Mặc kệ Ngô Chính sở hữu Thuật Thăm Dò có thể nhìn thấu danh tính và tu vi đối phương đi chăng nữa, nhưng nghe cái tên ‘Xuân Cốc Đồng Lão’ liền biết đây đơn thuần chỉ là ngoại hiệu.
“Đành vậy, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
Hiện tại có nóng lòng muốn tìm Đông Phương Bạch cũng vô ích, hắn lại tiếp tục khởi hành lên đường thực hiện mục tiêu chuyến đi này.
Bỏ lại bãi chiến trường đã bị tàn phá đến không còn mảnh nào nguyên vẹn, Ngô Chính triển khai khinh công nhanh chóng ly khai.
Mất hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ, lúc bấy giờ Ngô Chính đã đến được địa điểm chỉ định.
Đó là một vùng đồng bằng xung quanh thoáng đãng hoàn toàn không có nơi để ẩn nấp, cách một dặm về phía trước Ngô Chính, là một doanh trại được bao quanh bởi hàng rào cao khoảng hai thước do gỗ nhọn dựng lên.
“Địa thế không có điểm khuất, muốn tập kích bất ngờ quả thực khó khăn vạn phần.” Quan sát một hồi, Ngô Chính không khỏi tán thán.
Bởi vì nơi này là vùng đồng bằng cho nên tùy ý đưa mắt liền có thể nhìn thấy điểm chân trời. Đối với đội quân thiện chiến không e ngại bất kỳ đối thủ nào, thì địa hình này cơ hồ không có điểm yếu, ngược lại còn rất mang tính khoa trương thanh thế.
Mắt thấy ở phía xa xa kia có một nhóm các binh lính quân Nguyên đang đi qua tuần tra, Ngô Chính chậm rãi tiến tới, vận dụng Thuật Ẩn Giấu để nội liễm khí tức nhưng lại không có ý che giấu thân hình của mình.
Ngay lập tức, người dẫn đầu nhóm binh lính này trông thấy Ngô Chính ngang nhiên đi về phía này, liền chỉ tay lớn tiếng quát lên: “Tiểu tử, mau cút, đây không phải chỗ để ngươi lui tới.”
Ngoại trừ cái nón rơm trước đó đã vứt đi thì Ngô Chính vẫn đang trưng diện thường phục trông như nông phu. Mấy tên binh lính quân Nguyên kia còn cho rằng hắn thực sự là nông phu tình cờ đi lạc tới nơi đây.
Ngô Chính không nói một lời, khẽ vung lên chỉ thủ, một đạo lam sắc kiếm khí phóng đi nhanh như thiểm điện, chớp mắt đã cắt ngang qua yết hầu hơn mười tên binh lính tuần tra, khiến bọn chúng bất đắc kỳ tử.
Song mặt vẫn không đổi sắc, cước bộ Ngô Chính không có lấy nửa điểm chần chừ, chỉ vài bước chân sau lại có thêm nhiều binh lính mang theo vũ khí xông ra, tựa hồ sở tác sở vi của Ngô Chính đã bị phát hiện.
“Rất không hổ là chủ lực tinh nhuệ quân Nguyên, phản ứng rất nhanh a.” Ngô Chính thầm nghĩ.
Binh lính ùa ra đông đúc như đàn kiến nhưng hàng lối rất chỉnh tề bao vây từ bốn phương tám hướng, thần sắc ai nấy đều hung hăng dữ tợn như thể muốn lột da róc xương Ngô Chính.
Đối diện Ngô Chính là một tên trung niên nhân ăn mặc quân phục tướng sĩ, tướng tá oai dũng bệ vệ, chỉ mũi đao về phía Ngô Chính cao giọng nói:
“Dám đến quân doanh bọn ta giết người, người từ phương nào mau khai báo danh tính?”
“Giết người của các ngươi tức là kẻ thù, còn cần phải khai báo danh tính!?”
Ngô Chính tựa tiếu phi tiếu nói.
Đứng giữa chư quân bao vây, Ngô Chính chấp tay sau lưng vân đạm phong khinh, khí thế bộc phát ngút trời tựa vạn mã bôn đằng, ngay lập tức đánh tan sĩ khí quân Nguyên, khiến bọn chúng kinh hồn táng đảm.
Với sự trợ lực của điểm danh vọng từ lâu đã vượt ngưỡng một vạn năm ngàn điểm, lực chấn nhiếp của Ngô Chính lúc bấy giờ đè nặng lên tinh thần đám binh lính quân Nguyên đã không thể dùng hai từ “sợ hãi” để miêu tả, phải nói là “chết lặng” thì đúng hơn.
Toàn bộ những binh lính có mặt ở đây, mặc kệ quân số có đông đúc đến đâu nhưng khi đối mặt với Ngô Chính, thần sắc ai nấy đều tái xanh không còn chút máu, thậm chí không ít người tay chân run rẩy đến độ buông cả vũ khí rơi xuống đất, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Từ góc nhìn của Ngô Chính sơ lược đã là hơn năm trăm quân tinh nhuệ trong một doanh trại, mỗi binh lính tu vi chí ít đều là nhất lưu trở lên, tên tướng sĩ chỉ mũi đao về phía Ngô Chính có tu vi tuyệt đỉnh đỉnh phong.
Như vậy nếu tính cả những doanh trại trên các chiến tuyến khác, lực lượng tổng thể của quân Nguyên quả thực là rất khủng bố, cơ hồ Minh giáo không có cơ hội chiến thắng trừ phi chiến lược kích động dân chúng đứng lên phản kháng do quân khởi nghĩa ở phía nam thực hiện thành công mỹ mãn, bằng không tàn cuộc của Minh giáo sẽ rất thê thảm.
Phải biết rằng Minh giáo không chỉ đối mặt với quân Nguyên, còn có cả những thế lực đối lập bấy lâu nay. Bọn chúng đều đang hướng mắt dõi theo Minh giáo nhất cử nhất động, một khi Minh giáo khởi nghĩa thành công liền nhất phi trùng thiên, nhưng nếu thất bại thì cơ hồ diệt vong là cái kết không thể tránh khỏi.
“Xem ra vẫn phải để Minh giáo vận dụng binh pháp trong Vũ Mục Di Thư mới có thể nhanh chóng kết thúc chiến tranh, bất quá trước đó ta phải tích lũy đủ một vạn năm ngàn điểm sát lục mới được.”
Ngô Chính thầm nghĩ.
Một vạn năm ngàn điểm sát lục là để đảm bảo Ngô Chính có thể cùng Đông Phương Bạch xuyên không đến thế giới khác mà không cần phải vay mượn điểm sát lục từ hệ thống.
Mặc dù hệ thống gần đây rất buông lỏng để Ngô Chính tự tung tự tác, nhưng bản năng hắn vẫn rất sợ hãi các loại nhiệm vụ cưỡng chế, cũng giống như lần trước cưỡng ép phải đánh bại Tạ Tốn, hầu hết những nhiêm vụ cưỡng chế đều mang tính chất bức tử không thương tiếc.
“Sớm muộn các ngươi cũng chết trong tay quân khởi nghĩa, chi bằng chết trong tay ta sẽ không cảm thấy đau đớn.”
Không dư hơi nói chuyện với tử thi, Ngô Chính là đang nói chuyện một mình.
Song không chần chừ quá lâu, hắn khẽ vung lên song thủ, lục đạo lam sắc kiếm khí hoành không ngưng tụ, chia ra sáu hướng khác nhau phóng vút đi.
Ngay sau đó là một màn thảm sát chớp nhoáng diễn ra, những binh lính vẫn đang sống sờ sờ trước đó một sát na, bây giờ đều là tử thi đang thi nhau lúc nhúc ngã xuống.
Phần đông bọn chúng thậm chí còn chưa kịp minh bạch rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra, chỉ có một số ít những binh lính trông thấy cảnh đồng bọn ngã xuống trước khi đồng hành cùng bọn họ xuống hoàng tuyền.
Trong vòng vài tíc tắc trôi qua, thi thể đám binh lính quân Nguyên rất đều nhịp và chỉnh tề nằm xuống rần rật, tạo thành một vòng tròn trải thảm tử thi bao quanh Ngô Chính.
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết đỉnh tiêm trung kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1”
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt đỉnh sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0”
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt đỉnh đỉnh phong cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0”
...
Liên tiếp hàng loạt các thông báo từ hệ thống vang lên trong đầu, chồng chất lên nhau nhiều đến mức Ngô Chính thậm chí còn không nghe rõ được một chữ.
Song hắn không để tâm đến nữa, lại tiến tới hơn mười thước, đúng vào phạm vi tàn phá của Vi Đà Chưởng, sau đó liền súc thế chưởng thủ nhắm thẳng về phía doanh trại.
Uỳnhhh…
Động tĩnh vang dội tựa như một vụ nổ lớn, ngay lập tức một phần ba doanh trại bị thổi bay thành cát bụi không còn lại gì.
Vào lúc này, một đám người đại đa số là nữ nhân từ trong doanh trại hoảng loạn chạy ra, hẳn đều là bị bắt làm “đồ chơi” cho những tên binh lính quân Nguyên.
Còn có không ít binh lính và quan tướng chỉ huy quân đội ẩn nấp trong doanh trại, cũng thừa cơ hội hỗn loạn mà thoát thân tìm đường giữ lại tính mạng.
Trông thấy cảnh này, Ngô Chính không khỏi có hơi chần chừ, nếu ra tay tiêu diệt toàn bộ thì rất khó tránh khỏi sẽ giết nhầm người vô tội, còn nếu không muốn giết nhầm thì rất lãng phí thời gian.
Ngô Chính đề thăng khí cảm phân biệt khí tức của đám người này, hầu hết tu vi đều rất tầm thường không đáng để mắt, duy chỉ một người có tu vi tuyệt thế sơ kỳ đang là người tẩu thoát nhanh nhất.