Đột nhiên, từ bốn phương tám hướng, hàng loạt các mũi tiễn phóng ra nhanh như thiểm điện, tốc độ bất khả tư nghị, trong vòng một sát na liền giết chết bà lão đang ngồi trên chủ tọa kia.
Tình huống bất ngờ xảy ra, hai người phía sau cũng được một phen kinh hồn bạt vía, không phải là lo lắng thay cho an nguy đồng bạn, lấy một thân công phu của Hạ Hoàng Kiến tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Thế nhưng, bà lão đáng thương kia lại không được may mắn như vậy, lúc bấy giờ đã thành một cái xác vô hồn, hơn nữa, các đạo vết thương trên cơ thể bà nhanh chóng hoại tử một cách bất thường, tử thi bốc lên một mùi hôi vô cùng kinh tởm.
Mắt thấy cảnh tượng này, ba người Lăng Đạo đều tỏ ngao ngán, khẩn trương dùng tay áo bịt lại khứu giác.
“Cẩn thận, trong không khí có độc!”
Hạ Hoàng Kiến hoảng hốt hô lên.
“Chết tiệt, mau ra khỏi đây!”
Nói dứt lời, ba người đều ôm trong lòng bực tức không cam tâm, triển khai khinh công khẩn trương thoát khỏi nơi này.
Cách đó không xa, trước đại môn biệt viện.
Nghe được âm thanh từ hướng đại sảnh truyền đến, Ngô Chính cũng đoán được ít nhiều những chuyện xảy ra bên trong.
Giờ phút này, Ngô Chính đang cõng Đông Phương Bạch trên lưng, dự định nhân lúc hỗn loạn thoát ra khỏi đây, bất quá, hắn lại cảm nhận được ba người Lăng Đạo đang rất nhanh chóng tiến ra đại môn, có vẻ bọn họ bị Thiên Nhu Thủy chơi một vố rất đau.
“Quả nhiên, Xuân Cốc Đồng Lão vẫn còn hậu chiêu.”
Ngô Chính lắc đầu thở dài.
Trước đó, hắn đã nhắc nhở ba người kia phải cẩn trọng, rốt cuộc chút hảo tâm của hắn lại thành thừa thãi rồi.
Tạm gác qua một bên, hiện tại hắn vẫn còn vấn đề đáng lo ngại hơn.
Trên lưng cõng theo Đông Phương Bạch, tuy hắn vẫn có thể thi triển khinh công như bình thường, nhưng lại khó mà triển khai Hoành Không Na Di và Loa Toàn Cửu Ảnh giản ra khoảng cách.
Trong khi, ba người Lăng Đạo đã đến rất gần, ước chừng không quá mười hơi thở liền sẽ giáp mặt với nhau.
Không có thời gian để toan tính, bây giờ khẩn trương đào tẩu có vẻ đã hơi muộn màng, Ngô Chính liền quyết định đánh liều một phen.
Thiên Nhu Thủy để lại hậu chiêu nhất định không đơn giản, hắn đặt niềm tin vào việc ba người kia có thể đã chịu ít nhiều tổn thương, không biết chừng hắn còn có thể nhất cử giải quyết ba người phiền toái này.
Quyết định như vậy, hắn nhanh chóng phóng sang bờ sông bên kia, tìm một cái bụi rậm che chắn phía trước, đặt Đông Phương Bạch ngồi tựa vào tảng đá, song lại quan sát đại khái cảnh vật chung quanh, cảm thấy không có vấn đề liền trở về chặn trước đại môn.
Ngô Chính hết sức cấp tốc, thậm chí toàn lực kích phát Cửu Dương Chân Kinh, chỉ sau vài hơi thở ngắn ngủi đã sắp xếp tạm thời ổn thỏa.
Đúng vào lúc này.
Không ngoài sở liệu, từ bên trong đại môn bức tốc thoát ra, ba người Lăng Đạo liền chạm mặt với Ngô Chính.
Tuy nhiên, trông ba người lúc này có chút thê thảm, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, biểu tình hết sức khó coi.
Ngô Chính còn có thể cảm thấy được thân thể bọn họ đang không ngừng hư thoát, dường như đều đã trúng phải độc thủ.
“Nga… nhanh như vậy đã xong, các ngươi đắc thủ rồi ư?”
Ngô Chính tươi cười nói.
“Tên khốn kiếp, ngươi dám gạt bọn ta!?”
Trông thấy biểu tình nhởn nhơ của đối phương, Diễn Tông càng thêm nóng giận quát lên.
Ngô Chính nghiễm nhiên đáp:
“Ta nào có nửa điểm lừa gạt các ngươi, không phải trước đó, ta đã sớm cảnh báo cho các ngươi rồi ư?”
Lăng Đạo hừ lạnh nói:
“Thật già mồm, người bên trong đó không phải là Xuân Cốc Đồng Lão, chỉ là một bà lão bình bình thường thường chịu trận mà thôi!”
“Không phải Xuân Cốc Đồng Lão!?”
Nghe được lời này, Ngô Chính không khỏi phải ngạc nhiên.
Nguyên lai, người vẫn luôn ẩn mình phía sau bức bình phong đó không phải là Xuân Cốc Đồng Lão.
Thế nhưng, giọng nói mà Ngô Chính nghe được, tuy không giống mười phần với Xuân Cốc Đồng Lão, nhưng tuyệt đối không thể sai đi đâu.
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống được viết bởi kieulao một trong những member của truyen cv. com, nếu bạn nhìn thấy được dòng này hãy truy cập và đọc truyện này ở website chính chủ như một sự tôn trọng dành cho tác giả!
“Các ngươi có nhầm lẫn hay không? Xuân Cốc Đồng Lão trong quá trình cải lão hoàn đồng, tất nhiên phải trở về là một bà lão, có thể các ngươi thực sự… không nhận ra đi!?”
Ngô Chính nghi hoặc.
“Hừ, nếu bà lão đó thật sự là Xuân Cốc Đồng Lão, sẽ tự trói tay trói chân mình, sau đó để cơ quan cạm bẫy của chính mình giết chết!?”
Thuật lại tình hình lúc đó, Lăng Đạo vẫn cảm thấy căm phẫn vô cùng.
Mắt thấy biểu tình của đối phương thập phần chân thực, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của ba người, Ngô Chính liền minh bạch chuyện này không thể nhầm lẫn.
Nếu như vậy, bà lão xấu số kia đã được sắp đặt từ trước, tuy nhiên, vì sao hắn lại không cảm nhận được sự hiện diện khác ngoại trừ Xuân Cốc Đồng Lão!?
“Ta không lừa gạt các ngươi, rất có khả năng, bên trong đại sảnh là có thông đạo thoát ra ngoài, các ngươi hẳn là cũng để ý việc Xuân Cốc Đồng Lão vẫn luôn ẩn mình phía sau bức bình phong đi?”
“Rất có khả năng!”
Hạ Hoàng Kiến buột miệng thốt lên.
“Lúc ấy, sở dĩ ta vội lao lên, là vì cảm thấy chiếc ghế trên bục đường có điểm khác thường, chân ghế tựa như là nối liền với nền nhà, ta liền muốn thử tra xét, nào ngờ…”
Hạ Hoàng Kiến nói.
Ngay khi Hạ Hoàng Kiến nhìn thấy bà lão biểu tình hết sức kinh hãi, nếu là thường lệ, theo bản năng thì bà lão phải vùng vẫy mới phải, thế nhưng, mặc kệ bà lão vùng vẫy thế nào, chiếc ghế vẫn bất động không suy suyển, mà dây thừng vẫn đang siết chặt khiến tay chân bà lão đều rướm máu, đây chính là điểm khả nghi khiến Hạ Hoàng Kiến vội vàng lao lên.
Nghe vậy, Diễn Tông và Lăng Đạo đến bây giờ mới chú ý đến điểm này, liền sững sốt một phen.
“Không tốt… lẽ nào khổ cực chuyến này, lại tốn công vô ích…”
Lăng Đạo thất thần lầm bầm trong miệng.
Ngô Chính chú tâm nghe được, liền nói:
“Không hẳn đã tốn công vô ích, Xuân Cốc Đồng Lão lúc bấy giờ đã mất hết võ công, chuyện này là không thể sai được, nếu ngay bây giờ các ngươi quay lại, phỏng chừng còn có thể bắt kịp được bà ta.”
Tuy hắn đã chuẩn bị tâm thái dốc sức thu hoạch điểm sát lục, bất quá, nếu có thể tránh được chiến đấu diễn ra, an ổn rời khỏi đây, tìm một nơi hẻo lánh chờ đợi Đông Phương Bạch dưỡng thương bình phục trở lại, hẳn là một phương án an toàn hơn rất nhiều.
Nghe được lời này, Lăng Đạo tâm động, ánh mắt sáng lên nhìn về phía hai người kia.
Hạ Hoàng Kiến thấy thế không khỏi thở dài trong tâm, “xem ra, người đối diện với tử vong, cho dù là tông sư lão thành như Lăng Đạo đây, cũng khó mà giữ được lý trí minh bạch.”
Chưa kể đến việc có thể tìm được thông đạo hay không, trước hết vẫn phải tính đến việc làm cách nào để vượt qua lớp màn độc đã phát tán lan tràn trong biệt viện.
Nhìn bộ dáng ba người lúc này, liền biết độc thủ của Xuân Cốc Đồng Lão lợi hại đến nhường nào.
Nếu bọn họ nghe theo lời Ngô Chính mà trở lại bên trong, so với việc tự tận cũng không khác biệt là bao.
Cũng đừng quên, Ngô Chính ngay từ đầu đã không phải là đồng minh của bọn họ, ai mà biết được lời khuyên của hắn có phải là xuất phát từ hảo tâm, hay còn có ý đồ nào khác!?
Mắt thấy hai người Hạ Hoàng Kiến đều không biểu tình, Lăng Đạo tỏ ra hết sức thất vọng, ẩn ẩn còn có nét phẫn nộ trên khuôn mặt.
Suy cho cùng, chỉ có Lăng Đạo là không còn đường lui, đối với hai người Hạ Hoàng Kiến thực tình thì không mấy thiết tha cho lắm, nếu có thể bức được Xuân Cốc Đồng Lão giao ra bí kíp cải lão hoàn đồng thì tốt, bằng không, cũng chẳng có vấn đề gì đáng lo ngại, có chăng chỉ là hao phí chút ít sức lực trong lúc nhàn rỗi mà thôi.