[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách - Tiểu Sinh Vô Danh

Chương 50: Sở Hàn Đến

Editor: Gấu Gầy
Beta: Gấu Lãng Du
Tiểu Kiệt lại phóng một "Hỏa cầu thuật", mọi người nhìn rất rõ, không chỉ phía trước, mà bên trái và bên phải bọn họ cũng đều có một con cóc ba mắt.
Lần này, Arthur chỉ do dự hai giây, liền hạ lệnh khác: Tấn công.
Không làm kinh động đến những con khác, hãy tiêu diệt con cóc ba mắt phía trước với tốc độ nhanh nhất!
Không làm kinh động đến những con khác, có nghĩa là không được để con cóc ba mắt này phát ra tiếng động, càng không được bước vào phạm vi cảm ứng trong vòng mười mét của nó.
Cho nên, người ra tay tấn công không ai khác, chính là Tiểu Kiệt - người duy nhất có khả năng tấn công từ xa trong Nanh Vuốt.
Cóc ba mắt ngoài việc sở hữu thị lực động, thính giác của chúng cũng rất nhạy bén. Chỉ là, chúng còn có một đặc điểm, hoặc nói là tính lười biếng: Nếu không bị uy hiếp, hoặc đồng loại không triệu hồi, chỉ cần không bước vào phạm vi cảm ứng của nó, cho dù nó phát hiện ra sự tồn tại của bạn, cũng lười để ý đến bạn.
Vì vậy, điều Tiểu Kiệt cần làm không chỉ là giết con cóc ba mắt, mà còn không thể để nó phát ra bất kỳ âm thanh nào, tốt nhất là chết trong vô thức.
Loài độc vật hệ thủy như cóc ba mắt rất sợ ma pháp hệ hỏa. Thế nhưng, Tiểu Kiệt hiểu rõ tập tính của chúng, lại làm ngược lại, không sử dụng ma pháp hệ hỏa tương khắc, mà lại lựa chọn ma pháp hệ băng.
Hơn nữa, còn là kỹ năng thao túng cơ bản nhất trong ma pháp hệ băng: Ngự Băng Thuật.
Cóc ba mắt có thị lực động và thính giác cực tốt, nếu tấn công bất ngờ, khó tránh khỏi bị nó phát hiện, thậm chí né tránh. Vì vậy, Ngự Băng Thuật im hơi lặng tiếng ngược lại trở thành lựa chọn tốt nhất.
Tiểu Kiệt song tu băng hỏa, giỏi ma pháp hệ hỏa hơn ma pháp hệ băng. Mặc dù vậy, Ngự Băng Thuật của hắn cũng đã đạt đến mức độ hoàn hảo. Khi "Ngự Băng Thuật" được thi triển, Tô Mạch rõ ràng cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
Ngự Băng Thuật tuy thi triển hơi phiền phức, nhưng hiệu quả cũng rất rõ rệt, "luộc ếch trong nước ấm" rất thích hợp với cóc ba mắt. Khi hơi nước xung quanh con cóc ba mắt phía trước dần dần ngưng tụ, thậm chí trên người nó cũng ngưng tụ một lớp băng, con quái vật xấu xí này vậy mà lại không hề có cảm giác, vẫn há to miệng hít thở không ngừng.
Chưa đầy một phút, con cóc ba mắt phía trước đã hoàn toàn biến thành một khối băng - Nguy hiểm được giải trừ.
Đi ngang qua "khối băng" này, Arthur thuận tay vung lên, cất nó vào túi trữ vật.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Tô Mạch, Arthur nhỏ giọng cười nói: "Cóc ba mắt tuy chứa kịch độc, nhưng cũng là dược liệu rất tốt, rất quý hiếm. Mục đích của nhiều đoàn thám hiểm tiến vào đầm lầy hoang dã là để săn bắt nó."
Dù là con mắt thứ ba, da cóc, nội tạng hay thậm chí là chất lỏng tiết ra từ bề mặt da của cóc ba mắt, tất cả đều là những nguyên liệu luyện thuốc quý hiếm.
Mục đích chuyến đi này của nhóm người Tô Mạch tuy là kho báu của Hill, nhưng gặp phải "bảo bối" như vậy cũng không muốn bỏ lỡ.
Dường như hiểu được ý nghĩ của Tô Mạch, Arthur mỉm cười tiếp tục nói: "Nếu khách hàng muốn, chúng tôi có thể bắt thêm vài con."
Tô Mạch không cảm thấy có gì khó xử, lập tức gật đầu đồng ý.
Trên quãng đường tiếp theo, bất cứ khi nào gặp phải cóc ba mắt, mọi người đều không lựa chọn tránh né mà lần lượt săn giết. Đương nhiên, phần lớn đều do Tiểu Kiệt ra tay giết chết. Dù sao, săn giết cóc ba mắt không phải là mục đích, an toàn vượt qua đầm lầy trũng mới là điều quan trọng nhất.
Nhìn thấy đã đi được hơn nửa đường, đích đến gần ngay trước mắt, bao gồm cả Tô Mạch, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Jenny, cô phụ trách mở đường đã tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nhìn thấy sắp đến đích, hơn nữa số lượng cóc ba mắt xung quanh cũng giảm đi rất nhiều, tinh thần căng thẳng không khỏi buông lỏng.
Sự buông lỏng này không sao, nhưng một con cóc ba mắt vừa nổi lên mặt bùn, vậy mà lại xuất hiện ngay bên cạnh họ!
"Nguy hiểm!"
Cùng với tiếng kêu kinh hãi của Jenny, một tia sáng bạc và ánh lửa đồng thời lao về phía con cóc ba mắt!
Tia sáng bạc và ánh lửa lần lượt đến từ Arthur và Tiểu Kiệt, phản ứng của hai người không thể nói là không nhanh, phối hợp cũng rất ăn ý, con cóc ba mắt thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng kêu, đã bị đòn công kích của hai người nhấn chìm.
Nguy hiểm được giải trừ?
Không!
Con cóc ba mắt bị tấn công lại tự bạo vào thời khắc cuối cùng!
Cóc ba mắt to bằng nửa người, uy lực tự bạo không phải tầm thường. Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, điều quan trọng nhất là, vụ tự bạo của nó đã thu hút sự chú ý của những con khác xung quanh!
Lúc này, mấy con cóc ba mắt gần mọi người nhất đều đồng loạt phát ra tiếng "ộp ộp", vừa kêu gọi đồng loại, vừa đồng loạt xông về phía bọn họ!
"Chết tiệt, không kịp tránh rồi, xông qua thôi!"
Arthur hét lớn, lập tức giơ kiếm kỵ sĩ lên, chém mạnh về phía trước!
Trong nháy mắt, cùng với ánh sáng bạc chói mắt, đầm lầy trũng nổi lên sóng bùn cuồn cuộn, tất cả những con cóc ba mắt ở gần đều bị sóng bùn cuốn ra xa!
Arthur theo bản năng muốn nắm lấy Tô Mạch bên cạnh, Tô Mạch tránh né, lạnh lùng nói: "Nhiệm vụ của các anh là bảo vệ Nelson."
"À... Được."
Khẽ giật mình, Arthur vội vàng nắm lấy Tiểu Kiệt bên cạnh, hét lớn về phía sau: "Biện Long, Nelson tiên sinh giao cho cậu!"
"Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi!"
Đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt phối hợp thuần thục, dù gặp phải tình huống bất ngờ cũng không khiến bọn họ hoảng loạn. Trong khi Arthur đánh bật những con cóc ba mắt xung quanh, Jenny đã mở đường phía trước, chạy về phía bờ bên kia trước.
Người đi theo sát nàng là Mặt Quỷ luôn im lặng, sau đó mới đến Arthur và Tiểu Kiệt.
"Cẩn thận!"
Tiếng kêu kinh hãi đến từ Tiểu Kiệt trên lưng Arthur, Jenny đang chạy phía trước chỉ cảm thấy mắt cá chân bị siết chặt, sau đó loạng choạng, cơ thể không tự chủ được ngã về phía đầm lầy!
Lúc này, những con cóc ba mắt bị Arthur đánh bật đã tập trung lại, nếu lúc này Jenny rơi xuống đầm lầy, cho dù là thần tiên cũng không cứu được nàng!
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một lá bài từ xa bay đến, chính xác đánh gãy lưỡi cóc quấn quanh mắt cá chân Jenny. Đồng thời, Jenny đang hoảng sợ chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, cơ thể không tự chủ được bay lên...
Người bắn ra lá bài chính là Tô Mạch, còn người kịp thời cứu Jenny lại là Mặt Quỷ vẫn luôn im lặng, không nói một lời.
Mặc dù Mặt Quỷ đã kịp thời cứu Jenny, nhưng vì quán tính, hai người đã hoàn toàn lệch khỏi đường đi ban đầu, hơn nữa dưới chân vẫn là đầm lầy!
May mà phản ứng của Jenny cũng không chậm, kịp thời biến đầm lầy dưới chân thành mặt đất, cuối cùng cũng không bị rơi xuống đầm lầy.
Arthur biết rõ đây không phải lúc do dự, hơn nữa anh ta còn đang cõng Tiểu Kiệt cần được bảo vệ hơn, lập tức nghiến răng, chạy nhanh về phía bờ bên kia.
Không chỉ Arthur, những người khác cũng hiểu lúc này không thể hành động theo cảm tính, vừa âm thầm cầu nguyện cho Mặt Quỷ và Jenny, vừa thi triển thân pháp chạy về phía bờ bên kia...
Tô Mạch cũng vậy, y thậm chí còn chạy nhanh hơn Arthur, trên mặt không hề có chút do dự hay lo lắng. Nếu không phải vừa rồi đã bắn ra lá bài quan trọng đó, người khác còn tưởng rằng y căn bản không quan tâm đến sống chết của đồng đội.
Thực tế, Tô Mạch thật sự không quan tâm.
Đương nhiên, không quan tâm không có nghĩa là không cứu người, nếu không vừa rồi cũng sẽ không bắn ra lá bài quan trọng kia. Lý do không chút do dự, thậm chí không thèm liếc nhìn bọn họ, là vì y tin tưởng Mặt Quỷ.
Dù là Mặt Quỷ hay y, đều không phải là loại người hy sinh bản thân vì đồng đội. Ngược lại, nếu đến thời khắc mấu chốt, bọn họ không chỉ sẽ bỏ rơi đồng đội, thậm chí còn hy sinh đồng đội để đổi lấy cơ hội sống sót cho mình.
Cho nên, khoảnh khắc Mặt Quỷ lựa chọn cứu Jenny, Tô Mạch đã biết hắn hoàn toàn có thể thoát thân, đương nhiên không cần lo lắng.
Sự thật cũng đúng là vậy.
Nhìn thấy vì sai lầm của mình khiến Mặt Quỷ cũng rơi vào nguy hiểm, Jenny đầy áy náy đang định xin lỗi thì bất ngờ phát hiện ra, những con cóc ba mắt xung quanh hình như không nhìn thấy hai người bọn họ!
"Ơ? Đây là..."
"Im miệng."
Jenny vừa định lên tiếng, đã bị giọng nói lạnh lùng của Mặt Quỷ cắt ngang.
Eo vẫn bị Mặt Quỷ ôm lấy, Jenny theo bản năng muốn giãy giụa, lại bị Mặt Quỷ ngăn cản.
"Đừng động đậy, mở đường."
Lúc này Jenny mới nhận ra nguyên nhân khiến những con cóc ba mắt bỏ qua hai người, dường như có liên quan đến khí tức tỏa ra từ Mặt Quỷ - Khí tức đồng loại.
Đây là kỹ năng gì?
Trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng động tác của Jenny lại không hề chậm chạp, cô vội vàng mở đường theo chỉ dẫn của Mặt Quỷ.
Hai khắc sau, hai người bình an vô sự sang bờ.
"Cảm..."
Jenny vừa được cứu, đang định cảm ơn Mặt Quỷ, kết quả người ta không thèm để ý đến cô, trực tiếp buông tay, đi về phía Tô Mạch.
"Phù, may quá!"
Nhìn thấy Jenny bình an vô sự, đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt đều thở phào nhẹ nhõm, Arthur áy náy nói với Tô Mạch và Mặt Quỷ: "Thật xin lỗi, là lỗi của chúng tôi... Ngoài ra, cảm ơn hai cậu đã cứu Jenny."
Mặt Quỷ vẫn không để ý đến ai, Tô Mạch thì cười nói: "Bây giờ chúng ta đã là người cùng một thuyền, hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm, không cần khách sáo như vậy."
Arthur biết ơn gật đầu, lại nói: "Jenny bị thương nhẹ, cần phải xử lý một chút. Các cậu yên tâm, nơi này vẫn là lãnh địa của cóc ba mắt, sẽ không có độc vật khác đến gần."
Jenny là thợ săn phụ trách thăm dò đường đi, không có cô, mọi người sẽ rất khó khăn, đây cũng là nguyên nhân Mặt Quỷ cứu cô.
Kể từ khi tiến vào đầm lầy hoang dã đến nay, đã hơn mười tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người hầu như không nghỉ ngơi, tiêu hao năng lượng không nhỏ. Đặc biệt là Nelson và Tiểu Kiệt có thể chất kém nhất, sắc mặt hai người rất khó coi. Vì vậy, sau khi thương lượng với Tô Mạch, Arthur quyết định nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày mai lại xuất phát.
Trong lúc nghỉ ngơi, Tô Mạch nhìn sắc mặt không tốt lắm của Nelson, ánh mắt mang theo ý hỏi han.
Nelson rất nhanh hiểu ý Tô Mạch, do dự một chút, lặng lẽ lắc đầu.
Nhìn thấy vậy, Tô Mạch nhíu mày, không nói gì.
Do Jenny bị thương, Sử Hưng Trạch tràn đầy năng lượng đã thay thế cô, thay phiên trực đêm với Arthur và Biện Long.
Có lẽ vì chưa rời khỏi lãnh địa của cóc ba mắt nên cả đêm bọn họ không bị quấy rầy...
Sáng sớm hôm sau, tám người tràn đầy năng lượng lại tiếp tục lên đường.
Tai nạn hôm qua đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho bọn họ, hôm nay mọi người càng cẩn thận hơn. Đặc biệt là Jenny, cho dù vết thương ở chân chưa hoàn toàn bình phục, nhưng vì áy náy, cô vẫn kiên trì thăm dò đường đi, hơn nữa còn cẩn thận tỉ mỉ hơn hôm qua.
Trong những ngày tiếp theo, mọi người lần lượt vượt qua nhiều nơi nguy hiểm như chuột lửa xanh, bọ cạp ma viêm. Cuối cùng vào sáng sớm ngày thứ tư, bọn họ đã đến đoạn cuối cùng của vùng ngoại vi đầm lầy hoang dã, nơi cách địa điểm hai trăm km đã định với đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt chưa đầy nửa ngày đường.
Điều đáng nói là, lúc này người phụ trách thăm dò đường đi không còn là Jenny nữa, mà là Mặt Quỷ; người chỉ huy cũng không còn là Arthur, mà đã đổi thành Tô Mạch...
Trong lúc nghỉ ngơi, Tô Mạch lại tìm đến Nelson, hỏi: "Vẫn không cảm ứng được sao?"
Nelson gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Ta không cảm ứng được vị trí cụ thể, nhưng là... Nhưng là bên trong, tiếng gọi của nó càng mãnh liệt hơn, ở ngay bên trong!"
Trên mặt Nelson mang theo sự kích động, nhưng nhiều hơn là bất an.
Sự mạo hiểm kích thích mấy ngày nay đối với Nelson mà nói đúng là kinh hồn bạt vía. Loại ngày tháng lúc nào cũng căng thẳng thần kinh, sơ ý một chút là sẽ mất mạng này, đối với một người "trói gà không chặt" như hắn quả thực là sống không bằng chết.
Nếu không phải vì sự nghiệp phục hưng, hơn nữa trong đầm lầy luôn có một giọng nói gọi hắn, thì với loại ngày tháng lo lắng sợ hãi này, e rằng Nelson không thể kiên trì nổi dù chỉ một ngày.
Không sai, vừa vào đầm lầy hoang dã, Nelson đã cảm nhận được một tiếng gọi đến từ linh hồn; tiếng gọi này không thể diễn tả bằng lời, nhưng lại khiến Nelson vô cùng kích động, ít nhất đã củng cố trái tim đang thấp thỏm bất an.
Mặc dù Tô Mạch đã nhiều lần đảm bảo với hắn, trong đầm lầy hoang dã chắc chắn có kho báu do Hill để lại. Tuy đã đồng ý với Tô Mạch tiến vào đầm lầy hoang dã, nhưng trong lòng Nelson vẫn tràn ngập nghi ngờ về tính chân thực của kho báu. Dù sao hắn cũng không phải là người chơi, không giống như nhóm người Tô Mạch có thể nhận được thông báo từ hệ thống.
Khi cảm nhận được "tiếng gọi", Nelson kích động không thôi, vội vàng chia sẻ thông tin quan trọng này cho Tô Mạch. Tô Mạch sau khi biết cũng rất bất ngờ, liên tục dặn dò hắn cố gắng thông qua tiếng gọi để cảm ứng ra phương hướng cụ thể.
Tuy nhiên, theo bước chân không ngừng đi sâu vào của bọn họ, mặc dù tiếng gọi này vẫn luôn tồn tại, nhưng Nelson lại không thể cảm ứng ra vị trí cụ thể. Cũng chính vì vậy, hắn mới thấp thỏm bất an như vậy, thậm chí còn nhiều lần nghi ngờ cái gọi là cảm ứng có phải là ảo giác của mình hay không.
Nelson nghi ngờ, nhưng Tô Mạch lại không hề do dự.
Lúc này, mặc dù bọn họ đã đi sâu vào đầm lầy hoang dã gần hai trăm dặm, nhưng nói chính xác, vẫn là vùng ngoại vi đầm lầy. Năm xưa Hill đã từng đi xuyên qua đầm lầy hoang dã, cho dù kho báu không ở nơi sâu nhất, ít nhất cũng ở đoạn giữa hoặc sau. Vì vậy, cho dù Nelson chưa cảm ứng được vị trí cụ thể của kho báu thì Tô Mạch cũng không quá lo lắng.
Quan trọng hơn là, đã qua nhiều ngày như vậy, nhóm người Sở Hàn chắc cũng đến rồi...
Tô Mạch đoán không sai, nhóm người Sở Hàn không chỉ đã đến, mà còn đang chuẩn bị bước vào đầm lầy hoang dã!
Ngày hôm ấy, sau cuộc mai phục trên đường núi, Sở Hàn trong nháy mắt từ đối tượng được bảo vệ, biến thành sự tồn tại đáng sợ mà ai cũng tránh xa.
Lúc đó, hắn đã biến Đại kiếm sư Marrien thành "Khung xương nở rộ" trước mặt mọi người, không chỉ dọa chạy những sát thủ của hội Ám Dạ, mà còn khiến những người chơi của Thanh Vũ và Xích Viêm choáng váng.
Cho dù lúc đó Sở Hàn vì bị thương nặng mà hôn mê, nhưng cả Thanh Vũ và Xích Viêm, không có ai dám lại gần hắn. Nếu không phải mục sư Busa "kịp thời" quay về, nói không chừng Sở Hàn thật sự sẽ chết vì mất máu.
Mục sư Busa sau khi trở về cũng nhìn thấy "Khung xương nở rộ" chói mắt trên vách đá. Khi cơn chấn động qua đi, lão liền thi triển thuật pháp trị liệu cho Sở Hàn, rất nhanh đã cứu sống Sở đại gia đang hấp hối.
Đương nhiên, không phải Thanh Vũ và Xích Viêm không muốn cứu Sở Hàn, chỉ là bọn họ thật sự không còn cách khác.
Trước khi hôn mê, Sở Hàn đã trực tiếp thả ra một nửa số lính gác Tử linh đã thu phục ở đồi U Ám, chúng lấp đầy con đường núi không lớn để bảo vệ hắn ở trung tâm. Cho dù Thanh Vũ và Xích Viêm muốn cứu người cũng không dám manh động, chỉ có thể lo lắng chờ Busa trở về.
Lính gác Tử linh tuy là do Sở Hàn thu phục, nhưng cũng không bài xích mục sư Busa. Busa là mục sư vong linh, thuật trị liệu vong linh tuy có phần âm u khủng bố, nhưng hiệu quả không tệ, ngày hôm sau Sở Hàn đã tỉnh lại.
Sau khi Sở Hàn tỉnh lại, Busa liền kể lại cho hắn nghe thỏa thuận giữa lão và Công chúa Saya, Sở Hàn không có ý kiến. Chính vì vậy, chuyến đi đầm lầy hoang dã lần này, bọn họ lại có thêm hai trợ thủ đắc lực: Công chúa Ellie và Đại kiếm sư Hansen.
Mặc dù Công chúa Ellie không tận mắt chứng kiến "tác phẩm nghệ thuật" do Sở Hàn tạo ra, nhưng sau khi nghe Hansen miêu tả, ả cũng bị sự tà ác và biến thái của Sở Hàn làm cho giật mình. Cho nên, dù hai bên tạm thời đạt thành hợp tác, nhưng sự cảnh giác của Công chúa Ellie vẫn không hề giảm bớt.
Ellie chỉ đề phòng Sở Hàn, còn Hansen đường đường là Đại kiếm sư lại sợ Sở Hàn muốn chết.
Đâu chỉ Hansen, ngay cả những người chơi của hai đoàn lính đánh thuê Thanh Vũ và Xích Viêm cũng đều bị vị "Hoàng tử điện hạ" khủng bố này dọa sợ.
Thanh Vũ còn đỡ, cho dù có sợ hãi cũng không quên nhiệm vụ của mình. Nhưng mấy người của đoàn lính đánh thuê Xích Viêm không chỉ vô cùng cảnh giác với Sở Hàn, mà còn coi hắn là trùm cuối tà ác nhất, vắt óc suy nghĩ xem cuối cùng nên trừ khử hắn như thế nào!
Kỳ quặc hơn là, Chiêm Thanh Thanh vốn không tự tin vào thực lực của phe mình, ấy vậy mà lại đặt hết hy vọng trừ khử Sở Hàn vào Tô Mạch! Bởi vì tin tưởng vào trí thông minh của Tô Mạch, cô liên tục thúc giục y, yêu cầu y phải nhanh chóng nghĩ ra cách để trừ khử tên trùm cuối họ Sở!
Tô Mạch đang lăn lộn trong đầm lầy hoang dã, khi nhận được tin nhắn này, trong nháy mắt cảm thấy như có mười nghìn con lạc đà không bướu chạy lướt qua.
Ngay cả Mặt Quỷ vốn im lặng cũng thỉnh thoảng nhìn y bằng ánh mắt kỳ quái...
Chưa nói đến sự im lặng của Tô Mạch, với sự gia nhập của Công chúa Ellie và Đại kiếm sư Hansen, thực lực của nhóm người Sở Hàn đã tăng vọt. Đội ngũ cường đại như vậy có thể coi là đội hình cực kỳ sang chảnh, ngang dọc lục địa Thiên Pháp cũng không thành vấn đề, huống chi là xông pha vào đầm lầy hoang dã.
Vì vậy, sau khi đến thành Lobe, bọn họ căn bản không cần phải trì hoãn mấy ngày vì đợi một đoàn lính đánh thuê đáng tin cậy như nhóm người Tô Mạch. Mục sư Busa tùy tiện tìm một đoàn lính đánh thuê nhỏ có danh tiếng không tệ, hiểu biết khá rõ về vùng ngoại vi đầm lầy hoang dã, sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau đã lên đường.
Đội ngũ của Sở Hàn sang chảnh đến mức nào?
Không tính đoàn lính đánh thuê được thuê, Busa và Công chúa Ellie đều là cường giả đỉnh cao đứng trên đỉnh kim tự tháp của lục địa, Hansen cũng là một Đại kiếm sư có thực lực cường đại. Cộng thêm ba người chơi chính thức của Thanh Vũ và hai người chơi chính thức của Xích Viêm, đội ngũ xịn xò như vậy mạnh hơn nhóm người Tô Mạch không biết bao nhiêu lần.
Vì vậy, cho dù kinh nghiệm của đoàn lính đánh thuê được thuê không bằng danh tiếng của Nanh Vuốt, cũng không giàu kinh nghiệm bằng bọn họ, nhưng tốc độ tiến lên của đội ngũ xa xỉ này không hề chậm hơn nhóm người Tô Mạch, thậm chí còn nhanh hơn!
Khoảnh khắc Sở Hàn cùng mọi người tiến vào đầm lầy hoang dã, nhóm người Tô Mạch đã nhận được tin nhắn của Cảnh Bằng Đào.
Lúc này, nhóm người Tô Mạch đã đến địa điểm 200 km đã định với đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt, nơi kết thúc hợp đồng thuê.
Theo tính toán trước đó của đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt, đây là giới hạn mà bọn họ có thể đi sâu vào thời điểm này.
Thực tế, bốn người Nanh Vuốt đã sớm thương lượng trước khi tiến vào đầm lầy hoang dã, bất kể Tô Mạch đưa ra lý do gì, bọn họ cũng sẽ không đồng ý tiếp tục đi sâu vào.
Thế nhưng, điều khiến Nanh Vuốt không ngờ là, thực lực của Tô Mạch và Mặt Quỷ mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Kể từ ngày hôm đó, khi Mặt Quỷ và Tô Mạch liên thủ cứu Jenny, hai người đều không còn che giấu thực lực của mình nữa, Mặt Quỷ thậm chí còn sử dụng cả Sát hồn bản mệnh. Mặc dù Tô Mạch không động tới "Cửu U", nhưng hai khẩu súng có thể bắn ra quân bài đen đỏ trong tay y cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho đám người Nanh Vuốt.
Đương nhiên, thực lực cường đại là một chuyện, điều mạnh mẽ hơn là khả năng phán đoán chính xác vượt xa người thường, và khả năng suy luận dự đoán gần như hoàn hảo của Tô Mạch và Mặt Quỷ.
Đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt giàu kinh nghiệm là thật, nhưng những kinh nghiệm này phần lớn chỉ thích hợp với vùng ngoại vi đầm lầy hoang dã, theo bước chân không ngừng đi sâu vào, kinh nghiệm của bọn họ cũng ít dần, đến cuối cùng, hoàn toàn vô dụng.
Đặc biệt là vào thời điểm này, Nanh Vuốt cũng là lần đầu tiên đi sâu vào đầm lầy hoang dã. Đến hai ngày cuối cùng, vì một lần phán đoán sai lầm của Arthur, mọi người đã hoàn toàn rời khỏi lộ trình đã định, buộc phải thăm dò khu vực chưa biết mà trước đây chưa từng đặt chân đến.
Lúc này, sự cường đại của Tô Mạch và Mặt Quỷ mới thực sự được thể hiện ra!
Đầu tiên là Mặt Quỷ, hắn hoàn toàn đảm nhiệm công việc thăm dò và dẫn đường của Jenny. Ban đầu, Jenny miễn cưỡng có thể theo kịp bước chân của Mặt Quỷ, cùng hắn thăm dò. Nhưng đến ngày cuối cùng, trong khu vực hoàn toàn xa lạ và chưa biết, Jenny không thể theo kịp tốc độ của Mặt Quỷ, để không làm Mặt Quỷ chậm trễ, cô đành phải rút lui.
Đối mặt với khu vực chưa biết, khả năng thăm dò và tốc độ tiến lên của Mặt Quỷ hoàn toàn có thể dùng từ 'khủng bố' để hình dung, mọi người trong đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt đã không ít lần dùng từ "biến thái" để hình dung hắn.
Ngoài Mặt Quỷ, Tô Mạch cũng hoàn toàn tiếp quản công việc lãnh đạo của Arthur.
Đối mặt với những khu vực chưa biết, cách lựa chọn lộ trình và tránh né rủi ro phải dựa vào kinh nghiệm tích lũy trước đó và khả năng phán đoán vượt trội.
Về mặt kinh nghiệm, Arthur chắc chắn có lợi thế tuyệt đối, dù sao anh ta cũng xuất thân từ đoàn lính đánh thuê, hơn nữa không chỉ một hai lần đi sâu vào đầm lầy hoang dã. Thế nhưng, khi Tô Mạch liên tục thể hiện khả năng phán đoán và điều phối mạnh mẽ của mình, Arthur không thể không thừa nhận, đối mặt với khu vực chưa biết, khả năng suy luận và phán đoán của Tô Mạch mạnh hơn anh ta gấp mấy lần.
Chính nhờ màn thể hiện xuất sắc của Tô Mạch và Mặt Quỷ, tám người mới có thể đến được ranh giới 200 dặm mà không bị tổn thất gì.
"Là lỗi của tôi."
Arthur chủ động kiểm điểm: "Tôi đã đánh giá thấp sự khủng bố của đầm lầy hoang dã vào thời điểm này, nếu không có hai cậu... Ha ha, đừng nói là đến được đây, chúng tôi có thể sống sót hay không cũng là vấn đề."
Nói xong, trên mặt Arthur lộ ra một nụ cười khổ: "Kết thúc ở đây đi, một nửa thù lao còn lại, chúng tôi cũng không có mặt mũi nào nhận nữa."
Tô Mạch và Mặt Quỷ không chỉ cứu Jenny một mạng, hôm qua còn cứu cả Tiểu Kiệt. Rõ ràng bọn họ là người được thuê, nhưng lại được khách hàng nhiều lần cứu mạng, làm sao có mặt mũi đòi một nửa thù lao còn lại?
Quan trọng hơn là, nhờ Tô Mạch và Mặt Quỷ, đoàn lính đánh thuê Nanh Vuốt không chỉ toàn bộ sống sót mà còn thăm dò được khu vực trước đây chưa từng thăm dò. Chỉ riêng những kinh nghiệm này đã đủ để bù đắp cho số thù lao còn lại.
Hơn nữa, bao gồm cả Nanh Vuốt, mấy đoàn lính đánh thuê có danh tiếng ở thành Lobe đều có liên lạc với nhau. Lần này Nanh Vuốt thăm dò được nhiều khu vực chưa biết, cũng có thể trao đổi được không ít chỗ tốt từ những đoàn lính đánh thuê khác.
Tô Mạch nhìn bốn người Nanh Vuốt tinh thần sa sút, rõ ràng không muốn tiếp tục đi sâu vào. Điều này đối với bọn họ mà nói, đương nhiên không phải là tin tốt.
Dù là Tô Mạch hay Mặt Quỷ, cho dù bọn họ có thể hiện xuất sắc đến đâu, cũng không thể che lấp khuyết điểm thực lực của đội ngũ không đủ. Lúc này, nếu mất đi bốn đồng đội mạnh mẽ là Nanh Vuốt, hành trình tiếp theo sẽ rất gian nan.
Làm thế nào để thuyết phục Nanh Vuốt ở lại?
Tô Mạch liếc nhìn Nelson, khi nhìn thấy sự phấn khích rõ ràng trên mặt Nelson, khóe miệng y nhếch lên, lập tức nói: "Các vị không tò mò tại sao chúng tôi lại lựa chọn tiến vào đầm lầy hoang dã vào thời điểm này sao?"
"Bây giờ, tôi sẽ nói lý do cho các vị biết!"
..........