Đứng bất động tại đây, Ngô Chính cố tình thả ra khí tức, nhen nhóm một tia hy vọng sẽ có ai đó phát hiện ra hắn. Nếu là người của Nhữ Dương Vương còn mai phục phụ cận phát hiện thì rất không tệ, nếu Phạm Dao thì càng tốt. Dù là ai xuất hiện lúc này ít nhiều cũng sẽ giúp hắn khai thác được vài thông tin cần thiết.
Từ giữa đêm cho đến khi trời mờ sáng, cái phong hàn lạnh buốt không thể làm khó được Ngô Chính, tuy nhiên không có bóng dáng người nào tiếp cận lại để hắn thất vọng không thôi.
Ngô Chính ngao ngán rảo bước theo con đường lớn đến phía trước cửa khẩu rời khỏi tiểu thôn, cước bộ rất từ tốn chậm rãi, không che giấu sự hiện diện của mình, dường như vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không phải lúc nào cũng có thể há miệng chờ sung a...”
Ngô Chính thở dài lẩm bẩm một mình.
Nhìn về phía trước, cách vài dặm là những sơn lâm bao phủ trải dài trên sơn mạch, vượt qua sơn mạch này liền sẽ đến biên cương tây vực khoảng cách với Ngọc Môn quan không bao xa.
“Các thế lực mọc lên ở tây vực so với trung nguyên chỉ thua kém về số lượng, đáng tiếc ta không quen thuộc nơi này, muốn thăm dò tin tức sẽ phải tiêu tốn rất nhiều thời gian.”
“Không thể lãng phí nhiều thời gian như thế... trước đó Phạm Dao nói rằng Thành Côn xuất phát đến tây vực, như vậy nguyên do trong đó chỉ có ba loại khả năng...”
Ngô Chính trầm mặc âm thầm cân nhắc.
Khác biệt với Trung thổ, Ngô Chính không nắm rõ tình hình các thế lực phân tranh tại Tây vực để có thể khai thác nguồn tin tức, muốn tìm hiểu thăm dò tại đây ngoại trừ lợi dụng Phạm Dao thì hầu hết các phương thức khác đều phải đốt hàng tá thời gian để đặt cơ sở ngầm, tạo thành mạng lưới thông tin trải rộng tương tự như ở “Tiếu Ngạo Giang Hồ” Tiếu Diện Quân từng làm, bằng không rất dễ bị kẻ khác lợi dụng thông tin để đánh lạc hướng.
Lại nói về tin tức duy nhất mà Ngô Chính có được chính là việc Thành Côn ly khai Trung thổ xuất phát đến Tây vực. Sở dĩ hắn có thể phân tích được nguyên do bên trong là vì mục đích của Thành Côn sẽ không ngoài việc muốn phá hoại Minh giáo. Từ đây suy ra hết thảy chỉ có ba loại khả năng hội đủ điều kiện để Thành Côn có thể trục lợi.
Khả năng thứ nhất chính là lợi dụng một trong hai nhiệm vụ trọng yếu của Minh giáo Ba Tư là muốn đánh cắp bí kíp Càn Khôn Đại Nã Di để can thiệp phá hoại Minh giáo Trung thổ. Khả năng thứ hai là mượn thân phận môn hạ Thiếu Lâm tự để kích động ân oán giữa phái Côn Luân và Minh giáo, đừng quên phái Côn Luân trụ sở tại một ngọn núi thuộc Côn Luân sơn mạch trải dài đến Tây vực, mà tại đó còn ẩn tàng một lão quái vật thuộc tầng thứ tông sư đến cả Ngô Chính cũng phải kiêng kỵ không thôi.
Hiển nhiên khả năng còn lại chính là vì muốn bắt giữ Đông Phương Bạch mà truy đuổi đến tận nơi này, một khi Thành Côn chế trụ được Đông Phương Bạch đồng nghĩa với việc bắt được cái đuôi của Ngô Chính, cũng là mấu chốt trong việc cô lập Minh giáo thêm lần nữa, mà Ngô Chính và phái Võ Đang có thể sẽ vì chuyện này mà tự trói tay khóa chân của mình.
“Lạc quan mà nói thì có thể loại bỏ khả năng thứ nhất, chỉ hy vọng Thành Côn là đang truy đuổi Đông Phương Bạch, điều này gián tiếp đảm bảo tính mạng của nàng.”
Ngô Chính thầm nghĩ.
Muốn chế trụ Đông Phương Bạch để uy hiếp đến Ngô Chính thì điều kiện tiên quyết là không được tổn hại tính mạng của nàng, bằng không thì Thành Côn và cả Thiếu Lâm tự sẽ phải trả một cái giá rất lớn cho việc này.
Vào lúc này, đột nhiên ánh mắt Ngô Chính trở nên sắc bén, một cỗ khí tức xa lạ len lỏi vào khí cảm, để hắn phát giác cách hắn không xa đã có người tiếp cận.
Hưu một tiếng, một đạo ám khí phóng nhanh tựa như thiểm điện nhắm thẳng đến yết hầu, Ngô Chính bất động thanh sắc không tránh né, âm thầm huy động chân khí hộ thể chấn tan ám khí tiến đến.
“Là ai?”
Ngô Chính lớn tiếng hô lên.
Nhìn về hướng ám khí phóng tới, một cái bóng đen quay người nhanh chóng đào tẩu, Ngô Chính không cần cân nhắc đã triển khai khinh công khẩn trương truy theo.
Bây giờ đang là canh năm, sắc trời vẫn chưa sáng tỏ, sương vụ mơ hồ bồng bềnh trong sơn lâm làm hạn chế tầm nhìn, hai người một trước một sau chân đạp lên các thân cây, mượn thế vượt qua địa hình không bằng phẳng.
Hắc y nhân phía trước thi thoảng lại ngoái đầu quan sát phía sau, cụ thể là nhìn xem Ngô Chính có còn theo sau mình hay không. Thế nhưng khoảng cách giữa hai người sau khi rút ngắn đến nửa dặm đường liền không thay đổi nữa.
Tương tự không một khắc rời mắt khỏi đối phương, kỳ thực Ngô Chính là cố tình giữ khoảng cách nhất định để xem hắc y nhân rốt cuộc muốn dẫn mình tới nơi nào.
Đạo ám khí vừa rồi trong mắt Ngô Chính chẳng khác nào là trò trẻ con, tuy có thể uy hiếp đến tuyệt thế đỉnh phong cao thủ, nhưng đối với những người đã có thể ngưng đọng ra chân nguyên, cơ hồ là vô tác dụng.
Ngô Chính không cho rằng sẽ có kẻ ngu xuẩn đến mức nương nhờ một tên tuyệt thế đỉnh phong cao thủ có thể thành công ám sát mình. Suy xét từ khía cạnh này liền có thể đoán được hắc y nhân là muốn dẫn dụ Ngô Chính đuổi theo phía sau.
“Để xem mục đích của ngươi có phải là như vậy.”
Ngô Chính thầm nghĩ.
Song vù một tiếng xé gió, Ngô Chính cố tình tạo thành động tĩnh đồng thời bức tốc thu ngắn khoảng cách giữa hai người.
Dường như là phát giác được điều này, hắc y nhân tương tự không một chút thua kém, thi triển một môn khinh công nào đó rất lợi hại, phút chốc lại bỏ xa Ngô Chính, giãn ra khoảng cách y hệt như ban đầu.
“Quả nhiên là muốn dẫn dụ ta sa lưới.”
Khóe môi hơi cong lên, Ngô Chính cười nhạt không ngoài ý muốn, nhưng vẫn rất phối hợp với hắc y nhân, không cố sức thu ngắn khoảng cách nữa. Kiến thức một màn vừa rồi, Ngô Chính liền minh bạch khinh công chính là sở trường của hắc y nhân, thảo nào lại được giao phó cho nhiệm vụ dẫn dụ Ngô Chính.
Hai người kẻ truy người tẩu từ đầu canh năm đến cuối khắc ba, từ khi thái dương vừa ló dạng đến bây giờ đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu, vượt qua sơn mạch ngăn cách với Tây vực đã đến bán sa mạc biên cương.
Ngô Chính vừa đuổi theo hắc y nhân vừa suy ngẫm: “Có chút kỳ quái, tên này là muốn dẫn ta trở về Trung Nguyên!? Lẽ nào trong thời gian ngắn ngủi ta vắng mặt, giang hồ Trung Nguyên đã ráo riết truy sát ta?”
Kẻ thù của Ngô Chính trên giang hồ Trung thổ quả thực là nhiều đếm không xuể, từ các thế lực nhị lưu cho đến ngũ đại môn phái, bây giờ còn đắc tội cả triều Nguyên và những lão nhân thần bí không quan tâm đến thế sự kia. Cho nên sự việc Ngô Chính ly khai Trung Nguyên mà đến Tây vực chẳng khác nào là đào tẩu truy sát.