Sở Hạo mở mắt, pháp thuật của hắn đã tới thời gian quy định nên không thể dùng nữa. Tuy chỉ ngắn ngủi 20 giây nhưng cũng đủ để hắn thu được lượng tin tức lớn.
Đầu tiên là xác nhận được Trương Hằng và Ares vẫn an toàn, còn hai người đi cùng họ rất lạ, không phải thành viên tiểu đội luân hồi, vậy thì chỉ có thể là nhân vật của bộ phim Predator vs Alien, hay có thể nói là người bản địa của thế giới này?
Ngoài ra có ba gã Predator đang đuổi theo bọn họ, song Sở Hạo chẳng hề lo lắng. Bởi tên Trương Hằng kia lúc tại thế giới thực có quá nhiều truyền thuyết mang tên ‘không thể chết’. Mấy cái nhiệm vụ ‘bất khả thi’ vô cùng khủng bố mà hắn còn dám nhận, hơn nữa vẫn sống nhăn đến giờ. Thậm chí một số nhiệm vụ có thể nói là bẫy rập do tổ chức cá nhân muốn chỉnh chết hắn tuyên bố, ấy vậy mà cái tên đó cứ thế lao ầm ầm vào, lúc đi ra lại khỏe re như thường. Độ hung hiểm của chúng có cái còn vượt qua cả bộ phim Predator vs Alien này mấy lần, song Trương Hằng hiện tại có sao đâu. Sở Hạo không tin tên kia lại ngỏm vì tình huống ‘vớ vẩn’ bây giờ.
Tuy rằng tràn ngập nguy cơ… Nhưng có câu nguy cơ cũng đi kèm với kỳ ngộ!
“J, chờ ta một chút, đã phát hiện ra vị trí của bọn họ, ngay dưới chân chúng ta. Xung quanh đây nhất định có con đường dẫn tới đó, chúng ta phải lập tức tìm ra. Bọn họ hiện tại đang gặp chút nguy hiểm, rất cần hai ta hỗ trợ.”
Đang khi nói chuyện, J liền chứng kiến Sở Hạo rút từ túi đeo sau lưng một ‘bình nước áp súc’ nhỏ bằng bàn tay, nặng chừng 200~300gram, nhưng một khi mở nắp để bên trong tiếp xúc với không khí, nguyên tử Hydro và nguyên tử Oxi sẽ kết hợp với nhau đủ để tạo thành 50kg nước. Một người bình thường có thể dùng được chỗ nước ấy rất lâu. Mà thứ này thuộc về ‘vật phẩm đồ ăn’ nên giá cả rất rẻ, vì dự phòng gặp phải tình cảnh bị nhốt trong phim kinh dị hoặc là không lấy được đồ tiếp tế thời gian dài nên mỗi người đều đổi lấy hai ba bình.
Chỉ thấy Sở Hạo dốc nước xuống mặt đất, J không tự chủ được nhìn theo hướng dòng chảy di chuyển, lúc đầu nó còn chậm chạp nhưng theo số nước đổ xuống càng ngày càng nhiều, tốc độ lưu động cũng tăng lên rõ rệt. Bấy giờ J mới hiểu, hắn lập tức hưng phấn kêu lên: “Cứ theo hướng nước chảy là sẽ tìm được đường xuống dưới!!??”
Hai người cũng không nói nhiều lập tức theo hướng dòng chảy chạy đi, đến khi gặp phải giao lộ bọn họ lại dùng phương thức vừa rồi để tra xét. Một đường đi tới, bất tri bất giác trôi qua chừng bảy tám phút, bọn họ rốt cục nghe thấy tiếng đạn bắn cùng nổ mạnh ầm ầm vang lên. Song thông đạo chỗ này nối liền bốn phương, hơn nữa địa hình phức tạp nên thanh âm truyền tới rất tán loạn, không thể dựa vào đó mà xác định phương hướng được. Cứ như vậy chạy thêm hai ba phút nữa rốt cục Sở Hạo kêu ngừng.
“Không được, cứ tiếp tục như vậy nữa rất có thể chúng ta không đuổi kịp bọn họ, bởi vì mấy người kia cũng đang chạy như chúng ta, có trời mới biết bọn họ có đi khỏi tầng này hay không? Cho nên ta phải nghĩ cách khác…”
Sở Hạo gọi J lại, sau đó cau mày khổ tư… Chừng mười giây sau, hắn mới quả quyết lên tiếng: “Biện pháp duy nhất là dựa vào truyền tin thuật, nhưng ma pháp ấy có hạn chế về thời gian là 20 giây, hơn nữa chỉ có thể cảm ứng trong phạm vi nhất định, cái phạm vi này rốt cục cực hạn là bao nhiêu ta cũng không rõ, mà thôi… toàn bộ năng lượng Arcane hiện tại chỉ có thể duy trì được 20 lần ma pháp cấp 0, đành phải dùng ở đây vậy, J, chú ý bảo vệ ta, trong khi ta dùng pháp thuật thì lực phòng ngự rất yếu.”
Nói xong, Sở Hạo cũng mặc kệ phản ứng của J, lập tức nhắm mắt lại bắt đầu thi triển ma pháp cấp 0. Ngay khi phép thuật được phóng ra, hắn liền tiến vào trạng thái đặc biệt của truyền tin thuật, nhất là lúc nhắm mắt lại, loại trạng thái ấy càng thêm rõ ràng tinh tế, dường như tất cả vật chất xung quanh đều biến mất chỉ còn lại không gian trống trải đen kịt.
Hắn có thể ‘nhìn’ thấy sinh vật trong vòng 50m lấy hắn làm tâm, trong khoảng không gian ấy, truyền tin thuật của sẽ tìm và truyền tin tới đối phương.
(Phạm vi này không nhỏ, chung quanh cao thấp đều là 50m… Nhưng muốn tìm được bọn họ cũng phải dựa vào may mắn. Chẳng qua với cái khả năng ‘con gián đánh mãi không chết’ kia của Trương Hằng thì nếu muốn thoát khỏi khốn cảnh, vậy nhất định phải được mình cùng J hỗ trợ. Cứ để hắn dẫn đội tới phía ta… Hiện tại cũng chỉ đành đợi…)
Cùng lúc đó, tại một đầu thông đạo khác, Trương Hằng đi cuối đội ngũ, vừa lùi vừa dùng súng tiểu liên bắn phá cản đường chứ không dùng cung tên như trước nữa. Chạy phía trước là Ares cùng hai nhân vật phim.
Trong lúc Trương Hằng đang dùng súng áp chế đối phương thì bên tai bỗng truyền tới tiếng hizzz, hắn lập tức đạp mạnh giật lùi mấy bước, mãi tới khi nhảy xa vài mét, chỗ đứng vừa rồi chợt nổ tung lên, dường như bị một quả pháo cỡ nhỏ bắn trúng. Trương Hằng tuy rằng tránh kịp nhưng cũng bị vụn đá từ vụ nổ tạc cho toàn thân sưng vù, song hắn cũng nhờ khói bụi sinh ra từ vụ nổ mà đuổi theo ba người kia.
Thoáng cái, Trương Hằng đã thấy bóng dáng đám Ares. Hai nhân vật phim do phải dìu đỡ tên kia nên tốc độ tất nhiên không thể nhanh được. Lúc gần tới một giao lộ, Trương Hằng cũng đã đuổi kịp bọn họ, mắt thấy cả đám theo thói quen định chạy về bên trái, ma xui quỷ khiến thế nào bỗng nhiên Trương Hằng hô lớn: “Lần này chúng ta chạy về bên phải, con mẹ nó, liên tục quẹo trái bốn lần mà vẫn không cắt đuôi được ba gã predator kia. Ares, ngươi vẫn chưa khôi phục được thể lực à?”
Ares cười khổ: “Nếu là tinh thần thì xác thực tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng mà thân thể đau nhức vô lực, không những chiến đấu mà ngay cả nhấc chân chạy cũng không nổi, thật sự không được nữa thì dứt khoát…”
“Không thể nào.” Trương Hằng nhếch miệng cười, cái kính đen hắn đeo đã sớm không biết rơi rớt nơi nào, hơn nữa mặt mũi tím xanh tràn đầy bụi đất, thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng nụ cười tỏa ra vẫn rất hào hùng: “Trương Hằng ta tuy nhiệm vụ thất bại khá nhiều, cũng mấy lần hiểm tử hoàn sinh. Nhưng, ngươi thử đi nghe ngóng mà xem, ta có từng vứt bỏ bất kỳ người nào cùng ta làm nhiệm vụ hay không, có chạy trốn một mình bao giờ chưa? Ha ha ha, ta là…”
“Sát thủ khôi hài sao?” Ares cũng cười lớn.
“… Ta giết ngươi, hiện tại lập tức, lập tức!”
Ngay khi hai người nói chuyện bỗng âm thanh Sở Hạo vang lên trong đầu bọn họ: “Trương hằng! Ares! Nghe được âm thanh của ta thì lập tức dừng lại!”
Trương Hằng cùng Ares vội dừng bước, hai nhân vật phim do không biết nên bị kéo lại, suýt chút nữa thì bổ nhào xuống đất. Hai người họ đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn sang, trong lúc nhất thời có cảm giác ‘kinh nghi bất định’, không biết là nên chạy tiếp hay dừng bước.
“Ares, hai người nghe được hả? Ta sử dụng truyền tin thuật để liên lạc với các ngươi, đáng tiếc là các ngươi chỉ nghe được lời ta nói chứ ngược lại thì không thể. Hiện tại ngắn gọn thôi{vaizz cả ngắn}, ba tên predator vẫn đuổi theo các ngươi? Kể từ giờ tiếp tục chạy tới phía trước, tới góc rẽ thứ nhất thì dừng lại.”
Nghe thấy lời này, Trương Hằng cùng Ares liếc nhìn nhau, rồi lập tức im lặng tiếp tục chạy. Hai nhân vật phim thấy thế cũng trao đổi ánh mắt một cái, đều thấy được sự nghi hoặc của đối phương, nhưng hiện tại Predator tùy thời có thể đuổi kịp nên bọn họ cũng không dám đặt câu hỏi, chỉ đành tiếp tục theo hai người kia chạy tiếp. Cứ như vậy, bọn họ đi được gần trăm mét thì tới được một ngã ba, Trương Hằng và Ares lại dừng bước một lần nữa.
Cùng lúc đó, thanh âm Sở Hạo vang lên: “Tốt rồi, giờ tùy tiện núp vào một lối đi nào đó, các ngươi làm tốt chuẩn bị chiến đấu đi, một khi nghe thấy tiếng nổ truyền đến thì lập tức tiến hành phản kích. Ta và J sẽ từ phía sau Predator vây công chúng! Cơ hội chỉ có một, phải nhân lúc chúng chưa kịp triển khai công kích mà giết chết tất cả, bằng không uy lực vũ khí của đám này quá lớn rất có thể giết hết chúng ta trong nháy mắt. Tiếng nổ chính là tín hiệu phản công!”
Ares cùng Trương Hằng liền mang theo hai nhân vật phim lùi tới một lối đi nhỏ, rồi cứ thế đứng nguyên tại chỗ. Ares cầm một khẩu súng tiểu liên còn Trương Hằng rút trường cung của hắn ra. Hai người đều từ từ nhắm mắt yên lặng chờ đợi. Trong lòng hai nhân vật phim rất khẩn trương nhưng với tình thế hiện tại, bọn họ cũng không biết nên tự khích lệ mình như thế nào, còn nếu bỏ đi một mình thì phía trước cũng tràn ngập nguy cơ chẳng khác ở đây là mấy, hai người nhất thời tâm loạn như ma…
Tại đầu bên kia, Sở Hạo và J đi tới bên một vách tường cách chỗ cũ chừng trăm mét. Sở Hạo phân phó J sử dụng nội lực quán chú vào giáp tay rồi đục mấy lỗ lên tường, sau đó gắn lựu đạn vào bên trong.
“Uy lực như vậy là đủ nổ bung vách ngăn rồi, song có một điều nguy hiểm là nơi đây địa hình nhỏ hẹp, lưu đạn nổ ngoại trừ phá vỡ mục tiêu còn có thể lan tới gần chúng ta. Sau khi kéo chốt an toàn ta và ngươi phải lập tức chạy đi cho đến khi lựu đạn nổ mới thôi, uhm, ước chừng có thể chạy được tầm 10m, song khoảng cách ấy vẫn chưa an toàn, cho nên cần dùng cái này để bảo hộ.”
Vừa nói chuyện, Sở Hạo móc từ trong ngực ra một khối đĩa tròn có khắc phù văn Mage Hand khác. Hắn không nói gì thêm nữa mà nhắm mắt lại sử dụng truyền tin thuật để cảm ứng vị trí của ba tên Predator kia. Cứ như vậy, ước chừng mười giây sau, hắn vụt mở hai mắt đồng thời kéo chốt an toàn của đám lựu đạn đã được bố trí sẵn, đồng thời rống to một tiếng ‘chạy’ về phía J rồi lập tức vắt giò lên cổ vọt đi.
(3,2,1…)
Sở Hạo vừa chạy vừa nhẩm đếm thời gian, sau ba giây hắn chợt xoay người lại, giơ đĩa tròn đã được truyền năng lượng Arcane về phía mấy quả lựu đạn lúc nãy. Ầm một tiếng bạo vang, toàn bộ mặt đất dường như đều run rẩy kịch liệt, cùng lúc đó, sóng xung kích mang theo ánh lửa cùng đá vụn đánh úp về phía hai người, song chỉ tới được cách bọn họ chừng 2~3m liền bị một tầng phòng hộ vô hình cản lại.
Cũng trong một sát na này, Trương Hằng cùng Ares đồng thời lao ra khỏi lối nhỏ, nhất thời tiếng súng ầm ầm vang lên, mũi tên xé gió vun vút …