[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách - Tiểu Sinh Vô Danh

Chương 18: Khó bề phân biệt

Laint bị xem như kẻ điên biến thái, dĩ nhiên sẽ không ai để ý đến những lời thần kinh của gã.
Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ kịch bản, thời gian vĩnh viễn là thứ quý giá nhất. Thừa dịp nhiệm vụ chưa bắt đầu, Tần Văn Hạo yêu cầu mọi người lục soát hết các ngóc ngách từ trong ra ngoài quán rượu Style, cố gắng tìm thêm thông tin hữu dụng.
Vị trí mà Tô Mạch lựa chọn là quầy bar.
Cậu không có hứng thú với các loại đồ uống đẹp mắt và rượu ngon hảo hạng, thay vào đó, cậu cầm sổ ghi chép lượng khách hàng lên xem xét kỹ càng.
“Bất Dạ thành ngày 14 tháng 9 năm 005.”
Vốn dĩ đăng ký thành phố theo số năm đã rất kỳ quái, 005 lại càng kỳ quái, chẳng lẽ Bất Dạ thành chỉ tồn tại 5 năm?
Ngoại trừ số năm kỳ quái ra thì lượng khách cũng rất lạ. Tô Mạch nhanh chóng xem hết lượng khách tròn một năm, phát hiện bốn thời điểm bất ngờ, lần lượt là: ngày 1 tháng 1, ngày 15 tháng 3, ngày 1 tháng 6 và ngày 15 tháng 9.
Nếu nói bốn ngày này đóng cửa không tiếp khách cũng không hợp lý, bởi càng đến gần những ngày này thì lưu lượng khách càng thấp. Giống như ngày 14 tháng 9 hôm nay, ngoại trừ 11 tên “lính đánh thuê” bọn họ ra thì không còn một vị khách nào trong quán rượu.
Cho nên, bốn ngày này rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?
“Sự trừng phạt của Thượng đế và sự trả thù của Satan.”
Tô Mạch ngẩng đầu, Laint nâng ly rượu hảo hạng, nghiêng người dựa lên quầy bar say sưa thưởng thức ngon lành. Đồng thời, ánh mắt của gã đặt trên cuốn sổ ghi chép lượng khách trong tay Tô Mạch.
Tô Mạch như cười như không: “Hợp tác?”
“Đùa gì thế!”
Laint bĩu môi: “Cậu đừng đụng đến tôi, tôi cũng lười phải dây vào cậu!”
Tô Mạch gật đầu, cậu cũng nghĩ vậy.
Giữa Tứ Quỷ không có sự tín nhiệm nào đáng nhắc đến, nếu Laint dám đồng ý thì Tô Mạch cũng không ngại bẫy gã một phen, ngược lại cũng không khác gì.
Nói xong, Laint híp mắt quyến rũ nhìn Đầu Trọc muốn đến gần lại không dám, sau đó khoa trương lắc vòng eo thô rời đi.
“Chảnh gì mà chảnh? Coi mình là Long Ngạo Thiên thật đấy à?”
Nhổ nước bọt, Đầu Trọc sán lại gần Tô Mạch rồi luôn miệng chửi bới: “Đúng là trên đời này loại người nào cũng có! Người anh em họ Tô à, cậu cách xa hắn một chút, cẩn thận bị hắn…”
“Này lão già, cút đi!”
“Mày…”
“Mày cái gì mà mày? Muốn bị đánh à?”
Thiện Kiến siết nắm đấm kêu ‘răng rắc’, dáng vẻ phách lối tàn nhẫn tưởng như hai người với điệu bộ nơm nớp lo sợ khi nãy.
Trong thế giới nắm đấm là chân lý này, Đầu Trọc rõ ràng yếu đuối đáng thương, đành phải uất ức rời đi. Chẳng qua, sự thù hận xẹt qua mắt anh ta lại bị Tô Mạch nhìn thấy rõ mồn một.
“Việc gì?”
Vẻ tàn nhẫn biến mất dạng, Thiện Kiến trưng lên mặt nịnh nọt: “Họ Tần và cô ả kia đang thương lượng muốn phân đội… ngài Tô Mạch, em đây có thể đi theo ngài không?”
Nếu có lựa chọn, Thiện Kiến thà chết cũng muốn tránh hai tên quỷ vương này ra càng xa càng tốt. Tiếc là lúc này không còn lựa chọn nào khác, cậu ta chắc chắn phải ôm chặt một trong hai cái đùi lớn để đối phó với kẻ còn lại, còn vì sao chọn Tô Mạch thì không biết được.
Tô Mạch căn bản không thèm để ý Thiện Kiến đang bày mưu tính kế trò cỏn con gì, cực kỳ tuỳ ý nhận lời — bên người có chân sai vặt cũng không tồi.
Quán rượu không rộng lắm, nói dăm ba câu đã lục soát xong xuôi, trông vẻ mặt của cả đám là biết không có thu hoạch gì quá lớn.
“Bất Dạ thành rất rộng, tôi đề nghị chia ra hành động.”
Tần Văn Hạo tìm được bản đồ Bất Dạ thành, cực bắc và cực nam của bản đồ đều được khoanh lại bằng bút máy đỏ, đồ ngu cũng có thể nhận ra tầm quan trọng của những điểm ấy.
“Đây là một thành phố bị nguyền rủa, không lường trước được khi nào sẽ gặp nguy hiểm, chia ra hành động có ổn không?” Thiệu Thiến hơi do dự.
Tần Văn Hạo hừ lạnh một tiếng, khí phách nói: “Khó hơn nữa thì cũng chỉ là kịch bản dự bị, hai ta đều là người chơi chính thức có tiếng tăm, có gì phải sợ?”
“Nhưng mà…”
“Quý ngài lính đánh thuê đáng kính, mọi người nhất định phải hành động đêm nay ư?” Cuộc tranh cãi của hai người bị cắt ngang, nhân viên phục vụ tàn nhang không biết xuất hiện tự lúc nào.
Nhìn thấy một đoàn người nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, nhân viên phục vụ vội vã ngăn lại: “Chư vị là chiến sĩ mà ông chủ mất nhiều tiền để thuê, tôi biết các vị ai cũng kỳ tài lại sốt ruột cứu người, nhưng ít ra cũng phải chờ qua đêm nay chứ?”
“Cứu người?”
Tần Văn Hạo và Thiệu Thiến liếc nhau, đều nhìn thấy ánh sáng loé lên nơi đáy mắt đối phương — nhiệm vụ đến rồi!
Nhưng thứ khiến Tô Mạch chú ý lại là hai chữ “đêm nay”.
“Đúng rồi, chẳng lẽ ông chủ chưa nói sao?”
Nhân viên phục vụ cũng rất kinh ngạc: “Hai đứa con của ông chủ đã được đưa đến Khu rừng Tàn tích và Thánh điện Varro từ nửa tháng trước. Ông chủ nhớ con da diết nên mới thuê những chiến sĩ ngoại lai giải cứu con của ngài ấy.”
“Đưa” và “giải cứu” đầy hàm ý, nhưng Tần Văn Hạo gấp gáp muốn nhận nhiệm vụ căn bản không care những thứ này, nhanh chóng vặn hỏi: “Con trai con gái ông ấy tên là gì? Còn nữa, Khu rừng Tàn tích và Thánh điện Varro cò phải ở Thành Nam và Thành Bắc không?”
Điểm được khoanh tròn bằng bút đỏ trên bản đồ là một khu rừng rậm và một toà cung điện!
“Tên?”
Nhân viên phục vụ mỉm cười: “Trước khi trưởng thành sao có thể có tên?”
“Khu rừng Tàn tích và Thánh điện Varro đúng là ở Thành Bắc và Thành Nam, đây chính là địa bàn của phù thuỷ và Giáo hoàng… Ngài đội trưởng, mọi người nhất thiết phải hành động đêm nay?”
“Đương nhiên.”
Tần Văn Hạo vừa nghiêm túc vừa chính nghĩa nói: “Cứu người là việc vô cùng khẩn cấp, sớm lúc nào hay lúc ấy! Xin chuyển lời cho ông chủ của anh, rằng chúng tôi chắc chắn sẽ cứu được con của ông ấy, để bọn họ cả nhà đoàn tụ!”
“Không có tên, vậy có ảnh không?” Thiệu Thiến tỉnh táo cay mày truy hỏi.
“Có có!”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng lấy hai tấm ảnh chân dung ra từ trong ngực — đúng là một đôi thai long phượng giống nhau như đúc.
Sau khi lấy được ảnh chân dung, nhân viên phục vụ lại phiền phức hỏi thêm lần nữa: “Mọi người, nhất thiết phải hành động trong đêm nay?”
“Đương…”
“Xin hỏi, ngày 15 tháng 9 sẽ xảy ra chuyện gì?”
Tô Mạch lờ đi ánh mắt phẫn nộ mà Tần Văn Hạo bắn tới, lạnh lùng dò hỏi: “Còn có ngày 1 tháng 1, ngày 15 tháng 3, ngày 1 tháng 6… Bốn ngày này, rốt cuộc là ngày gì.”
Nhân viên phục vụ im lặng cả buổi, sau đó nở nụ cười quỷ dị: “Bốn ngày này, là ‘ngày giỗ’ của Bất Dạ thành!”
Chỉ một thoáng, sắc mặt của mọi người thay đổi!
Bởi vì…
【 Kích hoạt nhiệm vụ chính 1-1: Giải cứu con của ông chủ quán bar Style; Thời hạn: 24 giờ. 】
【 Kích hoạt nhiệm vụ chính 1-2: Lấy được trái cây của phù thuỷ và nước thánh của Giáo hoàng; Thời hạn: 3 ngày. 】
【 Kích hoạt nhiệm vụ phụ: 1. Phá huỷ thế giới quan của Bất Dạ thành; 2. Giải cứu Bất Dạ thành bị nguyền rủa. 】
【 Vì chọc giận thần linh nên con dân của Bất Dạ thành bị trục xuất tới bờ vực thời gian, sự trả thù của ác quỷ Satan lũ lượt kéo đến, Bất Dạ thành lâm vào khổ cực lầm than vô hạn tuần hoàn; những chiến sĩ ngoại lai, hãy giơ cao thanh kiếm của chính nghĩa và ngọn giáo của thiên lương, giải cứu con dân bị nguyền rủa đi! 】
【 Nhắc nhở: Kịch bản có khả năng kích hoạt nhiệm vụ ẩn, phần thưởng khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ trao trả theo thời gian thực. Nhiệm vụ chính số 1 là nhiệm vụ bắt buộc, hoàn thành kịch bản có thể lấy được phần thưởng qua cửa; hoàn thành được năm mươi phần trăm có thể rời khỏi kịch bản nhưng khấu trừ toàn bộ phần thưởng; nhiệm vụ thất bại, người chơi dự bị sẽ bị xoá sổ sau khi hết thời gian, người chơi chính thức sẽ bị trừ 1000 đồng Mộng Ảo tệ và tước danh hiệu. 】
【 Nhắc nhở: Thời gian ở lại kịch bản là một tuần, mời hoàn thành nhiệm vụ trong một tuần. 】
Nhiệm vụ và nhắc nhở tới quá đột ngột, lượng tin tức quá lớn lại còn mâu thuẫn chồng chất, đến cả Tô Mạch cũng không thể không nhíu mày tiêu hoá một chút.
Trước hết là kịch bản lần này có hai nhiệm vụ chính, hai nhiệm vụ phụ, nhưng thứ khiến người ta để ý nhất lại là ‘có khả năng kích hoạt nhiệm vụ ẩn’, vả lại phần thưởng sẽ gửi đến theo thời gian thực!
Tô Mạch không biết giá trị của nhiệm vụ ẩn, nhưng thân là người chơi chính thức thì hai đội trưởng Tần – Thiệu lại hết sức rõ ràng, rõ ràng đến mức viết hết vui sướng lên mặt mà không hay, thậm chí còn không quan tâm đến nhân viên phục vụ bên cạnh.
Tô Mạch còn nhớ rõ rằng điểm mấu chốt của nhiệm vụ chính nằm ở hai chữ ‘ngày giỗ’.
‘Ngày giỗ’ đương nhiên cần vật tế, thứ nảy ra đầu tiên trong đầu Tô Mạch là cái bẫy mà Chúa đặt ra cho Abraham trong Kinh thánh — dâng con ruột của mình lên hiến tế.
“Cho nên, con của ông chủ đều là vật tế?”
Nhân viên phục vụ chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
Lúc này, Tần Văn Hạo và Thiệu Thiến cũng đã tỉnh táo lại từ cơn phấn khởi, hai nhiệm vụ chính khó khăn rõ rành rành, đương nhiên bọn họ không thể tùy tiện buông tha nhân viên phục vụ, người duy nhất có thể cung cấp manh mối.
“Xin hỏi, anh biết trái cây của phù thuỷ và nước thánh của Giáo hoàng ở đâu không?” Tần Văn Hạo vội vàng hỏi.
Nhân viên phục vụ không cười nữa, bày ra vẻ mặt đề phòng: “Hừ! Tôi đã nói rồi, ngài ấy lấy đâu ra thù lao để thuê người bên ngoài? Quả nhiên các người cũng chỉ vì trường sinh bất lão!”
Nhân viên phục vụ trưng vẻ ‘tôi biết rõ ràng nhưng không nói đấy’, cực kỳ gợi đòn. Nhưng dù sao đó cũng là ‘NPC’ duy nhất trong lúc này, cả bọn nào dám trở mặt.
Bọn họ đều là người chơi, đương nhiên không quan tâm đến trường sinh bất lão. Nghĩ đến điều gì xong, Tô Mạch tiếp tục hỏi: “Xin hỏi, ông chủ của các anh tên gì?”
“Tên à!”
Nhân viên phục vụ lại khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn Tô Mạch rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Ông chủ của chúng tôi tên là… Lamech!”
“Á!!”
Tiếng thét từ Mạc Trân Trân, mặc dù đã kịp thời che miệng nhưng vẻ kích động trên mặt cô vẫn bị mọi người nhìn thấy rõ mồn một…