"Khắp nơi đều có những súc sinh da xanh này, làm sao bây giờ?"
"Chúng ta chạy không thoát rồi." Thương Tu thở hổn hển, thời khắc này sắc mặt lão cũng không còn ổn nữa.
Nhìn thằn lằn da xanh chung quanh càng lúc càng nhiều, các đội viên thăm dò đều lâm vào tuyệt vọng, rất nhiều người thét lên.
"Không thể nào!"
"Đại nhân Thương Tu, không phải ngài đã nói những con thằn lằn xanh này sẽ ra ngoài kiếm ăn lúc sáng sớm sao?!"
"Chính vì thế chúng tôi mới chọn phá vòng vây."
"Chúng ta chính là thức ăn trong mắt lũ thằn lằn này. Chúng nó trở về quá sớm."
"Bây giờ nói gì cũng vô ích, chúng ta có thể lui về hang động dưới mặt đất!"
"Lui về không nổi, thà tiến lên đánh nhau với lũ này còn hơn."
"Mày điên à? Bọn thằn lằn da xanh này đều là mấy con mạnh nhất trong bầy, nếu không thì làm sao được ra ngoài săn mồi?"
Thương Tu lặng im không nói.
Tử Đế cắn răng: "Chúng ta qua được cồn cát này rồi nói tiếp."
Nói rồi, cô xung phong đi trước.
Mặc dù ở trong tuyệt cảnh, nhưng bản năng cầu sinh khiến mọi người chọn đi theo Tử Đế.
Đội thăm dò leo lên cồn cát, đám thằn lằn xanh cũng đuổi sát phía sau.
Mỗi khi những con thằn lằn xanh này tiếp cận, Tử Đế liền ném ra ngoài một gói bột phấn, biến thành một làn khói xanh dày đặc ngăn trở chúng.
Mặc dù khói xanh không ngừng khuếch tán, nhưng nó lại nhanh tan, không thể ngăn lũ thằn lằn lâu mà chỉ có thể làm nhiễu bọn chúng, đội thăm dò vẫn thành công leo lên đỉnh cồn cát.
Sau đó, đám người càng thêm tuyệt vọng.
Họ ở trên cao nhìn xuống, thấy cực kỳ rõ ràng.
Những cồn cát xung quanh lít nha lít nhít thằn lằn da xanh, phải đến hai, ba ngàn con.
Đại đa số đều là dã thú phổ thông, những con thằn lằn ở lại sào huyệt trên cơ bản đều già yếu tàn tật. Tinh nhuệ nhất chính là đám trước đó ra ngoài săn thức ăn, kết quả là lại có nhóm kia quay về sớm, hình như đều có khí tức cấp Đồng.
"Còn giãy dụa cái gì? Chết ở đây luôn cho nhanh!" Có người dứt khoát đặt mông ngồi lì trên cát.
"So với việc bị mấy con thằn lằn này ăn thịt, thì thà em chết trong bão cát còn hơn." Có người lại cười khổ.
Thằn lằn tụ tập phía dưới cồn cát, càng ngày càng dày đặc.
Rất nhanh, lại có thằn lằn xông lên cồn cát.
Tử Đế móc thuốc bột ra, ném từ trên cao xuống, lập tức lại tạo ra làn khói xanh dày đặc.
Sương mù bao quanh trở thành một bức tường tạm thời, ngăn chặn thằn lằn tấn công.
Thấy cảnh này, Bạch Nha chân thành nói: "Nếu như không có đại nhân Tử Đế thì chúng ta đã sớm chết rồi!"
Có người nhìn thấy bao da bên hông Tử Đế có cả đống gói thuốc, hai mắt sáng lên đề nghị: "Có nhiều thuốc như vậy, chúng ta có thể chờ một trận gió lớn, để gió lan toả thuốc khắp nơi, giết chết bọn thằn lằn! Dù không giết được thì cũng có đường chạy."
Tử Đế lại lắc đầu: "Có gió thì những hơi khói này không thể tụ tập cùng một chỗ, sẽ nhanh chóng bay hết. Mà lại thằn lằn không ngốc, thấy khói xanh chúng sẽ chạy trốn ngay. Mấu chốt nhất là, chúng ta yếu hơn lũ thằn lằn, khói xanh còn có hại cho chúng ta nhiều hơn."
Đám người trợn tròn mắt: "Vậy làm sao bây giờ?"
Tử Đế thở dài, nhìn lũ thằn lằn da xanh xung quanh cồn cát: "Chỉ có thể hi vọng bọn thằn lằn đánh mãi không lấy được gì, chán nản bỏ đi thôi."
Thế nhưng sự việc cô mong đợi lại không hề xảy ra.
Đám thằn lằn cứ vây quanh, đồng thời luôn luôn không ngừng trèo lên, dù mỗi lần lên lại bị khói xanh đánh lui.
Cứ khi khói xanh tan mất thì Tử Đế lại kịp thời bổ sung.
Loại bột phấn đặc thù này tiêu hao rất nhanh, mặc dù Tử Đế làm số lượng lớn, nhưng cứ như vậy thì sau một hai ngày sẽ dùng hết sạch.
Nhìn những con thằn lằn da xanh này kêu ầm ĩ nhưng không thể bò lên cồn cát, rất nhiều đội viên thăm dò đều trầm tĩnh lại.
Thương Tu, Tử Đế lại có vẻ u sầu.
Họ biết rất rõ tình hình nguy hiểm trước mắt.
Những con thằn lằn này chỉ bị khói xanh doạ lui mà thôi, phạm vi bao phủ của làn khói có hạn, nếu như chúng không màng sống chết xông lên thì cũng sẽ lên được. Trên thực tế, chỉ cần những thằn lằn này nín thở cũng có thể xông qua làn khói.
Nhưng rốt cuộc thì chúng cũng là dã thú, không có trí tuệ của con người, không biết cách ứng biến.
Thời gian trôi qua, mặt trời càng lúc càng lên cao, đã giữa trưa rồi.
Thương Tu nhìn thấy đám thằn lằn đều nằm dưới cồn cát, con nào cũng uể oải, trong đó bọn thằn lằn mạnh sẽ chiếm chỗ thoáng mát hơn.
Vị học giả nhíu mày thật sâu, nói ra suy đoán của lão: "Tôi đồ rằng những con thằn lằn này sẽ giết chúng ta bằng được. Tôi đã quan sát qua, trong số chúng không có con nào cấp Bạc cả. Trên cơ bản là không thể xảy ra. Muốn duy trì đàn thú lớn bực này, thì ít nhất phải có một con thằn lằn thủ lĩnh cấp Bạc."
"Các anh chị nhìn những con thằn lằn kia xem, bọn chúng là mấy con cường tráng nhất, trên cơ bản đều có khí tức cấp Sắt. Nhưng những ma thú này có vẻ đang bị thương, nhiều khi vết thương còn tương đối nghiêm trọng. Tôi đoán đám thằn lằn săn mồi này sáng sớm gặp phải cường địch, không chỉ không tìm ra đồ ăn mà còn bị săn giết, bản thân tổn thất nặng nề, ngay cả thủ lĩnh cũng mất mạng."
Tử Đế bừng tỉnh: "Cho nên, chúng ta chính là đồ ăn duy nhất trong mắt bọn thằn lằn?"
Thương Tu gật gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu: "Không chỉ có thế. Chúng ta còn hủy những quả trứng thằn lằn kia. Mùi trứng thằn lằn quanh quẩn trên người chúng ta, nên chúng hận chúng ta đến chết. Sợ là chúng ta chạy trốn tới tận cùng của sa mạc thì bọn chúng cũng sẽ truy sát tới đó, xé nát những hung thủ làm hại con cháu chúng!"
Đám người im lặng.
Bạch Nha không khỏi kêu oan cho Tử Đế: "Thế nhưng nếu chúng ta không phá hư những quả trứng thằn lằn kia, không có dịch trứng này làm vật liệu, thì đại nhân Tử Đế cũng không có cách nào chế tạo ra thuốc bột khói xanh này. Không có thuốc ấy thì chúng ta đã sớm chết rồi, làm sao còn sống như bây giờ được nữa."
Thương Tu lắc đầu: "Tôi không có ý phê bình đại nhân Tử Đế, trên thực tế, tôi còn rất cảm kích đại nhân nữa kìa. Tôi chỉ nói cho các anh suy đoán của tôi thôi."
Đám người lại lần nữa yên lặng.
Một sợi gió cũng không có.
Ánh nắng giống như ngàn vạn mũi tên mãnh liệt bắn xuống. Trong không khí nhiệt độ trở nên rất cao, đám người đứng trên cồn cát trần trị càng thêm gian khổ.
Họ như những miếng cá xiên trên que nướng.
Khéo bị nướng chín thật ấy chứ!
Rất nhiều người cởi quần áo ngoài, che lên đầu như một cái lều nhỏ.
Bọn họ không dám ngồi, bởi vì cát dưới lòng bàn chân nóng đến cực điểm. Lúc này nếu có một quả trứng thằn lằn nát rơi xuống đây thì sẽ bị hun chín, cháy xèo xèo.
"Nếu như chúng ta có đầy đủ cung tiễn thì tốt quá. Đứng ở trên cồn cát nhìn xuống từ trên cao, chúng ta hoàn toàn có thể bắn giết những thằn lằn này. Để những con thằn lằn này trở thành lương thực của chúng ta." Có người thì thầm.
Nhưng rất đáng tiếc, những cây cung và mũi tên đội thăm dò chế tạo ra đều bị bão cát cuốn đi mất rồi.
Các đội viên thăm dò cũng chỉ còn lại một nửa.
Vũ khí cũng không phải người người đều có, đoản cung đeo trên người thì càng ít.
Nơi đây lại là sa mạc, căn bản không có vật liệu gỗ đến để họ chế tác.
"Chế tác đoản cung là ý của đại nhân Châm Kim. Cũng không biết giờ ngài kỵ sĩ đang ở đâu? Nếu như ngài ấy ở đây, có lẽ ngài sẽ nghĩ ra cách." Lại có người lên tiếng.
Châm Kim trước đó dẫn đầu đám người giành thắng lợi, lãnh đạo đội thăm dò thoát khỏi nguy cơ sinh tồn, uy tín đã in sâu vào nội tâm mỗi người. Cho nên lúc này, đám người càng thêm chờ mong một vị thủ lĩnh anh minh mạnh mẽ như thế.
Bạch Nha nhìn về phương xa: "Em cảm thấy đại nhân Châm Kim sẽ không chết dễ như thế đâu, ngài ấy chỉ tạm thời chia lìa với chúng ta thôi. Ngài ấy nhất định sẽ xuất hiện, sẽ đến nơi đây cứu vớt chúng ta!"
Bạch Nha khẩu khí chắc nịch, khiến đám người thấy hơi kỳ quái.
Thế là, có người liền hỏi: "Vì sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ chú em có thể liên hệ với đại nhân Châm Kim sao?"
Bạch Nha lại lắc đầu rồi mở to hai mắt, nói như thể ấy là chuyện đương nhiên: "Bởi vì ngài Châm Kim là kỵ sĩ, còn là kỵ sĩ Thánh Điện. Ngài ấy nhất định sẽ trở về, đưa chúng ta ra ngoài. Bởi vì đó chính là kỵ sĩ!"
Đám người cười khổ, Thương Tu khẽ lắc đầu.
Ở với Bạch Nha lâu ngày, mọi người cũng đã nhìn ra. Người trẻ tuổi này tựa hồ có một loại tín nhiệm và sùng kính khó hiểu đối với kỵ sĩ. Sự tín nhiệm và sùng kính này vượt xa lẽ thường, đến mức có vẻ hơi ngây thơ và ngu xuẩn.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều không muốn dùng lẽ thường để phản bác sự ngây thơ ngu xuẩn này.
Bởi vì họ đang lún sâu trong tuyệt cảnh, cũng vạn phần mong đợi người kỵ sĩ như thế, có thể đứng ra lúc họ bất lực nhất nguy hiểm nhất, dùng năng lực và trí tuệ cao siêu trợ giúp những người yếu ớt như họ thoát khỏi nguy cơ.
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi này, lại là một quãng dài trầm mặc.
Ánh nắng chói mắt vô cùng, hung tàn cực điểm, khiến cho người ta không mở nổi mắt, chỉ có thể cúi đầu nhìn đất cát dưới chân mình.
Đám người vừa đói vừa khát, rất nhiều người khô nứt cả môi.
Mặc dù có thức ăn nước uống, nhưng số lượng không nhiều, theo đề nghị của Thương Tu đã bắt đầu phải dùng tiết kiệm.
"Ủa?!" Một đội viên thăm dò bỗng nhiên lộ vẻ kinh nghi, sau đó vội vàng dụi dụi mắt.
Sau khi xác nhận lần nữa, hắn kêu lên: "Mọi người mau đến xem có phải có người hay không?"
Tiếng kêu này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Có một người."
"Là ai?"
"Không nhìn rõ."
"Đang chạy về phía chúng mình kìa!"
Thương Tu nheo mắt: "Dưới cồn cát toàn thằn lằn da xanh, người này còn chém giết mở đường, rõ ràng là kẻ tài cao gan lớn."
"Là đại nhân Châm Kim, nhất định là ngài ấy." Bạch Nha kích động kêu lên.
Khoảng cách càng ngày càng gần, mọi người rốt cục cũng có thể nhận ra người đang tới.
Lập tức, tiếng hoan hô lên.
"Là đại nhân, quả nhiên là đại nhân Châm Kim!"
"Em đã lừa anh em bao giờ chưa?" Bạch Nha cười ha ha.
"Đại nhân Châm Kim, chúng tôi ở chỗ này này!"
"Rốt cục ngài cũng đến cứu chúng tôi ư?"
Rất nhiều người không khỏi vui đến phát khóc.
Tử Đế cũng thở gấp lên, hai con ngươi như thủy tinh lúc này cũng toát ra niềm vui sướng và nỗi chờ mong, nhưng rất nhanh cô lại khẽ nhíu mày: "Ôi, ngài bị thương!"
Đám người đang nhảy cẫng vui mừng cũng biến sắc.
Bọn họ cũng phát hiện tay trái Châm Kim đang treo lên, hình như là gãy xương. Đồng thời trên thân còn quấn "băng vải". Những dải "băng vải" hiển nhiên là quần áo Châm Kim xé thành từng mảnh dài.
"Đại nhân bị thương."
"Trận bão cát kia kinh khủng thật."
"Cũng không biết đại nhân bị thương có nghiêm trọng hay không?"
Các đội viên thăm dò đều nơm nớp lo sợ, dù sao trạng thái của Châm Kim lúc này trực tiếp liên quan đến tính mạng họ.
Đám thằn lằn đương nhiên cũng phát hiện Châm Kim xông tới, rất nhanh đã có mấy con thằn lằn đánh về phía Châm Kim.
Châm Kim tay phải cầm đao chân nhện, không tránh không né, xông vào trong những thằn lằn này chém trái chặt phải.
Sau khi ánh đao loé lên, kiểu gì cũng phun ra một dòng máu xanh lục.
Những con thằn lằn thường này bị chém đầu cả lũ, chết trên mặt cát.
Châm Kim lần này giết chóc lập tức gây nên bạo động trong lũ thằn lằn. Càng nhiều thằn lằn lao đến tấn công cậu, không chỉ có thằn lằn thường mà còn có cả mấy con cấp Đồng nữa.
Khí thế của Châm Kim hạ thấp rất nhiều.
Thằn lằn cấp Đồng không chỉ có trạng thái tốt, khỏe mạnh hơn, mà chủ yếu chúng phun ra dịch axit để tấn công.
Thằn lằn thường một khi muốn phun ra dịch axit đều sẽ dừng lại tại chỗ, cái cổ phình lớn, đại khái là sau hai giây thì phun ra dịch.
Thời gian này hoàn toàn đủ để Châm Kim giết ngược lại.
Thằn lằn thường sắp phun ra dịch axit, theo Châm Kim là thời cơ tốt nhất để tập kích.
Thằn lằn cấp Đồng phun axit chỉ cần một giây. Nếu là đánh giáp lá cà, một giây này cũng đủ để Châm Kim né tránh rồi phản công.
Nhưng bây giờ tình huống là, Châm Kim chỉ có một người, mà thằn lằn lại có những mười mấy con vây đánh cậu. Cậu không có khả năng lựa chọn cách né tránh hoàn mỹ nhất, cứ né bừa đã rồi tính, thế mới có cơ hội đánh trả.
"Tuyệt đối không thể đụng phải dịch axit này." Châm Kim rất tỉnh táo.
Dịch axit của thằn lằn cấp Đồng cũng có thể ăn mòn Kim Ma Thạch rất nhanh. Châm Kim giờ phút này không có đấu khí hộ thể, trên thân cũng không áo giáp, trúng dịch axit là trọng thương ngay.
"Đại nhân Châm Kim.."
"Xem ra vết thương trên người đại nhân ảnh hưởng đến ngài ấy quá nhiều!"
"Đại nhân đang không ngừng né tránh, chẳng lẽ ngài ấy cũng không thể dùng đấu khí hộ thể sao?"
Đỉnh cồn cát, đám người trông về phía xa, tình hình chiến đấu trước mắt khiến tim họ như bị bóp nghẹt.
Bỗng nhiên, có người vô thức kêu lên: "Cẩn thận!"
Thì ra trong đám thằn lằn đang vây công, có một con vô cùng âm hiểm, lại phun ra dịch axit.
Dịch axit này phun ở sau lưng Châm Kim.
Nhưng sau một khắc, Châm Kim phảng phất nghe được giọng của đội viên thăm dò, không quay đầu nhìn mà lộn một vòng tại chỗ, né chỗ dịch axit này một cách hoàn mỹ.
Mấy con thằn lằn khác cũng cuống quít né tránh.
Dịch axit bắn không trúng ai, chất lỏng rơi trên cát, lập tức phát ra tiếng xì xì, hạt cát bị ăn mòn thành một cái rãnh nông, đồng thời bốc lên làn khói trắng gay mũi.
"Xem ra trước kia mình từng trải qua rất nhiều huấn luyện tương tự, cho nên có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hiện tại một mình ứng đối trận vây công này cũng thong dong tỉnh táo, thành thạo điêu luyện."
Giờ khắc này, Châm Kim lại hiểu sâu thêm về mình.
Mặc dù cậu chỉ có thể nhìn thấy trước mắt, nhưng khi gặp bao vây chặn đánh luôn có thể nhìn thấy mấy đường để tránh.
Tầm mắt cậu cũng không chỉ giới hạn ở phía trước, mà là theo xê dịch né tránh, ánh mắt không ngừng quan sát, hai tai lắng nghe tiếng gió. Cho nên dù dịch axit có từ phía sau phóng tới, thì cậu cũng có thể kịp thời trốn tránh.
Đương nhiên, mấy cái dịch axit này tốc độ còn thua mũi tên nhiều.
Các đội viên thăm dò cũng không biết Châm Kim nắm chắc tình thế, nhìn thiếu niên kỵ sĩ bị trùng điệp vây quanh, hiểm tượng hoàn sinh, đều kinh hồn táng đảm, cảm giác như Châm Kim đang làm xiếc đi trên dây giữa bờ vực.
"Chỉ cần bị dịch axit này bắn trúng một chút, thì đại nhân Châm Kim sẽ gặp nguy hiểm!"
"Trên người ngài ấy bị thương, còn không màng sống chết nguy hiểm xông pha cứu vớt chúng ta, đây chính là kỵ sĩ Thánh Điện."
"Đại nhân Châm Kim… Ngài ấy đã nói rồi, sẽ không bao giờ từ bỏ chúng ta."
Các đội viên thăm dò ngoài lo lắng thì càng thêm cảm động.
"Chúng ta phải trợ giúp đại nhân!"
"Thế nhưng là chúng ta chỉ có đoản cung, khoảng cách quá xa. Căn bản không thể bắn giết thằn lằn bên người đại nhân, không cách nào trợ giúp cả."
Các đội viên thăm dò cắn răng.
Tầm bắn của vũ khí tầm xa bao gồm tầm bắn và tầm sát thương.
Trong tầm sát thương, vũ khí tầm xa có được lực sát thương, tầm bắn lớn nhất là nơi xa nhất có thể bắn tới.
Đoản cung làm ẩu, mặc kệ là tầm sát thương hay tầm bắn, đều không đủ để bắn đến chỗ Châm Kim.
Các đội viên thăm dò bị vây ở đỉnh cồn cát nhất thời chỉ có thể trơ mắt nhìn mà lực bất tòng tâm.
"Hỏng bét." Sắc mặt họ trầm xuống, họ thấy con thằn lằn thứ ba lao đến chỗ Châm Kim. Ở trong đám thằn lằn da xanh này có đến ba con cấp Đồng!