Sau bữa sáng, Châm Kim nói trước toàn đội: “Chúng ta vừa ăn hết số lương thực cuối cùng.”
Cả đội im lặng, đứng nghiêm, tất cả đều đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ cho kết quả này.
Châm Kim đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt sắc bén quét qua toàn đội.
“Đến giờ còn ai không rõ tình cảnh của chúng ta thì đứng lên trước một bước.”
Không có người nhúc nhích, tất cả đều đứng yên tại chỗ.
Trên mặt mỗi người là vẻ nghiêm túc, trên lồng ngực ưỡn cao dường như đang cất chứa dòng nhiệt huyết nóng hổi, đó là ý chí chiến đấu và khát vọng sống sót mãnh liệt được nung nấu từ lâu.
“Tốt lắm! Tất cả mọi người đều là người thông minh, đều hiểu nếu chúng ta thua sẽ gặp phải điều gì.
Mấy ngày nay, Lam Tảo đã điều tra toàn diện rồi, gần khu vực này, ngoài đàn sóc bay không còn mục tiêu nào thích hợp hơn nữa.
Hôm nay, nếu chúng ta thắng, chúng chính là đồ ăn. Nếu như chúng ta thua, chúng ta sẽ trở thành đồ ăn của chúng.
Châm Kim ta, là một kỵ sĩ Thánh Điện, là người thừa kế duy nhất của gia tộc Bách Châm, sẽ cùng tồn tại với các ngươi, sẽ lãnh đạo các ngươi vượt qua gian nan, hiểm trở để giành thắng lợi. Hãy đi theo ta, giành lấy vinh quang của chúng ta!”
Sĩ khí ngút trời, cả đội đồng tâm hiệp lực.
Xuất phát.
Rất nhanh, đã đến chiến trường chuẩn bị sẵn.
Khu vực này được bố trí tỉ mỉ, bắt mắt nhất là một số chướng ngại vật thấp bé bằng dây leo và cành trúc.
Những chướng ngại vật này nối tiếp nhau thành một dãy phòng ngự dài dằng dặc.
Nếu sóc bay muốn vượt qua dãy phòng ngự này, chúng phải bay lên, tạo cơ hội cho các thành viên bắn tên.
Có tổng cộng ba dãy phòng ngự thế này.
Thường thì sông là chướng ngại vật tự nhiên, không cần sức người bố trí vất vả, điều này là tốt nhất.
Nhưng thứ nhất, gần đây không có dòng sông. Thứ hai, sông trên hòn đảo này khá nguy hiểm. Trong sông thường có dây leo xanh hình rắn, loại ma thực cấp Vàng này, không chỉ mình Châm Kim gặp phải, đội thăm dò của Thương Tu cũng từng gặp phải mấy lần, phải trả giá bằng máu.
Dưới sự chỉ huy của Châm Kim, Lam Tảo một mình tiên phong, bóng dáng gã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đại đa số người kết thành trận, đội hình vô cùng đơn giản, chỉ là một hàng ngang, đội hình này giúp vũ khí tầm xa phát huy được dễ dàng.
Thương Tu và Tử Đế đứng phía sau hàng ngang, Châm Kim đứng bên cạnh.
Châm Kim bắt đầu cầu nguyện trong lòng.
“Hỡi đại đế Thánh Minh, thần của con, người anh minh thần võ, là chiến thần bất bại, là thần kỵ sĩ, thần chiến tranh, thần chiến thắng. Xin người phù hộ con giành được thắng lợi, con nguyện dùng máu kẻ địch, và tín ngưỡng cùng vinh quang của con cho vương tọa của người thêm xán lạn. Xin thần hãy lắng nghe lời nguyện của con…”
Thần không trả lời.
Châm Kim âm thầm thở dài.
Thường trước mỗi lần chiến đấu, kỵ sĩ Thánh Điện đều sẽ cầu nguyện, về cơ bản đại đế Thánh Minh đều sẽ đáp lại, ngài ban thần thuật để bảo vệ kỵ sĩ Thánh Điện.
Nhưng từ khi Châm Kim thức tỉnh tới giờ đã cầu nguyện nhiều lần nhưng đại đế Thánh Minh chưa bao giờ đáp lại.
Cũng bởi vì thế, Châm Kim không cầu nguyện trước mặt mọi người. Bởi vì một khi không có thần thuật giáng thế, chắc chắn sẽ gây ấn tượng không tốt cho người khác, cảm thấy vị kỵ sĩ Thánh Điện như Châm Kim không được thần ưu ái và bảo hộ. Như vậy còn chưa bắt đầu chiến đấu thì sĩ khí phe mình đã bị dao động và tổn thất nặng nề.
Kết quả lần này cũng không ngoài dự kiến của Châm Kim. Cậu cũng cảm thấy may vì mình đã lựa chọn sáng suốt.
Những tia nắng mai đầu tiên lóe sáng phía chân trời.
Khu rừng được tắm dưới ánh mặt trời, màu xanh âm u cũng dần sáng lên.
Không khí vẫn lạnh băng, ai nấy đều thở ra sương màu trắng.
Thời gian dần trôi, xung quanh bắt đầu rộn tiếng chim hót véo von.
Đột nhiên, một đàn chim đập cánh tung bay khỏi tán cây, thả mình vào không trung trước mắt mọi người.
Lam Tảo lại xuất hiện trong tầm mắt cả đội.
Gã đang chạy trối chết, đằng sau là một đàn sóc bay đông đúc, chúng kêu chi chít điên cuồng, trong đó có rất nhiều con tỏa ra sinh lực của ma thú cấp Đồng.
Đội hình chỉ nhốn nháo một chút rồi trật tự trở lại.
Mắt Châm Kim sáng lên, tinh thần phấn chấn. Lam Tảo đi khiêu khích rất thành công.
Một khắc sau, Châm Kim hô: “Chuẩn bị!”
Các thành viên đội thăm dò đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, nghe hiệu lệnh lập tức rút tên, đặt lên dây cung, động tác đều tăm tắp.
Bọn họ kéo dây cung, giương cung chờ sẵn.
“Bắn!” Châm Kim lại hô.
Các đội viên lập tức thả tay, dây cung rung lên, tất cả mũi tên bay vút ra ngoài.
Bước chân Lam Tảo không dừng lại, thấy mũi tên bắn tới, gã lập tức ngã xuống, theo đà lăn vài vòng.
Một con sóc bay đầu đàn vồ hụt, đâm sầm xuống mặt đất, một mảng cỏ và đất mùn văng tung tóe, tạo thành một cái hố nhỏ.
Lam Tảo theo quán tính lập tức đứng dậy, tay đã giơ tấm chắn lên.
Tấm chắn đã được chuẩn bị với số lượng lớn, để sẵn trên mặt đất.
Không có mũi tên nào bắn vào tấm chắn của Lam Tảo, màn mưa tên nhằm vào đàn sóc bay, đã bắn xuyên nhiều con.
Một con sóc bay đầu đàn nhào vào sau lưng Lam Tảo.
Lam Tảo nghe thấy động tĩnh, đột ngột xoay người quét tấm chắn trong tay ra, bịch một cái, con sóc văng ra.
“Chuẩn bị… bắn!” Nhằm đúng thời điểm bầy sóc bay vượt qua chướng ngại vật bằng dây leo, Châm Kim lại hạ lệnh.
Mười mấy mũi tên lại tạo thành một màn mưa tên mỏng manh. Trong đó còn có vài mũi tên ngắn bằng sắt do nỏ bắn ra.
Màn mưa tên vẽ ra một đường cong giữa không trung, nhắm chuẩn vào đàn sóc bay.
Có mấy mũi tên gỗ trúng vào tấm chắn và áo giáp trên người Lam Tảo, nhưng không gây thương tích gì.
Nỏ đều nằm trong tay người có kĩ thuật bắn tốt, sẽ không trúng Lam Tảo.
Số mũi tên còn lại đều bằng gỗ, không có đầu bịt sắt, chỉ phần mũi được đốt thành màu đen, sau đó mài cho nhọn hoắt.
Mũi tên như vậy đương nhiên không gây thương tích gì quá lớn cho Lam Tảo, cũng không có tính uy hiếp đối với sóc đầu đàn. Nhưng lại có thể giết lũ sóc bay bình thường.
Dưới màn mưa tên này, có nhiều con đã ngã xuống, có con chết tại chỗ, cũng có con bị thương mà chi chít kêu loạn.
Sau hai lần bắn tên, đã có mười mấy con sóc bay không còn sức chiến đấu, ngã xuống trên đường công kích.
Đàn sóc bắn đầu hỗn loạn.
Phần lớn trong số chúng còn đang đuổi theo Lam Tảo, số còn lại nhào thẳng vào chiến trường.
“Chuẩn bị!” Châm Kim lại ra lệnh: “Bắn!”
Lượt bắn thứ ba, động tác của toàn đội bắt đầu không đồng đều nữa, mặc dù vẫn tạo thành mưa tên giữa không trung, nhưng rõ ràng không được dày và có trật tự như trước.
Nhưng vì khoảng cách giữa đôi bên đã ngắn lại, mũi tên vẫn có sức sát thương không nhỏ đến đàn sóc.
Bạch Nha, Hoàng Tảo nhắm nỏ chữ thập vào thẳng sóc bay đầu đàn.
Sóc đầu đàn trúng tên, nhưng mũi tên chỉ trở ngại đường tấn công của nó mà gây thương tích cho nó, ngược lại hung tính bị kích thích, tốc độ lại nhanh thêm.
Có hai con sóc đầu đàn.
Một con đuổi theo Lam Tảo không bỏ, con còn lại nhào về phía chiến trường.
“Tự do tác chiến!” Châm Kim hạ lệnh xong, lập tức móc hai thanh dao găm ra, hai tay hai dao dùng sức ném ra.
Gần như cùng lúc, hai con chuột đầu đàn bị dao găm đâm trúng, ngã xuống đất, còn lăn vài vòng theo quán tính sau đó không nhúc nhích nữa. Máu tươi trào ra từ vết thương trí mạng ở hốc mắt, chảy tràn trên bãi cỏ.
Khoảng cách này đã đạt tới tầm ném dao của Châm Kim.
Châm Kim có tố chất cơ thể kinh người, lực ném của tay còn mạnh hơn rất nhiều so lực bắn của nỏ chữ thập.
Không còn sóc đầu đàn, đàn sóc bay bắt đầu hoảng loạn. Các đội viên bắn tên tự do, chỉ có vài con vọt tới trước mặt các thành viên, lập tức bị mấy thương xiên chết.
Giãy dụa thêm một hồi, số sóc bay còn lại vội vã chạy trốn tán loạn.
“Phù… Chúng ta thắng rồi!”
“Hai con sóc đầu đàn kia đều chết dưới tay đại nhân Châm Kim.”
“Không hổ là đại nhân.”
Lam Tảo cầm tấm chắn trở lại đội hình.
Trên tấm chắn lẫn giáp vai của gã đều cắm mũi tên gỗ.
Châm Kim nhìn thoáng qua liền biết Lam Tảo không hề bị thương, cậu vỗ vai Lam Tảo: “Làm khá lắm!”
“Tất cả đều nhờ có sự chỉ huy của đại nhân!” Lam Tảo cúi đầu cung kính đáp.
Ai cũng rõ ràng mấu chốt của thắng lợi lần này vẫn là Châm Kim. Kỹ thuật ném dao của cậu khiến người ta thán phục, cũng giải quyết mối uy hiếp lớn nhất là hai con sóc bay đầu đàn, triệt để đánh tan sĩ khí của đàn sóc.
“Chỉnh đốn lại đội hình đi, chúng ta đi săn tiếp.” Châm Kim hạ lệnh.
“Vâng, đại nhân!” Toàn đội đồng thanh hô lên, sĩ khí dâng cao hơn so với lúc đầu.
Ánh mắt bọn họ nhìn Châm Kim cũng khác trước.
Trước đó, trong lòng mọi người vẫn tồn tại sự hoài nghi và lo lắng, dù sao ai nấy đều biết Châm Kim đi săn sóc bay là được ăn cả ngã về không.
Không ai biết kết quả sẽ ra sao. Cho dù Châm Kim có thân phận quý tộc và kỵ sĩ Thánh Điện, cũng không thể đảm bảo cứ đi săn là thắng lợi.
Một khi thất bại, cả đội thăm dò sẽ bị sụp đổ và hủy diệt. Mà Châm Kim thân là thủ lĩnh sẽ là người đầu tiên phải gánh vác trách nhiệm không thể chối bỏ.
Mà bây giờ, lần đi săn chính thức đầu tiên thắng lợi hoàn toàn, mọi lo lắng trong lòng mọi người đã bị quét sạch. Trước đó còn thấy nghi ngờ quyết định của Châm Kim, hiện giờ nghĩ thế nào cũng thấy thật sáng suốt và quả quyết.
“Châm Kim đại nhân dù sao cũng là kỵ sĩ Thánh Điện mà!” Trong mắt Bạch Nha lóe lên tia sáng.
“Đúng thế, có thể làm thuộc hạ của đại nhân Châm Kim, quả là vận may của ta.” Hoàng Tảo cảm thán.
“Đi theo đại nhân Châm Kim, chúng ta nhất định có thể khởi hành thuận lợi.”
Cả bọn thì thầm với nhau, ánh mắt nhìn Châm Kim đều tràn đầy sự sùng bái và tôn kính.
Một trận thắng nho nhỏ, khiến bọn họ phải chính thức công nhận Châm Kim là thủ lĩnh.
Bởi vì Châm Kim đã bắt đầu chứng minh lời hứa của mình, thực sự dẫn bọn họ đi đến thắng lợi, giành lấy vinh quang chứ chẳng phải nói suông.
“Đại nhân, em biết tất cả đều không là vấn đề với ngài mà.” Tử Đế cũng mỉm cười, trong cặp mắt như ngôi sao màu tím ấy lấp lánh cảm xúc ngưỡng mộ và cảm mến.
Thương Tu thở phào một hơi, thầm nghĩ: “Vậy là đội thăm dò đã có thể chuyển nguy thành an rồi.”
Tình cảnh trước đó của bọn họ như đứng bên bờ vực thẳm, một chân đã bước vào không trung lơ lửng.
Giờ thắng một trận giòn giã, mặc dù lượng đồ ăn thu hoạch được không nhiều, nhưng kết quả này đã đủ để trút sạch sầu lo trong lòng mọi người, toàn đội đoàn kết một lòng, triệt để hướng về người thủ lĩnh duy nhất là Châm Kim.
Đúng lúc sĩ khí ngút trời, tiếng rèo hò mừng chiến thắng vang lên khắp nơi thì đột nhiên, từ sâu trong rừng rậm truyền đến động tĩnh khác thường.
Tiếng chi chi chít chít vang lên không dứt bên tai.
Số sóc bay chạy trốn đã dẫn tới một đàn lớn hơn.
“A… Nhiều sóc bay quá vậy? Bọn chúng đang xông lại đây!”