Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 17: Phó bản thứ hai 5

Tô Thần đi đến cạnh Người Mù, trực tiếp dùng nắm đấm thăm hỏi. Người Mù rất nhanh đã bị ép tiến vào trạng thái giam cầm lần thứ ba.

"Tên này quá vướng víu." Tô Thần oán giận với Vân Nhàn.

Vân Nhàn kéo kéo khóe miệng, chậm rãi lên tiếng: "Thật ra lúc vừa vào phó bản, tôi có một suy đoán cần kiểm chứng..."

Người Mù lúc này đã khôi phục lại trấn định, nghe thế cười nhạo: "Cút đi! Lão tử đã hoàn thành nhiệm vụ chính rồi, ai rảnh ở lại đây chơi? Hệ thống, truyền tống!"

Nhưng ánh sáng trắng bình thường không xuất hiện. Người Mù lập tức hoảng loạn vì nghe âm thanh máy móc thông báo: "Thương thế của người chơi quá nặng, hiện tại không thể truyền tống."

"Xem ra ở trạng thái giam cầm không thể truyền tống nha." Đợi một lúc mà không thấy Người Mù biến mất, Vân Nhàn cười đầy thâm ý.

"Bây giờ không đi được, vậy có thể vĩnh viễn cũng không đi được." Tô Thần cười cười ý vị sâu xa.

Trong lòng Người Mù lập tức dâng lên một dự cảm xấu.

- -----------------------------------

Ở chỗ xa xa, Hổ Nữu run lên bần bật, ánh mắt nhìn Mục Sư với Phụ Trợ như đang nhìn hung khí biết đi.

Trùng hợp ngay lúc này âm thanh máy móc thông báo: "Ải tinh anh kết thúc, chúc mừng người chơi thủ tháp thành công. Mỗi người chơi được thưởng hai điểm thuộc tính tự do, xin hãy tiếp tục cố lên! Mười lăm phút sau ải boss sẽ đến."

Hổ Nữu như trút được gánh nặng, gấp gáp nói: "Chúng ta đi thôi?"

Hùng Ca ɭϊếʍ đôi môi khô khốc, ánh mắt toát ra sự tham lam: "Thích đi cô đi đi, tôi không đi."

Hổ Nữu ngây người, gầm nhẹ: "Anh điên rồi à?! Ai biết hai người kia định làm gì!"

"Bọn họ nhất định có qua ải thứ ba của phó bản tân thủ nên mới có thuộc tính cao vậy!" Tiếng thở của Hùng Ca trở nên thô nặng, trêи gương mặt tràn đầy hưng phấn: "Chúng ta đi theo họ không chừng còn có thể thông quan! Sau đó sẽ có phần thưởng ba điểm thuộc tính tự do!"

Ba điểm thuộc tính tự do... Hổ Nữu có chút dao động.

"Sợ gì chứ? Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ chính rồi! Thấy tình huống không ổn thì rời khỏi phó bản cũng được." Hùng Ca tiếc nuối, không muốn từ bỏ: "Ba điểm thuộc tính tự do đấy! Thường thường vượt qua nhiệm vụ chính của một phó bản cũng chỉ có từng đấy thôi!"

Một hồi lâu sau, Hổ Nữu khẽ cắn môi, hạ quyết tâm: "Anh nói đúng, cầu phú quý trong nguy hiểm. Nếu không thể đứng trêи đỉnh kim tự tháp thì sớm hay muộn cũng sẽ bị đào thải."

"Cô nghĩ vậy là được rồi." Tiếp đó, Hùng Ca chuyển hướng câu chuyện, hai mắt tỏa sáng hứng thú bừng bừng hỏi: "Cô đánh chết mấy con quái tinh anh? Lấy được những gì?"

Hổ Nữu: "... Gì cũng không có."

"Cô đừng nói đừa với tôi." Hùng Ca không tin.

Hổ Nữu hít sâu một hơi, khó khăn nói: "Thật mà, tôi không lừa anh."

Hùng Ca lạnh mặt: "Không lẽ cô định độc chiếm đấy à? Tôi thấy rất rõ, cận chiến không hề chạm vào quái yếu máu, trừ cô còn ai giết nữa?"

"Có lẽ tỉ lệ rơi của quái tinh anh trong phó bản này không phải trăm phần trăm?" Hổ Nữu nói ra suy đoán của mình.

Hùng Ca sờ mặt, trực tiếp hỏi Hổ Nữu: "Có phải cô cảm thấy tôi không giúp được gì nên không chịu chia vật phẩm rơi ra cho tôi không?"

"Thật sự không có mà! Lông còn chưa thấy một cọng nữa!" Hổ Nữu cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga.



Hùng Ca không thèm nghe, chỉ lo giải thích cho mình: "Tôi không đoạt quái vì tôi biết lực tấn công của tôi thấp. Nhưng tôi có ngầm giúp cô khống chế Mục Sư, cô được ăn thịt thì ít ra cũng chừa cho tôi ngụm canh chứ. Cô đem đồ tốt nuốt hết không sợ ăn không tiêu à!"

Hổ Nữu trầm mặt, gằn từng tiếng một: "Tôi lặp lại lần nữa, cái gì tôi cũng không mò được, suýt chút nữa tôi còn tưởng mình vào nhầm phó bản có ma! Anh không tin tôi cũng chẳng có cách nào cả!"

Đã nói đến mức này rồi mà Hổ Nữu vẫn kiên trì khẳng định mình không lấy được gì, Hùng Ca không khỏi lung lay: "Thật sự không có?"

"Tôi muốn khóc." Hổ Nữu cũng rất tuyệt vọng.

Hùng Ca lại nói sang chuyện khác: "Có điều này vẫn luôn khiến tôi cảm thấy kì quái, nếu vật phẩm rơi ra đều bị cô lấy mất thì sao Mục Sư không hề cảm thấy hoang mang, cực kì bình tĩnh? Lúc đầu tôi còn cho rằng hắn ta cố tình tỏ vẻ, sơ mất mặt. Giờ nghĩ lại có lẽ là tôi hiểu lầm rồi."

"Ý anh là?" Hổ Nữu ngẩn ra.

"Nếu từ đầu tới cuối vật phẩm đều do hắn nhặt thì sao?" Hùng Ca không tình nguyện nhắc tới khả năng đáng sợ nhất.

Một main tank cận chiến, dưới tình huống không trực tiếp tấn công mà vẫn đoạt được quái, chuyện này nghĩ kiểu gì cũng thấy ly kỳ. Trầm mặc thật lâu, Hổ Nữu đề nghị: "Hay cùng đi hỏi một chút?"

"Ừm." Hùng Ca rầu rĩ ứng tiếng.

- ------------------------------------------

Bên kia, Vân Nhàn với Tô Thần đang hoài nghi lẫn nhau.

"Quái tinh anh thật sự không rơi ra thẻ dùng một lần?" Vân Nhàn cảm thấy khả năng người nào đó âm thầm nuốt riêng tấm thẻ, để dành ngày sau làm át chủ bài rất cao.

"Đã nói mấy lần rồi mà, không có thứ đó." Hơi dừng một chút, Tô Thần lại nghi ngờ nhìn cô: "Tôi nói này, không phải cô cố ý nghi ngờ tôi để che dấu sự thật trong tay cô có tấm thẻ đấy chứ?"

"Trong tay tôi không có tấm thẻ." Vân Nhàn lắc đầu phủ nhận.

"Tôi cũng không có!" Tô Thần cạn lời: "Biết thừa cô nhất định sẽ đợi tôi truyền tống ra khỏi phó bản trước rồi mới chịu đi, lừa cô làm gì?"

Vân Nhàn phiền muộn, làm đồng bọn với Tô Thần dở chỗ đó, không biết người này lúc nào nói thật lúc nào nói dối nữa, không có cách nào tin tưởng.

"Chẳng lẽ bị Hổ Nữu cầm mất?" Ngoài mặt Vân Nhàn có lẽ đã tin lý do thoái thác của Tô Thần, còn trong lòng cô rốt cuộc nghĩ thế nào thì chỉ có trời mới biết.

"Không thể nào, mười con quái tinh anh đều do tôi giết, cô ta một con cũng không cướp được." Tô Thần không cần nghĩ đã trả lời.

Vừa lúc Hổ Nữu Hùng Ca tới gần, nghe Mục Sư tự thuật xong hai người đều có tâm trạng bất đắc dĩ... Quả nhiên là chuyện tốt người này làm.

"Hai người tới vừa đúng lúc." Bị đương sự nghe thấy chuyện quái bị mình đoạt hết mà Tô Thần vẫn không biến sắc chút nào, ngược lại ném cho mỗi người một vật phẩm giống nhau: "Đây là thù lao hỗ trợ."

Tuy không được xem trò vui đoàn đội phản bội nhưng tâm tình Tô Thần vẫn không tồi, tự tin quay trở lại, bởi vậy cũng đặc biệt hào phóng.

Trong đầu Hổ Nữu bỗng nhiên hiện ra một câu, đoạt quái bằng thực lực mà sao cô lại cảm thấy áy náy vậy... Theo bản năng bắt lấy thứ được ném tới, nhìn kĩ ra là một bình lam dược. Còn Hùng Ca nhận được một bình hồng dược.

"Cái này..." Hổ Nữu vừa định mở miệng nói chuyện, đã thấy Phụ Trợ giơ cao trượng băng.

Có ý gì? Lắm miệng là ăn đòn? Hổ Nữu cảm thấy chân mềm, không đứng nổi nữa.

Ai ngờ sấm sét lấp lánh không nhằm vào cô, mà bổ thẳng lên đầu Người Mù. Yêu cầu hệ thống truyền tống rời khỏi phó bản cần khoảng ba giây chuẩn bị, nhưng Người Mù bị đánh thành trọng thương không thể động đậy lại chỉ mất một giây.



Vân Nhàn thở nhẹ một hơi, bỏ trượng băng xuống: "Vừa nãy hết năm phút trạng thái rồi. Cô muốn nói gì? Tiếp tục đi."

Hổ Nữu há miệng thở dốc, trong đầu dính đặc như hồ nhão. Cô cũng không nhớ mình định nói gì nữa rồi.

"Chúng tôi có thể ở lại không?" Hùng Ca lập tức hỏi vấn đề mấu chốt: "Không cần vật phẩm rơi xuống, không đoạt quái, sẽ hỗ trợ đánh boss, chỉ mong muốn cọ điểm thưởng thuộc tính khi qua ải."

"Anh tin tưởng bọn tôi sẽ qua ải thế sao?" Vân Nhàn tò mò, phải biết là trong lòng hai người họ cũng không chắc chắn đâu.

"Tôi cảm thấy nếu là hai người thì nhất định có thể." Hùng Ca trả lời không chút do dự.

Sắc mặt Tô Thần đen như đít nồi: "Kéo theo anh với Hổ Nữu cũng được, mỗi người chuyển khoản trước 100 điểm tích phân, không cam đoan chắc chắn sẽ qua ải."

Hùng Ca sửng sốt.

"Hiện tại anh nói không đoạt quái làm cái rắm gì! Đến lúc đấy thấy boss yếu máu, cái lợi làm mờ mắt, không phải chuyện gì cũng làm được hay sao!" Vừa nói Tô Thần vừa lé mắt nhìn người nào đó.

Vân Nhàn lẩm bẩm trong lòng, cô thật sự không có ý nghĩ muốn cướp, nhưng người họ Tô nào đó trời sinh mặt đen, cô có còn cách nào khác đâu?

"Được." Khẽ cắn môi, Hùng Ca dứt khoát đồng ý.

"Này!!" Hổ Nữu trừng mắt, trách Hùng Ca không thương lượng trước với cô.

"Sau khi về thành ăn mặc tiết kiệm chút là được. Điểm tích phân thiếu một chút không đáng lo." Không biết Hùng Ca đang an ủi Hổ Nữu hay là đang tự thuyết phục chính mình nữa.

Vì không để bản thân có cơ hội đổi ý, Hùng Ca lập tức chuyển ngay 100 điểm tích phân cho Tô Thần. Hổ Nữu không có biện pháp khác, cũng chỉ đành chuyển 100 điểm cho Vân Nhàn. Điểm vừa chuyển xong, cơn đau thịt cũng qua, thật ra cô đã suy nghĩ cẩn thận. Bỏ 100 điểm tích phân đổi lấy ba điểm thuộc tính tự do, lần mua bán này tính ra rất có lời.

Bốn người đạt thành hiệp nghị xong không khí cũng thân thiện hẳn lên. Vân Nhàn lại hỏi lại lần nữa nghi vấn trong lòng mình: "Mấy người làm cách nào để cùng nhau vào phó bản vậy?"

Lần này Hổ Nữu thành thật trả lời: "Chúng tôi lấy được một quyển trục đặc biệt trong phó bản tân thủ có thể giúp người chơi ghép đội. Lúc hệ thống đang phân phối người trước khi cửa thứ hai bắt đầu, chúng tôi dùng hình thức đồng đội để vào phó bản."

Thảo nào, Vân Nhàn bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó cô lại hỏi: "Trong đội có người chơi có thiên phú mà phó bản tân thủ lại chỉ qua được có hai ải?" Đây là chuyện lúc mới gặp Hổ Nữu nói với cô, có lẽ không phải giả.

"Đừng nói nữa." Vẻ mặt Hổ Nữu hiện rõ sự đen đủi: "Trong phó bản tân thủ chúng tôi không có tank tử tế, Người Mù để cho hai người chơi cận chiến lên kháng quái. Hùng Ca nói thì nói là tank thế thôi, thật ra không hề có kĩ năng phòng ngự, máu dày là do thêm máu mới được thế. Nhưng thiên phú của Người Mù không tồi, chúng tôi muốn dựa hơi nên cố ý chiều theo hắn. Sử dụng tấm thẻ dùng một lần để vượt qua đợt thứ hai, Hùng Ca nhất định không chịu lên chống đỡ đợt thứ ba nữa nên chúng tôi cùng nhau truyền tống ra phó bản."

Hùng Ca cười lạnh: "May mà không chịu, nếu không cũng chết lâu rồi. Người chơi cận chiến kia rất tin tưởng Người Mù, ai ngờ Người Mù dùng thiên phú hết năng lượng rồi lại không chịu nói rõ, che che dấu dấu. Đến tận lúc chết người kia còn không biết vì sao mình chết!"

"Thế cho nên tôi chưa bao giờ có ý nghĩ tham gia đoàn đội." Vân Nhàn cảm khái: "Bản lĩnh không có, nói nhảm thì nhiều, mọi người đào hố lẫn nhau."

Một mình chơi ghép đội ngẫu nhiên, muốn hố ai thì hố, muốn làm biếng thì làm, đánh chết quái thì đồ thuộc về mình hết, cũng không cần cãi cọ với ai, tốt biết bao nhiêu.

Tô Thần cảm thấy ngạc nhiên: "Loại người lừa gạt đồng đội thế mà hai người vẫn chịu tiếp tục ở cạnh à?"

"Rốt cuộc cũng hiểu rõ lẫn nhau." Hổ Nữu có chút xấu hổ, giải thích.

Hùng Ca lại nói thẳng: "Hoặc là nhịn, hoặc là bắt người khác nhịn, hoặc là lăn đi. Không có thực lực như hai người, đương nhiên chỉ có thể cố mà nhịn."

Vân Nhàn âm thầm bĩu môi, trong lòng nói thầm, người nào đó thật sự không có chút tự giác nào, anh càng giỏi lừa gạt đồng đội hơn so với Người Mù đấy!

Hổ Nữu cẩn thận hỏi: "Hai người rất lợi hại. Thuộc tính cao, kĩ xảo thực chiến lại tốt, chẳng lẽ không phải là người chơi cùng lúc với chúng tôi?"

Cô đã sớm thấy lạ rồi, tốc độ bay của bầy dơi cực nhanh nhưng tỉ lệ bắn trúng của Phụ Trợ lại rất cao, mười lần trúng đến tám chín lần. Lại nhìn sang Mục Sư, chẳng những am hiểu né đòn còn có kĩ xảo chiến đấu, vừa nhìn là thấy đánh rất quen tay. Ngược lại, bọn họ thuộc tính thấp, đứng một chỗ như người gỗ, vừa nhìn đã biết là người mới.