Lăng Tân cùng Đạt Vân Hi ngồi trong khoang hạng nhất của máy bay, hai người đều trầm mặc không nói gì, sau khi máy bay đã bay một lúc lâu Đạt Vân Hi mới bỗng nhiên giật mình hỏi Lăng Tân:
- Đúng rồi, người đứng sau thì thế nào? Có thể phát hiện chúng ta trên chiếc máy bay này không, nếu có thể phát hiện sau đó trực tiếp khiến máy bay phát nổ, như vậy chúng ta đang ở giữa không trung không phải ngay cả chỗ để chạy cũng không có sao?
- Yên tĩnh một chút đi...
Lăng Tân lại là căn bản không muốn trả lời, chỉ trầm thấp cúi đầu nói:
- Để cho ta yên tĩnh một lúc...
- Không được!
Đạt Vân Hi lại bỗng nhiên giơ tay qua nhéo tai Lăng Tân, nàng nói:
- Không thể yên tĩnh không thể yên tĩnh, ngươi nói nhanh lên, đến cùng sẽ không phát sinh chuyện gì chứ?
Lăng Tân đẩy tay Đạt Vân Hi ra rồi mới lên tiếng:
- Sẽ không! Như vậy được chưa? Sao ngươi cứ nhiều chuyện như vậy chứ?
Đạt Vân Hi lại vẫn không chịu dừng lại, không ngừng dùng tay vò đầu bứt tóc Lăng Tân, vừa bứt vừa nói:
- Mặc kệ ngươi, dù sao cũng không được ngồi đờ đẫn như vậy, lập tức bắt đầu nghĩ tới bước tiếp theo chúng ta cần làm những chuyện gì đi, ví dụ như làm thế nào tìm được căn cứ Long Ẩn, làm thế nào đột nhập vào được, ngươi không định trực tiếp xông vào chứ?
Lăng Tân càng bị Đạt Vân Hi làm phiền càng cảm thấy bực, chịu hết nổi liền đẩy tay Đạt Vân Hi ra, tiếp đó giơ tay lên giống như muốn tát một cái, nhưng khi vừa nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước của Đạt Vân Hi, hắn chỉ có thể giơ tay như vậy nhìn về phía nàng, không biết đến tột cùng định làm gì.
- Lăng Tân tiên sinh!
Đạt Vân Hi hừ một tiếng rồi nói:
- Đây là phương thức biểu đạt tôn nghiêm của ngươi sao? Nếu như tín niệm hiệp khách của ngươi không cách nào quán triệt đến cùng, như vậy ngươi phải tìm được nguyên nhân gây ra, chứ không phải là vì bực tức chán nản mà ra tay đối với nữ nhân. Ngươi đúng là đồ ngốc!
Lăng Tân chán chường bỏ tay xuống, hắn ôm đầu thì thào nói:
- Vì sao tín niệm hiệp khách của ta không cách nào quán triệt đến cùng? Chuyện này hoàn toàn chỉ có thể tự trách chính ta... Không quán triệt được tín niệm, là vì ta đã làm ra quyết định như vậy. Đáng giận! Trước kia còn trách móc người khác, trách cứ thế giới này, kỳ thực người chính thức làm ô uế tín niệm... lại chính là ta!
- Đồ ngốc! Cái ngươi thực sự thiếu chính là nghị lực, dũng khí cùng lực lượng! Nếu như ngươi có vô cùng vô tận dũng khí, dám nhận tất cả tội lỗi về mình, sau đó dùng nghị lực vượt qua tất cả khó khăn, có đủ lực lượng để thực hiện niềm tin trong lòng, như vậy tín niệm của ngươi còn gì mà không thể đạt thành chứ? Cái ngươi thiếu chính là dũng khí để gánh chịu tất cả tội lỗi, nghị lực để vượt qua tất cả khó khăn, lực lượng để quán triệt tín niệm... Đó chính là thứ ngươi còn thiếu, đại ngốc!
Lăng Tân ngây ngốc nhìn Đạt Vân Hi, trong miệng thì thào nhắc lại những lời này, mà ánh mắt cũng từ mê mang dần dần trở nên thanh minh.
- So với sự ngây thơ của ngươi... Nhân cách phụ thật sự mạnh mẽ hơn ngươi gấp trăm lần, ít nhất hắn biết rõ mình đang làm gì, cho dù không đồng tình với những chuyện hắn làm, nhưng ta rất bội phục sự quyết đoán cùng tin tưởng của hắn, không có chút sợ hãi hay chần chờ nào, làm là được làm, cho dù phải giết vạn người, mười vạn người, trăm vạn người, chỉ cần hắn có can đảm dùng tư thái không hoài nghi tiến hành đến cùng, người như vậy quả thực đáng để cho người khác phải kính nể! Ngươi chính là đang hoài nghi bản thân sao? Ngươi hoài nghi tín niệm của chính mình, hoài nghi hành vi của bản thân? Ngươi cảm thấy mất phương hướng, là như vậy phải không?
Đạt Vân Hi nhìn thẳng vào mắt Lăng Tân, tiếp tục nói, nhưng ngữ khí lại càng lúc càng ôn nhu.
- Hoài nghi sao? Đúng vậy, có lẽ ta thật sự đang hoài nghi... Tín niệm hiệp khách của ta, có thể thực hiện được sao?
Lăng Tân yên lặng ngồi trên ghế, hắn nhắm mắt lại rồi nói:
- Hiệp khách đến cùng là cái gì? Thẳng thắn mà làm sao? Hay là người thiện ta thiện, người ác ta ác? Hay là vứt bỏ quan điểm của mình, chỉ làm theo lợi ích của đa số? Cho đến khi nhân cách phụ của ta buộc ngươi giết chết những người trong các tòa nhà xung quanh, trong nội tâm của ta bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ, cái gọi là hiệp khách... hẳn là người vì sinh tồn của mình mà giãy dụa, vì sinh tồn của người khác giãy dụa, vì có thể giữ lại một phần hy vọng trên thế giới này mà giãy dụa, đó mới là hiệp khách sao?
Đạt Vân Hi trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
- Ta không biết, bởi vì hiệp khách không phải là tín niệm của ta, điều này cần ngươi tự tìm hiểu, hiệp khách là như thế nào, hoặc là nói, định nghĩa hiệp khách mà ngươi truy cầu rốt cuộc là như thế nào... Điều này cần chính ngươi tự tìm hiểu.
- Đúng vậy... Cần phải do ta tự tìm hiểu.
Lăng Tân nhắm mắt lại, thấy hắn như vậy, Đạt Vân Hi cũng nhắm hai mắt lại không nói gì nữa, mà trong đầu Lăng Tân lúc này, vẫn không ngừng vang vọng những lời vừa rồi: dũng khí, nghị lực, lực lượng...
Khi máy bay bay đã đến Bắc Kinh, hai người mới giật mình tỉnh lại, sau khi ngủ một giấc, tâm trạng phiền muộn do trận hoả hoạn lúc trước cũng giảm bớt đi nhiều, tuy trong lòng hai người đều còn chút do dự, nhưng so với cảm giác nặng nề trong nội tâm lúc trước, đã tốt hơn rất nhiều.
- Như vậy trước tiên tìm một khách sạn để ở, ngày mai chúng ta sẽ trực tiếp đến căn cứ Long Ẩn.
Lăng Tân hít sâu một hơi, sau đó nói với Đạt Vân Hi như vậy, bất quá lúc đang nói, hắn lại thấy Đạt Vân Hi cười khúc khích, hắn lập tức thở dài.
- Nói đi, có phải là ngươi cũng có nhà tại Bắc Kinh đúng không?
Lăng Tân có chút bất đắc dĩ mà nói, dù sao khi còn ở Thượng Hải hắn đã thấy Đạt Vân Hi có không biết bao nhiêu chỗ ở, ngay cả căn nhà bị hỏa hoạn thiêu trụi lúc trước cũng là một trong số đó.
- Đương nhiên rồi, ta chính là cao thủ mua nhà mà, ở trong nhà mình, không phải tốt hơn trăm lần so với ở khách sạn sao?
Đạt Vân Hi đắc ý nói, tiếp đó hai người quả nhiên đi về hướng một căn biệt thự của Đạt Vân Hi, dù sao đối với những vấn đề này Lăng Tân đã không còn khí lực để tranh chấp rồi, đối với sự cố chấp của phụ nữ hắn đã có chút chán ngán... không, hẳn là dùng sợ hãi để hình dung mới đúng.
Khi hai người Lăng Tân cùng Đạt Vân Hi đặt chân đến Bắc Kinh, tại Thượng Hải, Trần Hạo Thao đang ngồi trong một gian phòng yên lặng xem Phong Thần bảng, trước mặt hắn có một chiếc Laptop đang hiện kết quả giao dịch trên thị trường chứng khoán, những giao dịch đơn vị hàng chục triệu dollar đang không ngừng tiến hành, phía sau là một thanh niên có chút dáng vẻ côn đồ đang đọc sách, cùng một thiếu nữ có mái tóc rất dài đang yên lặng uống trà. Ba người đều yên lặng làm chuyện của mình, cả gian phòng vô cùng yên tĩnh, đột nhiên Trần Hạo Thao bỗng đứng phắt dậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Phong Thần bảng, giống như vừa thấy ác quỷ.
- Có chuyện gì vậy?
Hai người phía sau đều đồng thời đứng lên, kinh ngạc nhìn Trần Hạo Thao, một nam tử cho dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không hề biến sắc, giờ phút này lại có vẻ sợ hãi như vậy, một lúc lâu sau hắn mới cầm Phong thần bảng nhìn về phía hai người sau lưng rồi nói.
- Cuối tháng này, ước chừng còn khoảng mười ngày, Bắc Kinh sẽ bị đầu đạn hạt nhân công kích, người chết vô số, toàn bộ Bắc Kinh hóa thành phế tích. Đồng thời đạn hạt nhân từ những căn cứ của Trung Quốc, tàu ngầm hạt nhân của nước ngoài… cũng sẽ phóng ra, nhắm đến tất cả những khu vực có dân cư trên Trái đất... Nhân loại triệt để diệt vong!
Trần Hạo Thao sắc mặt lạnh như băng nói:
- Không biết vì sao, Phong thần bảng không cách nào dự đoán được ai gây nên chuyện này, hơn nữa cũng không hiện lên câu thơ văn nào, cho nên không xác định được có phải do người giữ Phong thần bảng gây ra hay không, nhưng mà chúng ta nhất định phải ngăn cản vụ nổ hạt nhân này, dùng năng lực lớn nhất để ngăn cản, cho dù phải liều mạng hy sinh cũng không tiếc!
- Thiên Đường không phải là thành lập trong tháp cao không người, Thiên đường của chúng ta là toàn bộ thế giới! Ta không cho phép bất luận kẻ nào phá hư Thiên Đường này, bất luận kẻ nào đều không được!
Nam tử côn đồ bỗng nhiên tò mò hỏi:
- Không thể nào? Phong thần bảng không phải vạn năng sao? Trừ phi là người cũng có Phong thần bảng, còn có ai mà nó không thể thẩm tra hay sao?
- Tuy Phong thần bảng là vạn năng, nhưng người sử dụng nó là chúng ta thì không phải vạn năng, ví dụ như... không thể thẩm tra được Gaia, lúc trước ta có nhắc đến với các ngươi về ý thức Gaia, mảnh Phong Thần bảng này không cách nào tiến hành thẩm tra…
Trần Hạo Thao thở ra một hơi, tiếp đó liền đi về hướng cửa phòng, vừa đi vừa nói:
- Không cần thu thập gì nữa, chúng ta ngay lập tức đi Bắc Kinh, nhất định phải ngăn cản trường hạo kiếp này!
Cùng lúc đó, tại bên kia thành phố Thượng Hải, một thiếu nữ đeo kính mắt đang yên lặng nhìn Phong thần bảng, sau một lúc, nàng rốt cuộc lẩm bẩm nói:
- Trương Tiểu Tuyết, chuyện lần này coi như xong, lần sau không nên tự tiện tiến hành gạt bỏ, ta không muốn bởi vì gạt bỏ một thí nghiệm thể, mà để cho những thí nghiệm thể còn lại rơi vào khủng hoảng, chuyện như vậy ta hi vọng sẽ không phát sinh một lần nữa. Có một chuyện khác, tiểu đội luân hồi đã xuất hiện…
Khi nói đến đây, thân thể thiếu nữ như có như không run rẩy một chút, mà nét mặt cùng ngữ khí của nàng lại không hề thay đổi, tiếp tục nói:
- Giống như phỏng đoán trước kia của ta vậy, đây không phải là một thế giới tách biệt, mà hẳn là một trong những thế giới phim kịnh dị của Chủ thần, đương nhiên điều này cũng chứng mình một suy luận khác của ta là đúng: Chủ thần không phải thứ vô cùng thần thông quảng đại, không phải chủ nhân vạn vật, mà hẳn là vật để tìm kiếm không gian song song, nhất niệm hình thành một thế giới, trong vô cùng vô tận thế giới song song, tự nhiên sẽ có thế giới hoàn toàn tương tự với những bộ phim kịnh dị, như vậy cũng có thể giải thích được những thứ hoán đổi từ Chủ thần, đó chính là kết quả lấy được từ những thế giới song song, cho nên khi vô cùng vô tận thế giới hội tụ lại một điểm, điểm đó chính là Chủ thần...
Ánh mắt thiếu nữ lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, xuyên thấu qua cặp kính phẳng không số.
- Chúng ta dùng thân phận người từ thế giới luân hồi tới vị diện này, đã gặp được tiểu đội luân hồi khác, vậy quyết định, bắt thành viên của những đội ngũ này làm thí nghiệm, ta muốn tìm ra bí mật của Chủ thần... Trương Tiểu Tuyết, đến Bắc Kinh…