Cuồng phong gầm rú bên tai, tựa như tiếng đàn thú hoang thét gào.
Cát bụi xoay vần trong giông bão, đập lên mặt Châm Kim, sắc lẹm như dao.
Sức gió khổng lồ thổi bay vạn vật, lúc trái lúc phải, chợt cao chợt thấp, người bình thường khó mà đứng vững.
Dưới chân Châm Kim không còn là bãi cỏ, mà là đồi cát.
Khắp nơi đều có cát. Cát bay múa trong không trung.
Không còn thấy chút gì của rừng rậm xanh um tươi tốt nữa.
Đây là sa mạc!
Sa mạc buổi đêm.
Trong sa mạc, cuồng phong gầm thét, cát bay đầy trời, các đội viên đội thăm dò trong doanh địa rú lên sợ hãi.
Châm Kim ngẩn ra một chút mới kịp phản ứng lại, thầm giật mình, trong đầu hiện ra hai chữ...
"Truyền tống!Truyền tống lại xảy ra, lần này chúng ta đều bị truyền tống đến sa mạc."
Lần đầu tiên Châm Kim trải qua truyền tống là khi cậu đang bị đàn ong lửa truy sát. Truyền tống đưa cậu từ rừng mưa sang rừng rậm, gián tiếp cứu cậu một mạng.
Bây giờ là lần thứ hai cậu truyền tống, y hệt như lần đó, trước khi truyền tống vẫn luôn lặng yên không một tiếng động, không có bất cứ dấu hiệu nào.
Nhưng lần này số Châm Kim đen khó tả.
Cậu không chỉ bị truyền tống đến sa mạc, hơn nữa còn vào đúng lúc bão cát nữa chứ!
"Nhất định phải tập hợp mọi người lại!" Châm Kim đang định há miệng gọi, thì cả đống cát bay vào mồm.
Châm Kim đành phải che miệng lại, miễn cưỡng la lên, nhưng tiếng la đều bị tiếng gió át đi.
Gió mạnh hơn.
Những hạt cát đánh lên người Châm Kim, từng đợt tê dại đau rát không ngừng truyền đến.
Thời tiết trở nên vô cùng ác liệt.
"Bão cát?" Nhận ra điều này, lòng Châm Kim chùng xuống.
"Tử Đế, chờ ta!" Cậu đành ngừng gọi, dựa theo ký ức mà chạy vọt về phía trước.
Một cái đỉnh lều vải bay phần phật đến trùm lên người Châm Kim, giống như một con quái thú u hồn màu xám đang đánh tới trong đêm.
Châm Kim thuận tay vung lên, chỉ nghe xoẹt một tiếng, lưỡi đao sắc bén đến cực điểm cắt lều vải ra thành hai nửa, một trái một phải bay qua thân thể Châm Kim, rồi bị cuồng phong cuốn mất không tăm tích.
Những lều vải trong doanh địa này đều có cọc gỗ đóng cố định trên mặt đất, nhưng sau khi chúng cũng bị truyền tống tới, thì những cây cọc vốn cắm sâu trong đất đều bay tung toé.
Không còn tác dụng cố định, doanh trướng liền đổ sụp, sau đó bị gió bão cuốn đi.
"Hỏng bét!" Châm Kim thầm kêu không ổn, cậu tiến lên một chút, phát hiện chính mình không thể phân biệt rõ phương hướng.
Trước hết, truyền tống tới trong đêm tối bão cát, căn bản không có vật tham chiếu đến phân rõ Đông Nam Tây Bắc.
Thứ hai, doanh trướng bay loạn bốn phía, bố cục nguyên bản của doanh trại thay đổi quá nhiều.
Cuối cùng, trong bão cát lại không thể la lên để liên hệ với đội viên khác.
Nhất thời Châm Kim cũng mờ mịt.
Đồng thời ngay trong mấy hơi thở ngắn ngủi này, sức gió lại tăng mạnh gấp đôi!
"Cứu tôi..." Châm Kim chợt nghe tiếng cầu cứu yếu ớt truyền đến từ đỉnh đầu mình.
Cậu ngẩng đầu, liền thấy một bóng đen, vụt qua đỉnh đầu cậu rồi biến mất.
Châm Kim lập tức nhận ra, đây là một đội viên thăm dò bị gió lốc cuốn bay.
Sức gió tăng cường, trở nên cực kỳ khủng bố, có thể dễ dàng quét bay người trưởng thành.
Châm Kim vô thức vươn tay, nhưng trong chớp mắt, đội viên thăm dò kêu cứu này đã biến mất trong đầy trời bão cát.
Không kịp nữa.
"Tử Đế thể trọng nhẹ nhất, tình cảnh của cô ấy quá nguy hiểm!" Châm Kim nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt.
"Tử Đế, rốt cuộc em đang ở đâu?"
Đáp lại Châm Kim chỉ có tiếng lòng mãnh liệt, bỗng bên trái đằng trước cậu loé lên ánh sáng trắng trong bão cát.
Ánh sáng trắng như lửa, cháy hừng hực trong đôi mắt tăm tối.
Trên hải đảo này cấm ma pháp và đấu khí cấp thấp, dựa theo nhận biết của Châm Kim đối với đội thăm dò, thì loại ánh sáng trắng như lửa này chỉ có thể sinh ra do thuốc.
Mà nơi ánh sáng trắng chiếu vào, ấy chính là vị trí của Tử Đế.
"Thông minh!" Châm Kim thầm khen một tiếng, lập tức nhìn chằm chằm chỗ ánh lửa trắng.
Cậu cố hết sức mà chạy, cuồng phong kinh khủng đến mức có thể quét bay người trưởng thành, nhưng Châm Kim lại là người tu hành đấu khí, mặc dù bây giờ không có khả năng vận dụng đấu khí, nhưng tu hành đấu khí khiến tố chất thân thể trở nên siêu việt.
Dưới tình cảnh này, Châm Kim vẫn có thể miễn cưỡng chống lại gió bão kiểu này.
Nhưng khi cậu tới gần hơn, bỗng nhiên ánh sáng trắng tiêu tán.
"Thuốc mất hiệu lực sao? Tử Đế, chờ ta!"
Trong lòng Châm Kim hơi chấn động, càng trở nên vội vàng.
Tiếp tục tiến lên mấy bước, hô một tiếng, trong tầm mắt mờ mịt hình như có một vật khổng lồ đánh tới.
Thiếu niên vội vàng cúi người né tránh.
Thì ra là một thân cây khá to, trong doanh địa có mấy thân cây thừa lại từ lần chế tạo đoản cung.
Thân cây nặng hơn người trưởng thành nhiều, nhưng bây giờ cũng bị cuồng phong dễ dàng cuốn đi.
Châm Kim không thể chạy tiếp nữa.
Mỗi một bước đi cậu đều phải đạp thật mạnh xuống đất, cắm chân mình vào trong cát, để cát bao phủ mắt cá chân, lúc này mới có thể chống lại sức gió.
Khiến cậu phiền lòng không phải gió bão, mà là cát bụi.
Những hạt cát này đập vào người vào mặt Châm Kim, rát ràn rạt. Hai mắt Châm Kim không thể mở to, e rằng sẽ mù mắt mất, chỉ có thể nheo lại một đường nhỏ để quan sát.
Chung quanh càng thêm tăm tối.
Không có một tia sáng, cơ hồ đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Châm Kim chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà đi tiếp, nhưng có chính xác hay không thì cậu không tài nào xác định được.
Dưới uy nghiêm cuồn cuộn của thiên nhiên, cậu mới biết được trong thời khắc này mình bé nhỏ biết bao.
Thời gian dần trôi, lòng Châm Kim lạnh lẽo.
"Mình đi về phía trước cũng phải trăm bước rồi mà vẫn không tìm thấy Tử Đế.Là do cô ấy đã sớm bị cuồng phong cuốn đi, hay là mình đi nhầm phương hướng?
Hỡi thần linh, hỡi đại đế Thánh Minh... Con nên làm sao đây?"
Bàng hoàng cùng mờ mịt tựa như một làn khói đen, bịt kín khoang mũi và đôi mắt cậu.
Mà nơi lồng ngực cậu trai, dường ngư có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Đó là lửa của phẫn nộ, của không cam lòng, của thù hận!
"Rõ ràng đã nắm trong tay đội thăm dò rồi!Vất vả lắm mới đi săn thành công, tạm thời có dư thừa đồ ăn.
Chỉ chớp mắt lại trở thành cái dạng này!
Chẳng lẽ mình phải chết trên đảo này sao?
Chẳng lẽ mình phải trơ mắt nhìn những người bên cạnh rơi vào cái chết?
Chẳng lẽ nguy cơ sụp đổ của gia tộc Bách Châm đang ở trước mắt sao?
Không!Tại sao mình lại có thể để xảy ra những chuyện như vậy chứ?!"
Thiếu niên lòng đầy căm phẫn, dốc hết toàn lực.
Nhưng mà vận mệnh vô hình kia tựa như Thần Vương cao cao tại thượng trên bầu trời, ngẫu nhiên nhìn thấy Châm Kim, tựa như phát hiện một con kiến nhỏ ngạo kiệt, vận mệnh liền ấn những ngón tay xuống như núi lở.
Châm Kim muốn ngẩng đầu, nhưng đầu cậu càng ngày càng thấp.
Châm Kim muốn đứng thẳng lưng, nhưng cậu không thể không cúi người, phải còng lưng xuống mới có thể tiến lên.
Châm Kim muốn phẫn nộ trừng mắt, muốn hò hét hoặc là gào lên, nhưng cậu chỉ có thể im lặng mò mẫm trong gió bão mịt mùng.
Sức gió vẫn kịch liệt tăng cường!
Rất nhanh, nhanh đến mức Châm Kim phải toàn lực chống cự.
Thiếu niên bi ai ý thức được rằng: Giờ khắc này, cậu đã không có khả năng cứu vớt bất luận kẻ nào. Bởi vì ngay cả tính mạng cậu cũng ngập tràn nguy hiểm!
Cậu muốn thôi động đấu khí, nhưng thất bại.
Cậu muốn biến dị lần nữa, nhưng bất điên cuồng ra sao, cậu cũng không cảm ứng được tinh hạch nơi trái tim, từ đầu đến cuối không hề thành công.
Không thể làm gì, cậu đành phải cầu nguyện với thần.
"Hỡi Thánh Minh Đại Đế vĩ đại, ngài là thần linh giáng trần, bây giờ tín đồ của ngài đứng trước tuyệt cảnh, hào quang kỵ sĩ bị bão cát bao phủ. Xin ngài hãy lắng nghe, xin ngài hãy chiếu cố, giúp con thoát khỏi khốn cảnh này, để cho tương lai con được tiếp tục phục vụ ngài, để ngài bộc lộ uy nghiêm."
Nhưng thần linh không trả lời.
Thiếu niên giận dữ.
Thiếu niên chống cự.
Thiếu niên đau thương.
Thiếu niên giãy dụa.
Thiếu niên kiệt sức, cuối cùng hôn mê.
Một bóng tối vô biên vô tận.
Một tiếng thú rống thần bí khiến cậu trai lại nổi lên một tia ý thức.
"Mình đang ở đâu?Đây là nơi nào?Mình... Mình là ai?"
Một vùng tăm tối.
Không có ai trả lời cậu.
Chỉ có bóng tối vô tận.
"Chờ một chút, hình như mình vừa nghe tiếng dã thú gào thét?"
Chợt, cậu dần dần nhớ lại thân phận quý tộc và kỵ sĩ Thánh Điện của mình, tên cậu là Châm Kim, vị hôn thê Tử Đế, hải đảo hung hiểm, đội thăm dò, truyền tống lúc đêm khuya, bão cát cuồng bạo...
Dựa theo quá trình này, ý thức đầy đủ của cậu khôi phục, rốt cuộc cậu cũng tỉnh hoàn toàn rồi.
Sau đó, cậu cảm nhận được áp lực nặng nề từ bốn phương tám hướng đè xuống toàn thân cậu, khiến cậu khó lòng hít thở.
"Có khi mình bị chôn sống trong cát rồi?"
Tình huống kinh dị tự nhiên lóe lên trong đầu.
Không ai nguyện ý bị chôn sống như thế cả!
Châm Kim vô cùng sốt ruột.
Nhưng cậu không lập tức mở mắt, cũng không sốt ruột đứng dậy, mà tỉnh táo cảm nhận đã.
Tu hành đấu khí không chỉ là để lực lượng của cậu vượt xa người khác, mà còn có cả cảm giác nữa.
Cậu nhìn được xa hơn, nghe được rõ hơn người thường rất nhiều.
Mặc dù bây giờ cậu không có khả năng nhìn, âm thanh lớn nhất cậu nghe được chỉ là tiếng đập của trái tim, nhưng cậu có thể cảm nhận hướng nào nhiều áp lực hơn.
Sau đó, cậu dùng hết sức mà giãy dụa.
Ra sức giãy dụa!
Liều mạng giãy dụa!
Bởi vì cậu biết, đây là cơ hội sống sót cuối cùng.