Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 23: Phó bản thứ ba 1

Lại đến ngày phải vào phó bản. Vì đã chuẩn bị xong từ sớm nên Vân Nhàn tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống chờ truyền tống. Ánh sáng trắng lóe lên, lúc phục hồi tinh thần cô đã ở trong phó bản.

Vân Nhàn bất chấp mọi thứ, việc đầu tiên cô làm là nhìn đồng đội. Thấy người nào đó chớp mắt nhìn mình, cô không nhịn được đỡ trán thở dài, quả nhiên lại gặp nhau.

Tâm trạng của Tô Thần ở bên kia cũng tối tăm đến mức không muốn nói chuyện. Phó bản chỉ có bốn người mà sao lại đụng trúng cô nàng này nữa vậy?

Đồng hồ màu đen của mọi người xuất hiện nhắc nhở: "Nhiệm vụ chính: Đánh chết 20 quái tinh anh, không để bất kì một quái thú nào đi qua Truyền Tống Trận. Hoàn thành nhiệm vụ đạt được 200 điểm tích phân."

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, người chơi có thể yêu cầu rời khỏi phó bản bất kì lúc nào. Không hoàn thành nhiệm vụ chính, hồ sơ của người chơi sẽ bị xóa bỏ. Chi trả 200 điểm tích phân, người chơi có quyền được miễn, dù nhiệm vụ chính không hoàn thành cũng có thể an toàn rời khỏi phó bản."

"Có thể gây sát thương giữa đồng đội với nhau. Khi bị đồng đội tấn công khiến HP về 0, người chơi tử vong, đồng thời hồ sơ của người chơi sẽ bị xóa bỏ."

"Chú ý 1: Thông quan phó bản không thưởng điểm thuộc tính. Đánh chết một con quái tinh anh người chơi nhận được một điểm thuộc tính tự do."

"Chú ý 2: Từ phó bản này trở về sau sẽ không phát điểm thuộc tính khi thông quan, điểm thuộc tính chỉ có thể nhận được bằng phương pháp đặc biệt."

"Cuối cùng, chúc tất cả người chơi vui vẻ."

Vân Nhàn nghĩ thầm, đã có xung đột lợi ích, hơn nữa người chơi có thể tấn công lẫn nhau, quy tắc lần này thực sự muốn xúi giục người chơi đấu đá.

Đúng lúc này, một tiếng cười đắc ý vang lên. Hắn ta dùng ánh mắt từ trêи cao nhìn xuống Vân Nhàn, không thèm để ý nói: "Trả giày cho tôi, tôi có thể tha cho cô một mạng."

Vân Nhàn thầm cảm thấy may mắn. Từ phó bản trước cô đã thấy mặc vào cởi ra trang bị hết sức phiền toái nên lần này trước khi truyền tống cô mặc hết lên người luôn, chứ nếu để bây giờ mới mặc chẳng phải sẽ luống cuống tay chân sao!

Vân Nhàn không thèm trả lời Anh Lạc, ngược lại cô quay đầu hỏi nữ sinh trẻ tuổi còn lại: "Cô tên Anh Sơ phải không?"

"Cô đã từng nghe tên tôi sao?" Chẳng biết vì sao mà Anh Sơ lại lộ ra vẻ vui mừng.

Chính là cô ta! Vân Nhàn mỉm cười như nắm chắc phần thắng nói với Anh Lạc: "Không trả. Lúc trước đã nói rồi, đôi giày đổi lấy quyển trục tổ đội, giao dịch công bằng."

"Giao dịch công bằng cái chó gì!" Anh Lạc nổi giận gầm lên, bỗng dưng lao về phía Vân Nhàn.

Tô Thần không dấu vết lùi lại, đứng một bên xem kịch vui.

Sắc mặt Vân Nhàn vẫn như thường, đứng im không nhúc nhích. Tiếp theo cô nâng băng trượng lên, sấm sét từ trêи không bổ xuống.

Anh Lạc khinh thường nhìn sang, chỉ là sấm sét thôi. Giây sau sấm sét rơi xuống, một giọng nữ cao hét lên bén nhọn.

Anh Sơ! Anh Lạc lập tức dừng lại, thấy bộ dạng Anh Sơ bị điện giật run run thê thảm, hắn ta lập tức khẩn trương, căm tức nhìn Vân Nhàn: "Cô đáng chết!"



"Bình tĩnh chút đi chàng trai trẻ." Vân Nhàn ung dung trấn định: "Không kiềm chế được bản thân thì cậu chưa kịp đến trước mặt tôi cô ta đã phải chết rồi. Nhìn rõ chưa, thanh máu chỉ còn khoảng một nửa, chỉ cần tôi đánh thêm hai lượt sấm sét nữa thì cô ta sẽ mất mạng."

"Anh Lạc, cứu em!" Anh Sơ lớn tiếng cầu cứu. Cô ta nghĩ kiểu gì cũng không hiểu vì sao mình bị đánh, Anh Lạc đánh nhau với người ta thì liên quan gì cô ta chứ!

"Có nhược điểm ở ngay bên cạnh mà còn tùy tiện khiêu khích người khác?" Vân Nhàn không nhịn được lắc đầu cảm khái: "Ngu ngốc."

Lần trước lúc giao dịch cô đã nghe ra, nữ sinh tên Anh Sơ có vẻ là pháp sư, trình độ không cao nên mới cần Anh Lạc mang theo bên mình, nếu không vào phó bản khác nhau đại khái là không gặp lại được nữa.

"Coi như cô gặp may." Anh Lạc oán hận.

Hắn ta muốn dừng tay lại nhưng Vân Nhàn không chịu: "Muốn đánh thì đánh, không đánh thì thôi, tưởng tôi chỉ đứng trang trí à? Muốn bắt tay giảng hòa cũng được, đưa tiền trà nước đây. Ồ, quần cô ta mặc không tồi, đưa tôi đi!"

"Vô liêm sỉ!" Ngực Anh Lạc phập phồng, hiển nhiên là do tức quá mà ra: "Có bản lĩnh thì đánh với tôi một trận! Khi dễ cô ấy thì là cái thá gì!"

"Cô ta rõ ràng là nhược điểm của cậu, tôi có bệnh đâu mà lối tắt đó không đi, nhất định phải chọn cách khó khăn?" Vân Nhàn bĩu môi, lờ đi khiêu khích của Anh Lạc: "Người ỷ vào vũ lực muốn cướp giày về mà còn không biết xấu hổ nói chuyện vô liêm sỉ với tôi à. Lúc cướp giày sao không nghĩ đến thầy cô dạy đạo đức tư tưởng như thế nào. Đánh thắng được thì dùng vũ lực áp bức người khác, đánh không lại đòi giảng giải đạo đức... Đừng có ra vẻ với tôi, vô dụng thôi."

Sự cố chấp của Vân Nhàn Anh Lạc đã từng thưởng thức qua. Hắn ta khẽ cắn môi, nói với Anh Sơ: "Đưa quần cho cô ta."

Anh Sơ khó chịu, căm hận nói: "Quần áo người khác mặc rồi cô cũng muốn lấy?!"

"Đúng vậy, tôi không kén chọn đâu." Vân Nhàn tà tà nói: "Nếu cô đồng ý tháo toàn bộ trang bị ra tôi cũng vui vẻ nhận hết."

Anh Sơ cắn cắn môi, không tình nguyện cởi quần. Trang bị tròng bên ngoài, bên trong có quần áo khác nên cô ta không sợ mình lộ hàng. Chỉ là bỗng dưng cô ta nhớ ra gì đó, hai mắt phát sáng lớn tiếng nói: "Cô không thể lấy trang bị của tôi được!"

"Vì sao?" Vân Nhàn thầm nghĩ, đã đến phó bản thứ ba rồi mà sao vẫn còn có người muốn giảng đạo đức cho cô vậy...

"Bởi vì tôi từng giúp cô." Anh Sơ nói đúng lý hợp tình.

"Giúp trong mơ chắc?" Mặt Vân Nhàn không biểu cảm, cô nghĩ người này đại khái bị điên rồi.

Anh Sơ nóng nảy, nói gấp hai từ quan trọng nhất: "Tiệm cơm! Sân huấn luyện!"

Nghe vậy, sắc mặt Tô Thần hơi thay đổi, hình như anh nghĩ ra gì đó.

Sắc mặt Vân Nhàn vẫn không buồn không vui, ánh mắt sâu thăm thẳm. Cô hỏi: "Cô chính là người truyền ra tin tức về sân huấn luyện?"

"Đúng vậy." Anh Sơ ưỡn ngực kiêu ngạo: "Chính là tôi."

"Vì sao?" Vân Nhàn đã muốn hỏi câu này rất lâu rồi.



Anh Sơ nói chuyện như đương nhiên: "Chúng ta là người chơi cùng trận doanh nha! Giúp đỡ nhau không phải là bình thường sao?"

"Vừa nãy bạn trai cô xông vào tôi cũng không thấy cô có tí gì ý muốn giúp đỡ đồng đội." Vân Nhàn lạnh mặt nói.

"Đấy là tại cô cướp giày của tôi." Anh Sơ nhịn không được mà cãi lại.

"Tôi kề dao lên cổ bạn trai cô, bắt cậu ta lấy giày ra đổi quyển trục tổ đội với tôi sao?" Vân Nhàn phát hiện logic của cô ta hết sức kì diệu.

Không biết Tô Thần đã lặng lẽ đến cạnh Vân Nhàn từ bao giờ, anh không nói gì đứng im ở đó. Trong mắt Vân Nhàn thì anh đã tìm được đầu sỏ khiến sân huấn luyện chật cứng, bày ra tư thế chuẩn bị tính sổ. Nhưng trong mắt Anh Sơ thì lại là người này đứng ra muốn báo đáp ân huệ của cô ta. Trong đội có tất cả bốn người, hai người về phe cô ta nên Anh Sơ tự tin mười phần nói: "Vốn do cô sai. Rõ ràng tôi giúp tất cả người chơi thành Bạch Lạc, cô lại cướp giày của tôi."

Vân Nhàn thật sự cạn lời. Dựa theo logic của cô ta thì có lẽ cô còn phải chủ động dâng lên quyển trục tổ đội mới thể hiện hết được sự tôn kính với Anh Sơ? Trời mới biết khoảng thời gian này cô bị cô ta hố thảm thiết thế nào! Đến cả sân huấn luyện trung cấp cũng bắt đầu phải giành giật rồi! Đã tiếc giày thì đừng có đòi mua quyển trục tổ đội được không?! Bán có cái đạo cụ mà như nợ tiền cô ta vậy!

Vân Nhàn không nói gì, Anh Sơ còn tưởng cô sợ, đắc ý nói tiếp: "Vốn Anh Lạc còn không chịu nói ra đâu, nói gì mà đây là phần thưởng của người chơi có sức quan sát nhạy bén. Nếu không phải có tôi, mấy người còn chẳng biết gì đâu."

Nhưng mấy câu này nghe vào tai người khác lại có ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn. Tô Thần nheo mắt, người ta cản lại rồi cô ta còn nhất định muốn nói sao? Khăng khăng một mực, chắc cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý gánh vác hậu quả rồi chứ?

"Vốn dĩ mọi người chính là người chơi cùng một trận doanh, cần phải nâng đỡ lẫn nhau, không giấu diếm gì nhau, tất cả mọi người cùng nhau sống lại, tốt biết bao nhiêu." Không ai nói gì, Anh Sơ tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Anh Lạc phát hiện ra sân huấn luyện xong nhất định không cho tôi nói, nhờ có tôi tốt bụng nên mới không giấu diếm đó."

Vân Nhàn nhịn không nổi hỏi Anh Lạc: "Nói tôi biết, cậu coi trọng cô ta chỗ nào vậy hả?" Sân huấn luyện cũng không phải do cô ta phát hiện ra, thế mà còn có thể lấy của người tạo phúc cho ta, dùng tin tức tạo ân huệ. Đây không phải là tư duy của người trái đất, Vân Nhàn thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ Anh Lạc là người hành tinh thánh mẫu nhập cư trái phép!

Anh Lạc bất bình vì bạn gái: "Anh Sơ là nữ thần học viện! Nhan sắc đứng đầu! Thường xuyên có người ngoài trường hâm mộ đến tìm chỉ vì muốn được nhìn thấy cô ấy một lần!"

Vân Nhàn thở dài, nói cách khác lúc Anh Lạc tìm bạn gái chỉ nhìn mặt. Mà cũng phải nói, Anh Sơ tóc dài nhẹ bay, khi mặc váy thật sự xinh đẹp. Nhưng một khuôn mặt tinh xảo lại nói ra mấy câu ngu xuẩn đó khiến người ta không thưởng thức nổi.

Anh Sơ lải nhải một lúc, Vân Nhàn lười nghe, trực tiếp xòe tay: "Đưa quần đây, nếu không cho sét đánh cô tiếp." Thay đổi quan niệm của người khác là việc vô cùng khó khăn, Vân Nhàn không định tốn công vô ích.

Anh Sơ kinh ngạc há miệng. Cô ta trăm triệu lần không nghĩ được, đã nói đến thế rồi mà đối phương vẫn cắn chặt trang bị không bỏ. Cô ta vừa định mở lời thấm thía khuyên bảo, không ngờ Vân Nhàn thô bạo ngắt lời: "Đừng nói lời vô nghĩa nữa. Lải nhải thêm một câu tôi cũng đánh cô."

Anh Sơ: "..."

"Này, cô chỉ muốn đồ thôi, không cần phải đụng tới mạng người chứ?" Nhìn ra được Anh Lạc rất lo cho bạn gái.

"Không phải do cô ta không chịu đưa sao? Còn nói một đống chuyện vô nghĩa." Vân Nhàn ghét bỏ vạn phần.

Anh Lạc ỷ vào vũ lực đoạt trang bị cũng không có gì, bởi vì trong trò chơi này ai mạnh người đó làm lão đại, giá trị vũ lực chính là chân lý. Mọi người cùng đào hố nhau, người có thể cười đến cuối cùng chính là người thắng. Nhưng Anh Sơ chỉ sống trong thế giới của mình, nói thẳng quan niệm của mình, như vậy rất phiền phức, bởi vì người như thế căn bản không quan tâm đến quy tắc trò chơi, muốn làm gì thì làm đó. Phiền hơn nữa là đầu óc Anh Sơ không dùng được nhưng Anh Lạc lại chiều theo cô ta, ngu ngốc có giá trị vũ lực cực mạnh thì sát thương cũng tăng gấp bội. Nói thẳng ra, Vân Nhàn không muốn có người hố cha như thế trong cùng trận doanh, ai biết về sau cô ta còn nhiễu ra chuyện gì nữa.

Tâm tư chuyển qua chuyển lại, vô số ý niệm hiện lên trong đầu, cuối cùng Vân Nhàn cảm thấy không lấy trang bị cũng được, trực tiếp bổ Anh Sơ luôn, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Còn chuyện Anh Lạc trả thù... Cậu ta thể hiện ra rằng mình rất mạnh, nhưng rốt cuộc mạnh như thế nào cô vẫn chưa thấy.

Liếc mắt nhìn Tô Thần bên cạnh đang ngo ngoe rục rịch, Vân Nhàn cân nhắc hay là cô cứ lấy trang bị, nhường cơ hội chém người cho Tô Thần?