Sở dĩ Ngô Chính trước kia không can thiệp là vì hầu hết đều là sự kiện nhỏ nhặt không đáng chú ý, nhưng lần này lại là chính kịch đi theo quán tính bắt buộc phải diễn ra như trong nguyên tác, Ngô Chính tất nhiên là không thể lại lơ đễnh cho qua không thèm đoái hoài để mặc cho Kim Hoa Bà Bà tự tung tự tác được.
Lại nói trong chuyện này mâu thuẫn khuất mắt cũng là cực kỳ bất đắc dĩ không đáng phải xảy ra, Hồ Thanh Ngưu là vì thê tử của mình Vương Nạn Cô cho nên mới lập nên lời thề ngoại trừ Minh giáo người sẽ không cứu bất cứ ai.
Nhưng tình cờ bảy năm về trước Kim Hoa Bà Bà và chồng của bà ta Hàn Thiên Diệp còn gọi là Ngân Diệp tiên sinh, hai người bởi vì bị người của Minh giáo ở tây vực truy sát cho nên khiến cả hai đều bị trúng độc trọng thương, tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc bất cứ lúc nào cũng có thể rơi mất.
Trong khi thương thế của Kim Hoa Bà Bà có phần nhẹ hơn thì Ngân Diệp tiên sinh gần như đã vô phương cứu chữa, lúc đó Kim Hoa Bà Bà mang chồng của mình đến gặp Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu cầu y.
Nếu Hồ Thanh Ngưu lúc bấy giờ đồng ý cứu chữa chưa hẳn là đã hết hy vọng, nhưng Hồ Thanh Ngưu bởi vì vướng mắc lời thề của mình cho nên thẳng thừng từ chối nhất định bỏ mặc kiến tử bất cứu.
Ngân Diệp tiên sinh cũng vì không được cứu chữa kịp thời mà mất đi tính mạng của mình, Kim Hoa Bà Bà trong lúc ấy lại kiêng kỵ Minh giáo trung nguyên không dám làm càn tổn thương đến Hồ Thanh Ngưu, tuy nhiên trong lòng hận thù chất chứa toàn bộ đều quy hết lên đầu Hồ Thanh Ngưu mới dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay.
Từ đó cho đến nay Kim Hoa Bà Bà vẫn luôn quanh quẩn đâu đó trực chờ một ngày Hồ Thanh Ngưu phá bỏ lời thề của mình, bà ta liền có lý do để quay lại trả thù cho chồng của mình Ngân Diệp tiên sinh.
Sự việc hôm nay cũng không ngoại lệ so với trước kia, mục đích chính là để trả thù Hồ Thanh Ngưu đã từng thấy chết không cứu.
Tuy nhiên Ngô Chính sẽ không để chuyện đó xảy ra, y thuật của Hồ Thanh Ngưu vẫn là có chỗ vận dụng không thể lãng phí chết đi như thế.
Quay về hiện thực lúc bấy giờ sắc trời cũng đã chập tối, không gian tựa hồ đã trở nên yên ắng hơn rất nhiều, nhưng bởi vì như vậy cho nên từ bên trong gian nhà tranh của Hồ Thanh Ngưu Ngô Chính có thể nghe rõ được tiếng rên rỉ than khóc của những bệnh nhân đang co mình chịu đựng giá rét ngoài kia.
“ Muội muốn đi đâu? ”
Bên trong gian nhà Đông Phương Bạch trông thấy Chu Chỉ Nhược lén lút muốn ra ngoài liền lên tiếng ngăn lại.
“ Tỷ tỷ, những người ngoài kia thật tội nghiệp, muội chỉ muốn mang chăn cho họ mà thôi ”
Chu Chỉ Nhược trên tay ôm lấy tấm lông thú cuộn tròn thật dày và lớn, đó hẳn là chăn đệm đồ dùng của nàng hằng ngày, lúc này lại muốn mang cho đám người bệnh nhân ngoài kia.
Phải nói Chu Chỉ Nhược tuy chỉ vừa tròn mười bốn tuổi nhưng cơ thể phát triển cực tốt, dung mạo càng là tuyệt luân xinh đẹp, lại thêm tấm lòng thiện lương nhân hậu thương xót không chừa cho bất cứ ai, có thể thấy được nàng hoàn toàn xứng đáng là một mẫu nữ nhi chân thiện mỹ, khiến bao người nhỏ dãi mơ ước muốn được sánh đôi.
( Chân thiện mỹ có rất nhiều khái niệm khác nhau thậm chí còn liên quan đến vấn đề chính trị, nhưng ở đây ta chỉ nói đơn thuần về nghĩa đen đó là: trung thực – lương thiện – xinh đẹp, không nên suy nghĩ theo chiều hướng quá sâu xa)
Tuy nhiên cũng vì phẩm tính này mà không biết bao nhiêu lần khiến Ngô Chính và cả Đông Phương Bạch cảm thấy cực kỳ phiền toái cùng bất đắc dĩ.
Nếu Chu Chỉ Nhược được sinh ra trong thời bình không có chiến tranh chém giết đỗ máu thì có lẽ nàng đã là một nữ thần hoàn mỹ không chút tỳ vết, nhưng là trong thời đại loạn lạc như thế này ngược lại tất cả ưu điểm đều đã trở thành khuyết điểm của nàng.
Ngô Chính sở dĩ nhận nàng làm muội muội chăm sóc nuôi nấng là bởi vì hắn coi trọng Chu Chỉ Nhược bên trong nguyên tác chỉ cần một lời nói của Diệt Tuyệt sư thái liền một kiếm đâm vào tim Trương Vô Kỵ, người nam nhân khiến nàng đau khổ say mê đến đắm đuối cũng không thể dứt ra.
Thậm chí bởi vì những lời di ngôn của Diệt Tuyệt sư thái sau khi chết đi lại khiến Chu Chỉ Nhược nàng tính cách trở nên biến chất vặn vẹo, hoàn toàn biến thành một cái ma nữ thâm độc tàn nhẫn bất chấp mọi thủ đoạn không lưu tình.
Nhìn từ một khía cạnh nào đó Chu Chỉ Nhược cũng có phần tương tự như Lâm Bình Chi, một khi chịu tác động mạnh từ bên ngoài tâm tính sẽ hoàn toàn biến hóa trở thành một con người khác.
Hiện tại Ngô Chính lại thay thế Diệt Tuyệt sư thái nuôi nấng Chu Chỉ Nhược, tin tưởng một ngày nào đó chỉ cần Ngô Chính một lời nói khỏi miệng hoàn toàn có thể khiến cho nàng vung kiếm giết toàn bộ người trên thế giới.
Chưa kể mẫu người như nàng cũng giống như Đông Phương Bạch chấp niệm cực kỳ sâu nặng sẽ không dễ dàng bị Ngô Chính bước chân thần tốc bỏ rơi.
Suy cho cùng Ngô Chính vẫn rất khắc nghiệt đối với những người bên cạnh của mình, điều kiện tiên quyết vẫn là theo kịp bước chân của hắn không bị bỏ lại đằng sau.
“ Chỉ Nhược, trở về phòng đi ”
Lúc bấy giờ Ngô Chính từ gian phòng của mình đi ra, thần sắc có chút khó coi tựa hồ rất không vừa ý với cách làm của Chu Chỉ Nhược.
“ Ca ca... ”
Chu Chỉ Nhược có chút lúng túng không biết phải nói gì.
“ Hảo tâm cần phải đặt đúng chỗ, muội hà tất phải thương xót cho bọn hắn? ”
Ngô Chính tựa hồ không nỡ trách mắng Chu Chỉ Nhược, sắc mặt trở nên có chút hòa hoãn nhưng lại than ngắn thở dài.
“ Thế gian này rất không đơn giản như muội nghĩ, nếu muội cứ mãi vô tri như thế thì một ngày nào đó khi không có ta và tỷ tỷ bên cạnh thì sẽ như thế nào đây? ”
“ Muội biết... huynh là muốn tốt cho muội, nhưng mà... ”
Chu Chỉ Nhược có chút ủy khuất, nỉ non trong miệng nói.
“ Muội... muội trở về phòng là được... ”
Bất đắc dĩ Chu Chỉ Nhược chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, một mình lủi thủi trở về phòng ngủ của nàng.
“ Ài, hai người các ngươi không nên lúc nào cũng hà khắc với con bé như vậy a ”
Đúng lúc này từ trong phòng Hồ Thanh Ngưu thần sắc có chút mệt mỏi đi ra, trong miệng lại trách cứ Ngô Chính và Đông Phương Bạch hai người.
“ Còn không phải là do ngươi nuông chiều thành hư hay sao? ”
Ngô Chính tỏ ra bất mãn kêu ca.
Quả thật trong khoảng thời gian bốn người một nhà chung đụng sớm tối, Hồ Thanh Ngưu đúng là rất nuông chiều Chu Chỉ Nhược, hoàn toàn là để nàng muốn gì được nấy không gì không cho.
Bỏ qua vấn đề này, Ngô Chính lại nói tiếp:
“ Mẫu tử hai người kia như thế nào rồi? ”
“ Theo toa mà uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày liền khỏi hẳn không có vấn đề ”
Hồ Thanh Ngưu tựa hồ rất uể oải vỗ vỗ cái lưng nói, sau đó thần sắc lại trở nên có phần nghiêm trọng lo lắng.
“ Ta nghĩ bà ta nay mai sẽ đến! ”
“ Không cần lo lắng, ngươi cũng không nên để phu nhân của mình đi đi lại lại ban đêm nữa, tránh lại thêm phiền toái xảy ra ”
Ngô Chính rất bình thản đáp lời, cũng không quên nhắc nhở Hồ Thanh Ngưu.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.