xin đối phương.

- Ngươi... ài, dù sao Hoa Sơn kiếm phải không phải tất cả đều là ngụy quân tử, chí ít tiểu tử Lệnh Hồ Xung kia ta vẫn là rất thưởng thức, bỏ qua cho các ngươi lần này vậy, nhưng là... nếu có lần sau thì dù là Phong Thanh Dương tiền bối cũng đừng trách ta không nhìn mặt mũi.

Nghe xong lời nói của Phong Thanh Dương, Ngô Chính cũng là nghẹn họng trăn trối không thôi, hắn không ngờ Phong Thanh Dương gừng càng già càng cay tầm nhìn có thể sáng suốt đến như vậy, trong tình huống này còn có thể tỉnh táo cân nhắc được mất, bỏ xuống trên mặt sĩ diện hão phớt lờ lời khiêu khích của Ngô Chính, còn cậy già cúi mình nhường một nấc bậc thang, Ngô Chính dù là vô liêm sỉ đến đâu lúc này cũng không thể không bước xuống a.