Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 69: Tìm hiểu bí mật của ma hạch

Edit: Vivi

Beta: nhóm

“Quan trọng nhất là: Mình còn sống!”

“Mình còn sống!”

Nỗi vui sướng sau sống sót mãnh liệt và xúc động đến mức Châm Kim vô thức lặp đi lặp lại câu này.

Cậu đã từng nghĩ mình chết chắc.

Từ lúc thức tỉnh đến nay, đã có vài lần tưởng chết mà lại còn sống này, cảm giác sung sướng vì mình còn sống mỗi lần đều xúc động cả thể xác và tinh thần cậu. Mà lần này là mãnh liệt nhất, dường như tất cả các tế bào đều đang hoan hô.

“Hộc hộc…”

Châm Kim thở dốc, dần ổn định lại.

Đau đớn từ vết thương nơi bả vai không ngừng nhói lên.

Cảm xúc vui sướng và mừng rỡ dần đạm đi, chàng trai cắn răng, xé vạt áo của mình ra tự băng bó cho mình.

Miếng vải bọc lấy vết thương, lập tức thấm ra vết máu đỏ tươi.

Châm Kim vòng băng vải xuống nách, răng cắn một đầu, rồi thắt chặt lại.

Cảm giác đau đớn kịch liệt làm hai mắt cậu tối sầm.

Chàng trai hít sâu một hơi, chịu đựng mấy giây, đau đớn mới hơi giảm.

Cậu xoa mồ hôi lạnh trên trán, thở dốc không ngừng.

Hồi lâu sau, đôi mắt cậu mới có tiêu cự.

Cái đuôi ở trước mắt hấp dẫn ánh mắt cậu.

Đuôi bọ cạp như làm bằng vàng, lấp lánh ánh kim.

Trước đó khi giao chiến với bọ cạp, Châm Kim nếm đủ đau khổ với cái đuôi này. Nhưng bây giờ, cái đuôi bọ cạp này lại là của cậu.

Cảm giác thật kì diệu.

Châm Kim nghĩ nghĩ, đuôi bọ cạp liền thẳng tắp, không nhúc nhích, y như một cái gậy trúc.

Châm Kim lại nghĩ, đuôi bọ cạp lại uốn lượn thành hình chữ S sau đó uốn éo như gợn sóng.

Điều khiển được như cánh tay.

”Dẫu đây là lần đầu tiên mọc đuôi, nhưng cảm giác đuôi bọ cạp này dường như vốn là một bộ phận của cơ thể mình vậy.

Châm Kim lại sờ vào cái đuôi.

Xúc cảm lạnh băng và cứng rắn từ bàn tay truyền đến.

”Nhưng đuôi không cảm giác được là đang bị sờ.”

Châm Kim cúi đầu, nhìn về phía lồng ngực của mình.

Ngực cậu mọc ra vỏ của bọ cạp. Vỏ bọ cạp tựa như một tầng áo giáp tự nhiên, bọc kín lấy thân thể cậu, sát người, toàn diện.

Châm Kim sờ lên lớp vỏ trước ngực, cũng cảm thấy lạnh lẽo và cứng rắn, hệt như cảm giác khi chạm vào cái đuôi.

Vỏ bọ cạp trên ngực cũng không có cảm giác bị chạm đến y như vậy.Nhưng mà trước đó, lúc vỏ bọ cạp bảo vệ mình đỡ lấy dòn tấn công của bọ cạp vàng, mình rõ ràng cảm thấy có lực va chạm mà. Nói cách khác, không phải là không có cảm giác. Có điều, nếu mình chỉ vuốt nhẹ, cường độ rất nhỏ thì mình sẽ không cảm giác được.”

Người có rất nhiều giác quan

Chủ yếu là thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác.

Đại đa số dã thú có vỏ, da, lông mao, lông vũ… So với chúng, lông trên người rất thưa, da lại mỏng nên sức phòng ngự của bản thân con người rất yếu.

Nhưng đồng thời, làn da và lớp lông thơ mảnh ngoài da của con người mang lại xúc giác tương đối nhạy bén. Có đôi khi, con muỗi vừa đậu vào đã bị người phát hiện.

Vỏ bọ cạp có xúc giác kém hẳn so với con người. Nhưng năng lực phòng ngự mà nó mang lại hoàn toàn áp đảo cơ thể con người.

”Rõ ràng vỏ bọ cạp đã cứu mạng mình!”

Nếu không có vỏ bọ cạp, cả người cậu đã bị đuôi bọ cạp đâm thủng rồi.

Châm Kim thử quan sát bên trong cơ thể một lần nữa.

Rất thuận lợi!

Hoặc có thể nói không gặp chút trở ngại nào, cậu lại nhìn thấy ma tinh trong tim.

Ma tinh liên tục lóe ra ánh sáng đỏ như máu, liên tục tiêu hao, lẳng lặng duy trì dị biến của Châm Kim lúc này.

Ánh mắt Châm Kim lóe lên, thử khống chế ma tinh ngừng quá trinh tiêu hao này lại.

Một khắc sau, ánh sáng tỏa ra từ ma tinh trong tim nhanh chóng yếu đi, không mất mấy giây đã hoàn toàn ngừng lại.

Không có viên tinh hạch thần bí này duy trì, vỏ bọ cạp, đuôi bọ cạp của Châm Kim nhanh chóng đen lại rồi thành than. Chỉ trong nháy mắt, các bộ phân do dị biến mà thành lập tức hóa thành bụi than rơi xuống đất.

Một cảm giác suy yếu vô cùng tràn ra trong lòng Châm Kim.

Châm Kim đã quá quen với cảm giác này.

Trước đó, sau khi hai bàn tay của cậu dị biến thành tay gấu đã thấy, sau khi cánh tay dị biến bị mất đi đã thấy, lúc uống vào thuốc kích nôn cũng thấy.

Châm Kim cúi đầu, nhìn xuống ngực mình.

Lớp vỏ bọ cạp đã biến mất tiêu, trước mắt cậu là cơ ngực săn chắc, cân đối và không có vết thương.

Đương nhiên, cơ ngực không phải loại cuồn cuộn.

“Mình mới mười sáu, còn đang phát triển.”

Châm Kim lại quan sát một lát, không nhận thấy trên ngực còn sót lại dấu hiệu gì của dị biến.

Sau đó, cậu lại sờ lên mông.

Chỗ mông quần đã bị thủng một lỗ to.

Lúc đuôi bọ cạp mọc ra đã thủng toạc rồi.

Châm Kim sờ lên xương cụt. Vẫn như cũ, rất bình thường.

Cậu âm thầm thở phào một hơi rồi bắt đầu tập trung lực chú ý vào ma hạch trong tim.

Cậu phát hiện, cậu càng chú ý tập trung vào viên ma hạch thần bí và diệu kì này thì cậu càng cảm nhận được rõ thêm tình trạng của nó.

Khi cảm giác này rõ rết đến một mức độ nhất định, Châm Kim đã có thể thăm dò được năng lượng còn sót lại trong ma hạch.

Với mức độ biến hóa như trước kia, nếu như thời gian biến hóa mỗi lần là như nhau thì mình đại khái còn biến được hai lần nữa.” Rất tự nhiên, Châm Kim đã tính ra kết quả. Đồng thời, trực giác mách bảo cậu rằng kết quả này cực kì chính xác.

”Sau dị biến, mình sẽ rất mạnh. Nhưng số lần dị biến là hạn chế. Cũng không có dị biến vĩnh viễn.Nguyên nhân căn bản là vì nguồn năng lượng trong ma hạch có hạn.”

Mắt Châm Kim lóe lên vẻ suy tư.

”Không chỉ có hạn chế về mặt này… Còn có cực hạn ở mắt khác nữa. Mình chỉ có thể biến ra vỏ bọ cạp và đuôi bọ cạp.”

Cái gọng kìm lớn như càng tôm hùm của bọ cạp vàng lại không biến ra được.

“Đợi chút, đây là…?” Châm Kim lại cảm nhận sâu thêm chút, có phát hiện mới.

Vẻ mừng rỡ hiện lên trên nét mặt cậu.

Bởi vì cậu phát hiện, cậu không những biến ra được bộ phận cơ thể bọ cạp vàng, mà còn có thể biến thành gấu ngựa đuôi khỉ lần nữa!

Nhưng cũng bị hạn chế tương tự trường hợp của bọ cạp, cậu chỉ có thể biến ra bàn tay và cánh tay gấu, chứ không biến ra được bộ phận khác.

”Ngoài gấu ngựa đuôi khỉ, mình còn biến được thành ong lửa nữa sao?”

Những phát hiện mới liên tiếp xuất hiện.

Theo ý niệm của Châm Kim, ma hạch trong tim nhanh chóng bị cậu thúc giục.

Sự biến hóa của bọ cạp vàng và gấu khỉ, Châm Kim đã từng trải nghiệm rồi. Cậu muốn thử những dị biến khác.

Chút năng lượng ấy không nên tiết kiệm.

Dị biến ong lửa đột ngột xảy ra.

Châm Kim nhìn mu bàn tay của mình.

Mu bàn tay cậu nhanh chóng chuyển sang màu đen vàng, mọc ra một lớp lông tơ.

Đây là lông của ong lửa, vằn vện như ngựa vằn, chẳng qua có màu vàng sậm.

“Mình có thể cho lớp lông này bao phủ toàn thân, nhưng làm thế rất tốn năng lượng.”

Châm Kim lập tức ngưng thúc giục ma hạch trong tim, cảnh tương tự lại xảy ra.

Lông tơ của ong lửa lập tức hóa thành bụi than.

Châm Kim phẩy tay một cái, lớp bụi than này rụng lả tả, lộ ra da thịt bình thường.

“Bọ cạp vàng, gấu ngựa đuôi khỉ, ong lửa… Mình còn có thể biến thành dê rừng.”Nhưng dị biến dê rừng này, chỉ có thể biến thịt Châm Kim thành thịt dê thôi.

Giá trị quá thấp so với mấy loại dị biến trước đó.

Châm Kim định thử một lần.

Biến thành thịt dê, cũng không có nghĩa biến ra cả ma lực băng sương hỗn loạn kia. Mà cũng phải thôi, thịt lũ dê rừng kia chứa ma hạch là vì chúng ăn loại cỏ ấy đó chứ.”

Dừng ma hạch trong tim lại, bộ phận biến thành thịt dê lại cấp tốc biến trở về thịt người bình thường.

“Nếu mình lấy dao khoét phần thịt đã bị biến thành thịt dê ra thì liệu có thể ăn được không?Vậy là mình tự ăn thịt mình à?”


Châm Kim nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

Thực tiến trước đó đã chứng minh: Bộ phận do dị biến mà thành, một khi mất đi sự duy trì của năng lượng trong ma hạch, sẽ cấp tốc thoái hóa, biến thành một lớp bụi than.

Cho nên kế hoạch tự ăn thịt mình sẽ không thành.

Khi Châm Kim cảm nhận sâu đến cực hạn, cậu phát hiện mình còn có thể dị biến thành hai loại khác.

Một là rêu.

Hai là thịt thằn lằn xanh.

“Loại rêu này là…?” Châm Kim nhìn mu bàn tay sau dị biến, cảm thấy quen mắt.

Một giây sau cậu đã nhận ra.

“Không phải loại rêu làm mình trúng độc sao?”

Lúc đi từ hang ổ của con gấu ngựa đuôi khỉ ra, cậu cùng Tử Đế đã đi dò đường. Trong quá trình đó, da cậu lúc róc thịt cọ phải loại rêu này mới trúng độc.

Tử Đế thử giải độc nhưng chỉ làm dịu được vết thương mà không trị được tận gốc. Cuối cùng cô cậu chỉ còn cách tìm ra thủ phạm, lấy loại rêu này làm nguyên liệu chế ra thuốc giải mới giải độc tận gốc cho Châm Kim.

“Thế gọi nó là rêu ban xanh vậy.”

Châm Kim vẫn nhớ, sau khi trúng phải độc này, trên mặt cậu nổi lên những nốt lấm tấm màu xanh lá, tròn và nhỏ, bản thân cậu cũng không biết.

Cuối cùng là thịt thằn lằn xanh, Châm Kim cũng thử biến hóa.

Cơ bản giống như thịt dê, khá là vô dụng.

Tìm hiểu một hồi, Châm Kim đã có vốn hiểu biết sâu sắc hơn về ma hạch trong tim

“Có thể nói, sau khi ma hạch hấp thu sinh mệnh bên ngoài, sẽ chuyển hóa nguồn năng lượng dự trữ trong ma hạch, dùng cho bất cứ hình thái dị biến nào.Vậy thì vì sao mình có thể biến hóa ra những loại này mà không phải sói lông xanh, dây leo rắn, báo sừng vảy đen, với cả nhện chân đao chứ?”

Nghĩ một lát, Châm Kim đã có đáp án.

“Bọ cạp vàng, là vì mình thúc giục ma hạch hấp thụ toàn bộ sinh lực của nó à?

Gấu ngựa đuôi khỉ, là vì lúc mình được Tử Đế chữa trị được tiếp vào người không ít máu gấu nhỉ?

Thịt dê, mình ăn khối ra. Thịt thằn lằn cũng vậy. Đồ ăn chủ yếu đợt này là thịt thằn lằn mà.

Nhưng mà mình cũng ăn thịt rắn, thịt sóc bay với mấy con côn trùng nhỏ như nhện với bọ cạp mà. Vì ăn ít quá à?”

Thế còn ong lửa?

“Mình từng trúng độc. Trong người mình từng nhiễm lượng độc lửa lớn, suýt chết,Thịt và độc tố đều vào người, xét trên góc độ này thì hai loại này y hệt nhau.

Đều được ma hạch âm thầm hấp thụ.Còn ma thú khác, mặc dù mình từng gặp, nhưng không tiếp xúc gần. Tỉ như sói lông xanh, rùa dung nham khổng lồ, dây leo rắn.”


Nghĩ đến đây, Châm Kim đạt được một phỏng đoán cực kì giá trị.

“Dựa theo những gì trước mắt, đối tượng được ma hạch hấp thụ và chuyển hóa là cơ thể sống.Chứ ma hạch không hấp thu được ma lực đơn thuần.”

Châm Kim từng trúng “hàn độc”, trong người có một lượng lớn ma lực băng sương hỗn loạn. Nhưng chỗ ma lục này không được ma hạch hấp thụ và chuyển hóa, nếu không cậu đã không trúng độc.

”Cho nên, tác dụng của ma hạch trong tim mình đại khái là cưỡng chế hấp thụ chuyển hóa sinh mạng sống, hình thành một loại năng lực ma thuật thần bí. Loại năng lực ma thuật này một khi bị phát động, sẽ gây ra dị biến trên cơ thể người ở một mức độ nào đó, hóa ra một loạt bộ phận cơ thể tương tự của sinh mạng sống được hấp thụ trước đó.”