Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 5: Ta cảm thấy ta là người ẩn nhẫn

Dịch: Gián

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

***

Bầu trời âm trầm, mưa phùn lất phất.

Trong một mảnh sân huấn luyện trống trải.

Một đám con trai đứng thành một vòng tròn, Châm Kim lúc này ngã trên mặt đất, bị đám kia quây xung quanh. Mấy cậu choai choai nhìn xuống Châm Kim, không ngừng phát ra tiếng cười cợt, mỉa mai, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

Tên nhóc cầm đầu trông cũng có vẻ khôi ngô, tóc xanh, dựng thẳng trên đầu như mấy cây kim vậy.

Thằng nhóc đứng khoanh tay, chân đạp bả vai Châm Kim: "Châm Kim! Mày nhớ kỹ cho tao, gia tộc Bách Châm của mày chỉ là hàng tử tước, là kẻ chiến bại! Thằng nhãi ranh cỡ mày mà cũng đòi ngồi chung mâm với bọn ông à?"

Thằng nhóc tóc xanh bỗng nhấc chân, giẫm lên đầu Châm Kim, nhe răng cười khằng khặc: "Hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học! Từ nay về sau, cứ khi nào mày nhìn thấy bọn tao, mặc kệ là trong pháo đài hay bất cứ chỗ nào, thì đều phải ngoan ngoãn cúi đầu, ngoan ngoãn nhường đường, né sang một bên mà đi!

Quý tộc hạ đẳng phải có bộ dạng của quý tộc hạ đẳng. Nếu còn để tao thấy mày dám nhìn thẳng vào thằng Thanh Khôi này, tao sẽ đánh mày tàn phế! Nghe rõ chưa?"

Thanh Khôi gầm nhẹ, hơi nhún chân, ép đầu Châm Kim vào bùn đất.

"Rõ… rõ rồi. Khụ khụ khụ!" Châm Kim khó khăn nói.

"Ha ha ha!" Thanh Khôi ngửa đầu phát ra tiếng cười đắc ý, buông chân, nghênh ngang rời đi.

Trước khi đi, còn để lại một câu: "Đương nhiên, Châm Kim, nếu như mày không phục, có thể tới khiêu chiến tao bất cứ lúc nào. Thằng Thanh Khôi này luôn luôn rảnh để tiếp mày!"

"Khụ khụ khụ!" Châm Kim giãy dụa ngồi dậy. Bởi vì vừa mới há miệng nói chuyện, nên nước bùn tràn vào cổ họng, dẫn đến ho khan.

Thấu cậu chật vật như vậy, mấy cậu trai đều mất hứng.

"Xời, cái thứ gì đâu!"

"Các loại nó mà cũng dám khiêu chiến thiếu gia Thanh Khôi? Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào cái kim khâu của nó chứ gì nữa, ố hố hố hố!!!"

Trời mưa lớn dần, đám con trai vây quanh Thanh Khôi phát ra những tràng cười vang dội, sau đó bước vào pháo đài.

Châm Kim ngồi trong bùn đất, mặc cho nước mưa nện vào cơ thể. Vết thương chồng chất, thần sắc cực kỳ nhợt nhạt. Ngu ngơ trong giây lát, ánh mắt cậu khẽ đổi, nhìn một thanh kiếm trong bùn đất.

Đó là kiếm của cậu, một thanh kiếm rất nhỏ.

Kiếm ngâm trong nước bùn, tựa hồ không còn ánh sáng của xưa kia.

Ký ức đến đây ngừng lại.

Châm Kim trở lại hiện thực, không khỏi nhíu mày: "Ta là người gia tộc Bách Châm? Lãnh địa hình như ở phương Nam, gần một trăm năm trước gia nhập tầng lớp quý tộc phương nam của Đại Đế Thánh Minh. Hình như đã từng là bá tước?"

Ước chừng hơn một trăm năm trước, Đại Đế Thánh Minh vì muốn mau chóng kết thúc cuộc chinh phạt cuối cùng, thống nhất loài người, liền chủ động chiêu hàng những thế lực ngoan cố còn sót lại.

Những thế lực ngoan cố này chuyển thành quý tộc mới của đế quốc Thánh Minh. Nhưng chiến tranh tàn khốc xưa kia đã khiến những quý tộc mới này thầm kết thâm thù đại hận với những quý tộc cũ dưới trướng Đại Đế Thánh Minh.

Hai phe đều có rất nhiều người thân, bạn bè bỏ mạng trong chiến tranh. Tay họ đều dính rất nhiều máu tươi của nhau. Cho nên, đại biểu cho thế lực quý tộc mới gia nhập Thánh Điện, trở thành kỵ sĩ Thánh Điện dự bị như Châm Kim, tất nhiên sẽ bị quý tộc cũ nhằm vào, chèn ép xa lánh.

Châm Kim cảm thấy hơi nghi hoặc.

Đây là một đoạn ký ức khuất nhục, giờ phút này tái hiện trong lòng, nhưng lại không hề mang đến cho cậu phẫn nộ và thù hận.

"Kỳ quái thật, tâm tình mình vô cùng bình tĩnh, giống như người qua đường đứng xem chuyện vậy. Còn nữa..."

Cái cậu để ý không phải nội dung đoạn ký ức này, mà là một vấn đề khác: vì sao ký ức ấy lại nổi lên?

"Đoạn ký ức này xuất hiện khi mình sử dụng trường kiếm. Cùng là binh khí, nhưng lúc mình dùng loan đao lại không xuất hiện ký ức. Vậy mà khi cầm vào chuôi kiếm thì nó lại nổi lên.

Trước đó lúc ở bờ sông, mình nhớ ra cảnh tuyên thệ trong Thánh Điện. Đấy là lần đầu nghe Tử Đế nhắc đến kỵ sĩ Thánh Điện."

Châm Kim nghĩ lại hai lần này, phỏng đoán: "Như vậy, mấu chốt để tái hiện ký ức là phải có gì đó tác động."

Thứ để "tác động" này có thể là từ ngữ, cũng có thể là vật thể, chẳng hạn như cây kiếm lúc này.

Châm Kim càng nghĩ càng nhập tâm.

Cậu nhìn trường kiếm trong tay, tự hỏi: "Nếu bây giờ mình không cầm trường kiếm, mà là thứ kiếm*, thì liệu có ký ức nào tái hiện không nhỉ?"

*Thứ kiếm: kiếm mảnh cạnh sắc của châu u, hay còn gọi là rapier

"Mình muốn thôi động đấu khí, thì phải tác động bằng cái gì?"

Châm Kim và Tử Đế cùng đào hố, vùi thi thể hai hộ vệ vào lòng đất.

Hai người tiếp tục xuất phát.

Tử Đế chỉ đường,chính là con đường thăm dò lúc trước.

Hai người không dám xâm nhập rừng mưa.

Tựa như càng cố vào trong, xác suất gặp phải cấp Ma thú cấp Vàng lại càng lớn.

Không có cách nào thôi động đấu khí và ma pháp, tình cảnh của hai người mười phần nguy hiểm. So với việc thăm dò lung tung ở một chỗ lạ hoắc, thà quay về theo đường cũ còn hơn. Chí ít các nguy cơ trong đoạn đường không bị giải quyết thì cũng đã thăm dò được chút ít. Đương nhiên, cũng sẽ có rắn rết máu bất ngờ chạy ra.

Nhưng so với đường khác, thì đây là lựa chọn tốt nhất rồi.

Bôn ba hồi lâu, sắc trời dần xám xịt.

Hai người cẩn thận chọn một chỗ, rồi bài trí qua loa. Đêm nay họ phải ở lại đây. Tìm mấy cành cây khô cỏ khô cũng không tốn nhiều thời gian.

Bên cạnh đống lửa, Tử Đế quỳ một chân trên đất, hai tay nắm lấy một khối đá lửa.

Két… két...

Cô đập hai khối đá lửa vào nhau, một ngọn lửa màu xanh xuất hiện.

Lửa bén vào cỏ khô, hóa thành vài nhúm lửa hồng. Lửa lan nhanh trong đám cỏ, nhưng lại chợt tắt ngóm.

Một làn khói nhàn nhạt chậm rãi bay lên.

Tử Đế vội vàng cất đá lửa, phùng má thổi vào nhúm cỏ.

Gió nhẹ khiến lửa càng lan rộng, khói nhạt biến thành khói đặc, sau đó ngọn lửa bùng lên.

"Xong rồi." Tử Đế sắc mặt vui mừng, đứng bật dậy, lui ra phía sau mấy bước.

Cứ như vậy một lúc lâu, lửa bén mồi hoàn toàn, cháy hừng hực thành đống lửa to.

Tử Đế cẩn thận cất kỹ hai viên đá lửa.

Ngày trước, chỉ cần búng tay là cô có thể tạo ra một đống lửa nhỏ. Đây là một trong những phép thuật của ma pháp sư.

Nhưng ở trên hải đảo này, ma pháp cấp Sắt không có cách nào thi triển, bị cấm sít sao. Ngược lại cách nhóm lửa bằng đá lửa này lại càng có giá trị thực dụng. Không có đá lửa, phải nhóm lửa bằng tay không thì phiền toái vô cùng.

Ánh lửa mang đến tia sáng ấm áp, xua đuổi màn đêm. Trên đống lửa chẳng nướng thứ gì, hai người ngồi cạnh đó mở lương khô ra ăn, lấy nước ra uống.

Toàn bộ chỗ đá lửa, lương khô lẫn nước này, đều vơ vét từ thi thể hai tên hộ vệ. Lương khô mặc dù khó nuốt, nhưng dưới tình huống này thì làm gì có thứ nào tốt hơn.

Cả ngày bôn ba mạo hiểm, giữ được mạng sống dưới nanh vuốt của rất nhiều ma thú cấp Vàng cấp Bạc, còn thu hoạch được vài trang bị và ê hề thức ăn nước uống, tất cả đều khiến hai người cảm thấy cực kỳ may mắn rồi, nào dám mơ tưởng xa vời?

Ăn uống no say, hai người thu xếp lại đồ ăn nước uống thật cẩn thận.

Châm Kim thầm tính toán, khẽ cau mày: "Chỗ đồ ăn nước uống này chỉ đủ cho chúng ta thêm hai ngày."

Cả cô lẫn cậu đều có sức ăn vượt xa người thường. Nhất là Châm Kim, sức ăn gấp ba lần Tử Đế.

Cái này cũng không có gì kỳ quái.

Tử Đế tu hành ma pháp, sinh lực là cấp Sắt. Mà Châm Kim rất có thể có tu vi cặp Bạc. Sinh lực càng cao, sức ăn lại càng lớn, yêu cầu thu nạp dinh dưỡng từ bên ngoài càng nhiều.

Tử Đế nói: "Tiếp đó, chúng ta dựa theo đường cũ trở về, ra khỏi rừng mưa phải mất bảy ngày. Nhưng không sao, giữa đường có tiếp tế, ven đường có mấy khu doanh trại. Vài chỗ còn sót lại đồ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, phương diện đồ ăn thức uống sẽ không có vấn đề."

Châm Kim gật gật đầu, lúc này mới yên lòng lại.

Cậu lấy trường kiếm, dùng vải dầu lau lưỡi kiếm. Vũ khí cần bảo dưỡng. Trường kiếm mặc dù bình thường, nhưng lại mang cho Châm Kim cảm giác an toàn.

"Tiếc quá, không có nỏ chữ thập."

Nỏ chữ thập là vũ khí chuyên dụng trong quân đội, cấm bình dân dùng, nhưng đoàn người của Châm Kim phải đến thành Bạch Sa nên có trang bị loại vũ khí này.

Dựa theo lời Tử Đế, đội thám hiểm tìm kiếm Châm Kim vốn được trang bị năm cây nỏ chữ thập. Nhưng đã bị tổn thất hết trên đường rồi.

Con sói lông xanh sau khi bị nỏ chữ thập bắn, nó bắt đầu cố ý nhằm vào nỏ chữ thập, cắn chết đa số nỏ thủ, còn cắn hỏng hết nỏ.

Nhìn thấy Châm Kim lau chùi sạch sẽ trường kiếm, Tử Đế đi tới: "Đại nhân, để em kiểm tra miệng vết thương cho ngài."

Châm Kim gật đầu.

Tháo băng xong, cậu mới biết vết thương đã lành một nửa.

"Dược hiệu không tệ." Châm Kim không tiếc lời tán dương.

Lúc này cậu ngồi trên tảng đá, Tử Đế thì quỳ một chân trên đất. Cô lấy thuốc bột từ cái bao da bên hông, vẩy vẩy lên vết thương, sau đó lại lấy băng mới, nhẹ nhàng quấn lên cho Châm Kim.

Cuối cùng, Tử Đế đeo lại bao cổ tay cho Châm Kim.

Ánh mắt Tử Đế rơi vào trên bao cổ tay, thở dài: "Nếu sớm có bao cổ tay làm bằng sắt này, đại nhân cũng sẽ không bị rắn rết máu làm bị thương."

Ánh lửa chiếu rọi trên bao cổ tay, phản xạ ra một ánh sáng cam mơ hồ, rơi vào mái tóc Tử Đế.

Tóc Tử Đế màu đen, dưới ánh lửa lại lóe lên một quầng sáng.

Màu da lúa mạch vẫn còn vẻ nõn nà của trẻ con. Giờ khắc này, tựa hồ có một mùi thơm cơ thể thanh thuần bùng lên trong ánh lửa, thấm vào lòng Châm Kim.

Trong lòng Châm Kim rấm rứt, không nhịn được vươn tay ra, vuốt ve mái tóc Tử Đế.

Tử Đế khẽ run lên.

"Đại… đại nhân." Tử Đế cúi đầu, tựa hồ bị động tác của Châm Kim hù dọa, nín thở hồi hộp như một bé mèo con.

Tâm tư Châm Kim lại không đặt ở nhi nữ tình trường, cậu mau chóng rụt tay về, nhàn nhạt hỏi thăm: "Tử Đế, em cảm thấy ta là người như thế nào?"

Chàng trai hỏi, trong đầu vẫn quẩn quanh đoạn ký ức trước kia.

Đoạn ký ức thứ hai này xuất hiện, cậu âm thầm tự đánh giá.

"Là một kỵ sĩ Thánh Điện, lại xuất thân quý tộc phương Nam, chắc chắc là có chuyện bị bạn bè xa lánh.

Nhưng mình là kẻ hèn nhát giống trong trí nhớ sao?

Không, không nhất định."

Châm Kim cảm thấy còn có những khả năng khác. Những ngày này, cậu tự biết bản thân mình ra sao. Ký ức chỉ là một căn cứ để cậu tự đánh giá mình, ngoài ra còn rất nhiều căn cứ khác.

Ví dụ, trước đó lúc Châm Kim thức tỉnh, vừa mở mắt đã thấy một con sói lông xanh lao xuống. Trong giây lát, cậu căn bản không cần suy nghĩ đã hoàn thành cú đá. Cuối cùng, mặc dù là vô thức đá bay con sói, nhưng cũng vì thế mà lộ ra tố chất chiến đấu vững chắc của Châm Kim.

Sau đó, cậu lại gặp rùa dung nham. Đối mặt với sinh mệnh cấp Vàng cường đại, Châm Kim phát hiện mình từ đầu đến cuối đều duy trì tỉnh táo, mặc dù cực kỳ căng thẳng, nhưng quả thực không hề hoảng loạn chút nào.

Về sau, cậu phát hiện thi thể hộ vệ. Cậu cẩn thận kiểm tra xác chết, tâm tình bình tĩnh, không hề có tí chán ghét hay phản cảm nào, giống như nhìn nhiều thành quen. Có lẽ là do bản thân đã trải qua chiến trận, chịu đủ rèn luyện rồi. Chí ít, người chưa ra chiến trường không thể nào có phản ứng như vậy.

Cậu lần theo vết tích, có thể dễ dàng tưởng tượng ra tình cảnh con sói và thị vệ chém giết nhau. Năng lực này khiến chính cậu cũng phải giật mình.

"Trong trí nhớ, đối mặt với sự khiêu khích của Thanh Khôi, mình không chống lại. Về cơ bản, sẽ có hai khả năng.

Khả năng thứ nhất là sức yếu, nhưng sau mình quyết chí tự cường, trưởng thành hơn.

Khả năng thứ hai là yếu thế."

Châm Kim cảm thấy, khả năng thứ hai lớn hơn một chút.

Bởi vì khi đoạn ký ức này nổi lên, tâm tình cậu mười phần bình tĩnh, thậm chí mang theo vài phần lạnh nhạt.

Nếu thật sự là ký ức nhục nhã, đáy lòng ít nhiều sẽ lưu lại chút cảm xúc tức tối hay thù hận.

Đối mặt với câu hỏi của Châm Kim, Tử Đế trầm ngâm một lát, cẩn thận cân nhắc từ ngữ, lúc này mới đáp lại: "Châm Kim đại nhân, thật ra em cũng không hiểu rõ về ngài.

Nhưng nghe đồn, đại nhân bình thường không gần nữ sắc, độc lai độc vãng. Cho dù gặp phải chuyện lớn, cũng không dễ dàng toát ra cảm xúc.

Phần lớn thời gian ngài đều khổ tu ở Thánh Điện, thái độ nghiêm túc, trầm mặc ít nói. Mà nhất cử nhất động của ngài đều ưu nhã thong dong, có phong phạm quý tộc.

Dù ngài ít bạn bè, nhưng ngài lấy việc giúp người làm niềm vui, nhất là bênh vực kẻ yếu, trợ giúp người nghèo. Cho nên đánh giá của tầng lớp bình dân về ngài luôn rất tốt.

Còn nữa, đại nhân lần này bỗng nhiên ra tay, thành công tham gia vào cuộc cạnh tranh ngôi vị chủ thành Bạch Sa, tựa hồ khiến các kỵ sĩ Thánh Điện khác giật mình."

"Ồ?" Châm Kim nghe vậy, không khỏi nhướn mày.

Tử Đế trả lời, trong lòng cậu cấp tốc hiện lên hình tượng của một chàng trai tốt bụng.

Nhưng điều khiến cậu cảm thấy ngoài ý muốn là, Tử Đế lại không hiểu nhiều về Châm Kim.

"Sao lại thế? Em không phải vị hôn thê của ta sao? Nếu như không phải tình cảm đậm sâu, vì cái gì em lại đối với ta không rời không bỏ?

Quan hệ giữa ta và em rốt cuộc ra sao?"

Châm Kim định hỏi tiếp, đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng vo ve truyền đến.

Hai người quay đầu, liền thấy trong màn đêm bỗng nhiên sáng lên hàng trăm "ngọn lửa".

Những "ngọn lửa" ấy tụ tập thành đàn, chen chúc tiến về phía Châm Kim và Tử Đế, khí thế hùng hổ.

"Đây là cái gì?" Châm Kim đứng bật dậy, che trước mặt Tử Đế, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Trong đó một phần nhỏ "ngọn lửa" tản mát ra khí tức sinh mệnh cấp Đồng.

"Đây là...?!" Sau khi Tử Đế thấy rõ hình dáng "ngọn lửa", lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt.

"Đây là ong lửa, đại nhân, ngài mau trốn đi. Để em bọc hậu!" Tử Đế mặt mũi tràn đầy vẻ quyết tuyệt, cất bước về phía trước, đẩy Châm Kim ra sau.

"Đi mau đi, đại nhân!!" Tử Đế la lên, vô cùng cấp bách, toát ra ý chí thà chết không sờn.