Toàn đội thăm dò đều trúng độc, chỉ mình Bạch Nha thì không.
Trước những lời mắng mỏ giận dữ của Hoàng Tảo, mặt Bạch Nha chỉ toàn vẻ kinh hoàng bối rối, cậu ta lắc đầu quầy quậy, liên tục lùi về sau rồi chới với ngã bệt xuống.
“Không phải em, thật sự không phải em mà!” Bạch Nha kêu to, ra sức phân bua.
Hoàng Tảo bước lại gần cậu ta, nhưng đi được nửa đường đã ngã xuống.
Da mặt hắn đã tái mét, vẻ mặt dữ tợn như một bệnh nhân rơi vào vết nứt trên sông băng, ngâm mình trong nước đá lạnh thấu xương hồi lâu đến gần chết lại được vớt lên.
“Thế sao chỉ mình mày không trúng độc?” Hoàng Tảo ngã xuống nhưng vẫn không cam lòng trừng Bạch Nha, nghiến răng hỏi.
Lam Tảo đột nhiên hô lên: “A! Chẳng lẽ chủ nhân hòn đảo này ra tay hạ độc chết tất cả chúng ta, chỉ để lại một người sống để ra ngoài báo tin? Giống như hải tặc cướp sạch thuyền rồi còn cố ý thả một người để truyền bá danh tiếng của chúng ấy?”
Hoàng Tảo còn sót lại chút tỉnh táo, nghe vậy thì nghi ngờ: “Ai? Đảo này còn có chủ nhân à?”
Lúc trước, kết quả thảo luận của nhóm lãnh đạo trong lều không công bố ra ngoài nên ngay cả Hoàng Tảo cũng không biết.
Bởi vì những thông tin ấy phần lớn là suy đoán chứ không có căn cứ.
Nói ra sẽ trở thành đòn đả kích cực kì lớn vào sĩ khí của toàn đội, làm người ta lo nghĩ, thậm chí có khả năng sụp đổ tinh thần.
Cả Hoàng Tảo và Lam Tảo đều đã ngã trên mặt đất, trong đội bây giờ chỉ có Châm Kim là gắng gượng đứng thẳng được. Dù vậy, cậu cũng càng lúc càng thấy lạnh, giống như rơi vào hầm băng.
Lam Tảo đã ngã xuống, giãy dụa muốn bò dậy nhưng cố thế nào vẫn thất bại. Ánh mắt gã nhìn Bạch Nha đột nhiên khựng lại, thốt lên: “Tôi nhớ ra rồi, nó không ăn thịt dê, không ăn miếng nào! Thịt dê này có độc!”
“Độc trong thịt dê?” Tử Đế nghe thế thì sững sờ.
Trước khi ăn nàng rõ ràng đã làm thí nghiệm, thịt dê không có độc.
“Chẳng lẽ là do lượng? Hay chúng ta ăn nhiều mới trúng độc?” Châm Kim nhíu mày hỏi.
Tử Đế lắc đầu cười khổ: “Vấn đề đó em cũng thử nghiệm rồi. Nhưng cũng có khả năng là có một độc tố nào đó mà em không tra ra được… Bạch Nha, cậu không ăn một miếng thịt dê nào à?”
Bạch Nha gật đầu, lắp bắp: “Vâng… vâng… đại nhân. Tôi không thích ăn thịt dê, mấy ngày nay tôi toàn ăn lương khô.”
Biểu hiện của Bạch Nha cho thấy hiềm nghi về cậu ta càng thấp. Châm Kim lại chuyển mắt về phía Tử Đế.
Nếu như Bạch Nha có mưu đồ làm loạn, trước mắt chính là cơ hội tốt nhất để hắn ra tay.
Ngay cả Châm Kim bây giờ cũng gần như không còn sức phản kháng nữa rồi.
Mà xét theo một góc độ khác, nếu Bạch Nha có mưu đồ thật thì việc cậu ta chọn thời điểm này để hạ độc là quá ngu xuẩn. Khi còn đang phải giãy dụa sinh tồn trong hoang dã, có đồng đội đồng nghĩa với việc xác suất sinh tồn tăng lên. Nguy hiểm khi chạy trốn một mình là quá lớn.
Tử Đế đã ngã xuống từ lâu, trong mắt nàng lóe ra một tia sáng: “Đại nhân Châm Kim, em có thể nhờ ngài lấy dao găm trên người em ra rồi rạch một vết lên tay em không?”
Châm Kim gật đầu, cố gắng bước về phía Tử Đế, rút dao găm trên bắp chân cô ra.
Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng vạch một vết dài mảnh trên cánh tay mịn màng của Tử Đế.
Từ miệng vết thương có thể thấy máu thịt trong người Tử Đế đã chuyển thành màu xám xanh.
Đáng lẽ máu phải chảy xuôi ra ngoài, nhưng không, chỉ có một chút máu rơm rớm, nhiệt độ còn khá thấp, trong màu đỏ còn lẫn một ít vẩn màu xanh khói.
Châm Kim lập tức liên tưởng đến cương thi, cậu cảm thấy có một luồng hơi lạnh tỏa ra từ miệng vết thương, không khỏi lẩm bẩm: “Là hàn độc à?”
Tử Đế nhíu mày.
Hiện tượng trước mắt có vẻ giống hàn độc nhưng chỉ là bề ngoài.
Tử Đế dường như đã mơ hồ nghĩ đến cái gì, nhưng không thể bắt lấy ý tưởng vụt qua trong đầu đó.
“Mình không còn nhiều thời gian nữa.”
Tử Đế rõ ràng cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng cứng và lạnh thêm.
Nhanh thôi, trái tim cô cũng sẽ đông cứng và ngừng đập hoàn toàn.
Tử Đế biết mình nhất định phải quyết định thật nhanh.
“Đại nhân… bình trắng nắp nấm màu đỏ…” Tử Đế lấy tay cứng ngắc chỉ vào bao da nhỏ bên hông.
Châm Kim lập tức mở bao da ra, bên trong đó rất nhiều bình thuốc nhỏ xíu được sắp xếp chỉnh tề.
Có ba bình phù hợp với miêu tả của Tử Đế.
Châm Kim so sánh thật nhanh, phát hiện cả ba bình đều giống nhau.
Cậu cũng biết Tử Đế có một thói quen tốt đẹp đó là cô sẽ cố gắng hết sức để đưa các loại thuốc khác nhau vào các bình, nắp bình, nhãn có quy cách khác nhau để phân biệt.
Mở nắp bình trắng ra, Châm Kim đưa chiếc bình nhỏ bằng ngón út đến bên môi Tử Đế.
Tử Đế cố há miệng ra, Châm Kim đổ nước thuốc màu đỏ trong bình vào miệng cô.
Nhưng chỉ uống một ngụm nhỏ mà Tử Đế đã nhắm mắt, ngất đi.
……….
Cảnh tượng này làm tất cả những người còn giữ được tỉnh táo đều sững sờ.
Trái tim Châm Kim cũng chìm vào đáy vực sâu.
Thầy thuốc duy nhất cũng hôn mê rồi, phải làm sao bây giờ?
“Cởi da dê ra… quay… quay về…” Đúng lúc này, giọng nói khàn khàn yếu ớt của Thương Tu vang lên.
Lão lấy hết sức nói xong câu này rồi lại hôn mê lần nữa.
Hoàng Tảo và Lam Tảo đều tin tưởng Thương Tu tuyệt đối. Hoàng Tảo đã không thể nhúc nhích, nhưng Lam Tảo vẫn còn có thể hành động, lập tức cởi ngay áo da đang mặc trên người ra.
Vài giây sau, Lam Tảo đã cảm giác được rõ ràng.
“Có hiệu quả rồi! Tôi cảm thấy toàn thân lại ấm lên.” Lam Tảo nhỏ giọng hô lên.
Thật kì quái.
Tác dụng lớn nhất của áo da dê là giữ ấm, trước đó khi ở gần núi tuyết, những chiếc áo da dê này khiến bọn họ rất hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, cởi áo da giữ ấm xuống lại có thể khiến thân thể đã bị đông cứng khôi phục lại sức sống.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Châm Kim không có nhiều thời gian để chần chừ.
Mặc dù không hiểu, nhưng cậu lập tức ra lệnh cho Bạch Nha, bản thân cậu cũng tự tay lột áo da dê trên người các thành viên đội thăm dò ra.
Sau khi cởi áo da ra rồi, đại đa số những thành viên đã hôn mê ngã xuống lại có sức đứng dậy.
Nhưng Tử Đế, Thương Tu và một vài người khác vẫn còn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền.
“Khiêng bọn họ lên, chúng ta quay trở về!” Châm Kim kiên quyết ra lệnh.
Những người tỉnh táo đều biết chuyện này rất khẩn cấp, dốc hết sức đỡ các thành viên còn hôn mê lần theo đường cũ để trở về.
Thương Tu, Tử Đế và Hoàng Tảo thì để dê đầu đàn chở.
Bầy dê mà Châm Kim hạ lệnh bắt giữ đã chết gần hết, chỉ còn bốn con dê đầu đàn cấp Đồng, còn đám dê con đều chết cả.
Càng quay về, cả đội càng thấy khỏe hơn, sức lực cũng được phục hồi.
Dẫu cho nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, nhưng thân thể và tay chân bọn họ lại không thấy lạnh cóng nữa, ngược lại còn rất ấm.
Cuối cùng, khi mọi người trở lại bãi săn dê trước đó, rất nhiều người đã hồi phục như ban đầu.
Tử Đế và Thương Tu cũng tỉnh lại.
Tử Đế tháo băng gạc trên cánh tay mình ra để kiểm tra vết cắt trước đó. Cô phát hiện vết thương màu xanh xám lúc trước đã đỏ tươi trở lại, máu cũng chảy ra bình thường, không kinh khủng giống cương thi nữa.
Dường như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra trước đó chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng hai xác chết kia vẫn đang lạnh lùng nhắc nhở bọn họ hết thảy đã thực sự xảy ra.
Đúng vậy.
Đội thăm dò tổn thất hai người.
Hai người này bị hôn mê sâu, trong suốt hành trình trở về không hề tỉnh lại, cuối cùng khi bọn họ quay về điểm xuất phát thì hai người này cũng tắt thở hoàn toàn.
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu vì sao dê rừng ở đây nhiều vậy rồi. Bởi vì chúng nó có kịch độc, ai ăn thịt nó đều phải chết!” Hoàng Tảo hoảng sợ.
“Đây là nguyền rủa, là ma quỷ nguyền rủa!”
“Chúng ta chỉ có thể ở lại đây, chỉ cần cách xa nơi này thì chúng ta lại bị độc phát mà chết!”
Đám người bàn tán xôn xao, tất cả đều kinh hoảng cực kì, sợ hãi nhìn đàn dê rừng đang ung dung gặm cỏ ở phía xa.
Sĩ khí toàn đội bị sụt giảm nghiêm trọng.
“Tất cả câm miệng! Tỉnh táo lại!” Lúc này, Châm Kim đứng ra nhìn quanh rồi quát lên.
Những ngày nay, cậu đã xây dựng được đủ quyền uy trong đội, lúc này cậu vừa quát một tiếng thì tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng, không một ai dám bàn tán gì thêm.
Trong lòng Châm Kim hết sức rõ ràng, chỉ cưỡng chế là không được, còn phải xoa dịu và giải tỏa nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.
Vì vậy cậu lại nói tiếp: “Có ta ở đây, các ngươi sợ cái gì?”
“Mọi chuyện còn chưa đến mức không thể cứu vãn. Đừng quên, chúng ta còn có tiểu thư Tử Đế. Cô ấy không chỉ là một vị ma pháp sư, mà còn là một thầy thuốc bản lĩnh siêu phàm!”
Chuyện Tử Đế vừa uống thuốc rồi tự làm mình hôn mê có vẻ bị Châm Kim bỏ quên.
Nhưng lúc đầu có không ít người đã thấy cảnh này, lúc quay về còn truyền tai nhau nữa.
“Cô ta làm được thật chứ?” Mọi người nghĩ bụng.
Châm Kim tất nhiên hiểu rõ sự do dự trong lòng mọi người, cậu tự tin mỉm cười: “Lúc trước chúng ta không biết nguyên nhân trúng độc, chẩn trị sai là rất bình thường. Trước giờ dùng thuốc đều phải tìm đúng bệnh. Bây giờ biết nguyên nhân rồi thì khác. Chỉ một đàn dê sao có thể vây khốn chúng ta được? Ta còn phải dẫn mọi người rời khỏi hòn đảo này mà! Bây giờ mà từ bỏ ư, quá sớm!”
Vẻ hoảng sợ và bối rối trên mặt mọi người bắt đầu thay đổi.
Châm Kim với mái tóc vàng óng, làn da trắng, sống mũi cao và cặp mắt sáng như sao. Chỉ là bề ngoài đã rất anh tuấn và xuất chúng rồi.
Cậu còn là người thừa kế duy nhất của nhà Bách Châm, là kỵ sĩ Thánh Điện – quân đoàn mạnh nhất của loài người, là một trong số những ứng cử viên cho vị trí chủ thành Bạch Sa.
Mặc dù lúc này cậu chỉ mặc một chiếc giáp lưới rách rưới, trên lưng đeo trường mâu, thanh đao giắt bên hông cũng là tạm bợ, nhưng đủ loại khốn quẫn ngược lại càng nổi bật lên khí khái kiên cường bất khuất của chàng trai.
Cậu giống như ánh bình minh vừa ló rạng nơi chân trời mỗi sớm mai, ánh nắng không chói mắt nhưng lại mang đến hi vọng cho người khác.
Cậu cũng giống như lá cờ tung bay đón gió trên nóc thành giữa trời xanh hạ trắng. Chỉ cần nhìn thấy lá cờ ấy liền không khỏi bị hấp dẫn, vô thức hướng về.
Tử Đế, Thương Tu đều kinh ngạc sững sờ nhìn Châm Kim vào giờ khắc này.
“Đại nhân, có ngài ở đây thì không có gì phải sợ cả! Ngài là kỵ sĩ, là kỵ sĩ Thánh Điện mà! Lần này chính là ngài cứu chúng tôi!” Bạch Nha kích động thốt lên, đánh tan trầm mặc.
“Chủ nhân, hai anh em tôi xin thề dẫu phải chết cũng sẽ đi theo ngài, bất kể lúc nào, bất cứ nơi đâu, cho dù trời đất có sụp xuống!” Lam Tảo cũng biểu đạt lòng trung thành của mình.
Đám người bắt đầu hò reo.
“Đại nhân Châm Kim nói đúng lắm!”
“Đi theo đại nhân, chúng ta chắc chắn sẽ thoát khỏi nơi này!”
“Đúng! Tôi xin giao tính mạng mình cho ngài, đại nhân!”