Vợ Hạn 1 Năm: Ông Xã Tổng Tài Muốn Gia Hạn

Chương 27


"Doãn tỷ, ai đang tìm em vậy? "Lúc này, Triệu Tây Bối vừa vặn hoàn thành công việc, từ trong khu vực công tác đi ra, vừa sửa sang lại chiếc váy nhỏ của mình vừa đi về phía Doãn Bạch Xu.
"Cô là Triệu Tây Bối? ” Đôi mắt sắc bén của Yến Hiểu Mộng chiếu thẳng vào Triệu Tây Bối như thể muốn giết cô ấy bằng ánh mắt vậy.
Lúc này, bởi vì công việc, Triệu Tây Bối đang mặc một chiếc váy nhỏ màu bạc, trang điểm màu nud3 nhạt, trên cổ đeo một chiếc vòng ngọc trai do Doãn Bạch Xu cung cấp, như vậy liền khiến Triệu Tây Bối nhỏ nhắn như lập tức sáng bừng lên.
Dưới ánh đèn, Triệu Tây Bối trông giống như một tinh linh vô tình rơi vào thế giới phàm trần, tuy rằng cô không có ngũ quan tinh xảo, nhưng cô lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng thuần khiết bất lực.
“Cô là? Chúng ta có quen nhau sao? " Triệu Tây Bối nghi hoặc nhìn Yến Hiểu Mộng, cô chưa từng thấy người phụ nữ này trước đây.
"Có thể đi bên kia nói chuyện không?” Yến Hiểu Mộng kìm nén ý muốn tát vào mặt Triệu Tây Bối, kìm nén sự tứchuyện chỉ vào phía sau một chậu cây lớn và hỏi.
Triệu Tây Bối nhìn đồng hồ, mới 4:30 chiều, bất kể người này là ai, nếu cô ta đã tới tìm mình thì vẫn là xem chuyện gì đang xảy ra!
Vì thế Triệu Tây Bối gật đầu, chào Doãn Bạch Xu sau đó mang Yến Hiểu Mộng đến mặt sau của chậu cây.
Doãn Bạch Xu lo lắng nhìn Triệu Tây Bối, sợ Triệu Tây Bốii sẽ bị ức hiếp, người phụ nữ này vừa nói về Triệu Tây Bối như vậy, chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp để nói với Triệu Tây Bối.
“Doãn tỷ, chị đến xem đi, máy pha cà phê hình như có vấn đề gì đó.

"

Không đợi Doãn Bạch Xu nghĩ nhiều liền nghe thấy một người phục vụ gọi mình.
"Được, chị qua ngay.

"Doãn Bạch Xu chỉ có thể đi xử lý vấn đề trước.

Ở nơi công cộng, người phụ nữ đó chắc là sẽ không làm gì đi?
"Xin chào! Cô tìm tôi có chuyện gì không? " Triệu Tây Bối nói một cách lịcngườ, thuận tay rót cho Yến Hiểu Mộng một cốc nước đun sôi.
Nhưng Yến Hiểu Mộng chỉ nhìn cô chằm chằm như vậy, không nói lời nào.
Nhìn vào ánh mắt kỳ lạ của Yến Hiểu Mộng, Triệu Tây Bối luôn cảm thấy Yến Hiểu Mộng sẽ giết mình, nhưng rõ ràng cô không biết người này, có lẽ cô nghĩ quá nhiều tới nỗi sinh ra ảo giác rằng cô gái này muốn giết mình.
Yến Hiểu Mộng nhìn chằm chằm vào Triệu Tây Bối khoảng năm phút sau đó mới thu hồi ánh mắt, cô ta cúi đầu xuống, chiếc cổ như thiên nga của cô ta phát ra ánh sáng mềm mại màu trắng ngọc, khiến Triệu Tây Bối nhìn mà không khỏi sửng sốt.
Người phụ nữ này thật đẹp! Triệu Tây Bối nghĩ thầm, cô ấy trông thật xinh đẹp, khí chất tao nhã và thân hình hoàn hảo như vậy, không biết người đàn ông nào sẽ cưới được cô ấy.


Chỉ là tại sao cô ấy lại đi tìm mình? Chẳng lẽ chỉ là đến em cô?
Trong khi Triệu Tây Bối đang suy nghĩ lung tung, giọng nói mềm mại và quyến rũ của Yến Hiểu Mộng vang lên.
“Khi tôi 5 tuổi, tôi sống ở Quý gia với mẹ, lúc đó anh họ tôi 8 tuổi.

" Yến Hiểu Mộng cúi đầu, cầm ly nước bằng cả hai tay và nhẹ nhàng thuật lại tình cảm của mình với Quý Nam Tư từ khi còn nhỏ.
“Năm mười lăm tuổi, có mấy tên côn đồ muốn bắt nạt tôi, anh họ như một vị thần từ trên trời giáng xuống cứu tôi, lúc đó tôi liền tự nhủ kiếp này nhất định phải làm vợ của anh họ.

"
“Năm 20 tuổi, anh họ tôi đi bộ đội, tôi đếm từng ngày chờ anh ấy trở về, thậm chí tôi còn thuyết phục mẹ cho sang nhà dì và bà để nói về hôn sự của tôi với anh họ."
"Năm nay tôi hai mươi sáu tuổi.

Anh họ tôi cuối cùng cũng xuất ngũ.

Tôi cứ tưởng cuối cùng chúng tôi cũng có thể ở bên nhau, nhưng..."
Triệu Tây Bối vẫn còn trong tình trạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe được Yến Hiểu Mộng nói tới đây còn ngây ngốc hỏi: "Nhưng cái gì? ".