Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 5

Tư Đồ Chư Nhị băng qua nhiều con phố, hỏi rất nhiều người trên đường rằng gần đây có cô nhi viện nào hay không. Đi theo chỉ dẫn, cuối cùng cô cũng đến được địa điểm mà mình muốn, xem như sau này cũng sẽ không phải bị bỏ đói, không cần phải ăn cắp đồ ăn nữa.

Tuy nhiên, đời không như mộng. Khi khai báo bản thân là hiện tại không còn cha mẹ bên cạnh, lang thang đầu đường xó chợ, người trong cô nhi viện lại hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi.

Chư Nhị không hiểu lắm, gãi đầu: “Cháu mười ba ạ.”

Và chính vì cô mười ba tuổi nên họ đành ngậm ngùi lắc đầu. “Cô nhi viện chỉ nhận trẻ từ mười hai tuổi trở xuống.”

Chư Nhị vừa nghe xong như sét đánh ngang tai. Bụng cô đang kêu ọt ẹt bên trong vì đói, bây giờ cả cô nhi viện cũng không giúp đỡ. Tháng ngày sau này phải biết làm sao?

“Nhưng mà cháu…” Chư Nhị lên tiếng xin xỏ thêm chút, ít nhất họ không thể thương tình cho cô một lần này à?

Nhưng đáp lại Chư Nhị chỉ là cái lắc đầu lặng lẽ. Lòng cô như bị một tảng đá nặng đè xuống, vừa thất vọng vừa đau đớn. Cô lủi thủi đi ra khỏi cô nhi viện.

Ngồi trước cánh cổng chính của cô nhi viện, cô úp mặt vào hai chiếc đùi trầy trụa.

Từ trời rơi xuống những giọt nước mưa lạnh giá. Nước mưa thấm lên mái tóc và bộ đồ trắng đã đen ngòm của cô. Hoà cùng với nước mắt trên gương mặt vốn rất xinh xắn.

Cô nhớ mẹ quá, nhớ cha quá. Cô rất nhớ gia đình mình, nhớ vòng tay ấm áp của mẹ vỗ về lưng cô, nhớ giọng nói dịu dàng của cha mỗi khi cô buồn bã.

Mí mắt cô nặng nhọc rũ xuống, Chư Nhị nép mình sát cửa, nằm giữa mảnh đất ướŧ áŧ.

Giọng cô nghẹn ngào: “Mẹ ơi…”



Hạc Lập Duân ngồi trên chiếc ghế xoay trong phòng làm việc. Trên tay là hồ sơ bệnh án của Lưu Giang. Hắn chống cằm, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.

“A Khương, cậu nói xem.” Hắn nhướng mày nhìn thuộc hạ thân cận của mình bên cạnh.

Người đàn ông tên A Khương kia gật đầu: “Bệnh tình Lưu Giang không có tiến triển tốt thưa lão đại. Nghi rằng Lưu Hải cố tình sai người không chữa trị cho ông ấy.”

Hạc Lập Duân nhếch môi cười khẩy. Lưu Hải này cũng quá tuyệt tình rồi. Tiền tài của Lưu Giang không còn tăng nữa, nếu là một con số chắc chắc là một con số cố định. Lão ta có dùng hết rồi cũng thành tay trắng bị người đời ghi nợ. Lại vì thế mà nhẫn tâm muốn gϊếŧ cha mình.

“Lần sau tôi sẽ trực tiếp đến bệnh viện. Để Lưu Giang tỉnh rồi Lưu Hải cũng khó thoát.” Hắn đặt hồ sơ xuống, tựa lưng vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền muốn nghỉ ngơi.

Đột nhiên lại suy nghĩ đến điều gì, hắn cất giọng: “Có bao nhiêu cô nhi viện ở Chỉ Chân?”

A Khương đôi chút khó hiểu, tại sao một người như Hạc Lập Duân hôm nay lại quan tâm đến cô nhi viện?

“Không nhiều. Có tổng cộng ba cô nhi viện trong thành phố.”

Hắn đưa tay lên che môi, ánh mắt giáng vào hư không. Chợt, hắn đứng bật dậy, kéo chiếc áo khoác mình máng trên ghế mặc vào. “Đưa tôi đến từng cô nhi viện một.”

Hắn dứt lời thì nhấc bước đi thẳng, phó mặc A Khương cứng đờ người. Lão đại của bọn họ như vậy là muốn nhận con nuôi rồi hả?!

Chiếc xe hơi màu đen của Hạc Lập Duân thẳng tiến băng qua nhiều cô nhi viện. Cô nhi viện đầu tiên, hắn từ tốn đi vào nhìn những đứa bé không cha không mẹ bên trong rồi lại lẳng lặng đi ra. Cô nhi viện thứ hai, tương tự, hắn rà soát hết mấy nhóc tỳ nằm cô lựu một gốc, cứ ngỡ hắn sẽ nhận nuôi đứa nhóc nào nhưng cũng ngoảnh mặt rời đi.

Cô bé mặt mày lem luốc trong kí ức của hắn đêm qua có vẻ khá lớn. Cô nhi viện cũng chưa từng thả cho trẻ em ra ngoài, Hạc Lập Duân ngấm ngầm đoán được cô không phải trẻ trong cô nhi.

A Khương hơi lo lắng, anh quay mặt xuống hàng ghế sau nhìn Hạc Lập Duân: “Lão đại, chỉ còn một cô nhi viện cuối cùng, vẫn đi ạ?”

Đôi mắt sắc lạnh của hắn hướng ra ngoài cửa sổ, giọng hắn trầm trầm: “Tại sao không đi? Tiếp tục.”

Mặc dù rất có khả năng cô bé đêm qua nói dối hắn nhưng đã phóng lao thì phải theo lao. Cô nhi viện chưa đến hết cớ gì nên dừng lại?

Thế là chiếc xe hơi lại phóng đi dưới màn mưa dày trục, nặng hạt. Cô nhi viện cuối cùng nằm ở con đường gần với Mị Đan Tình, nơi mà cô và hắn gặp nhau đêm hôm ấy, chắc có lẽ phần trăm tìm được cô sẽ dễ dàng hơn.

Bánh xe chạy bon bon cuối cùng cũng dừng tại một cô nhi viện cũ kĩ. A Khương không quan sát nhiều, anh che dù đi đến đưa cho hắn, mở cửa xe cho hắn ung dung bước vào.

Nhưng Hạc Lập Duân không đi thẳng, ánh mắt hắn dừng lại ở một thân thể gầy gò nằm cạnh cổng lớn cô nhi viện. Hắn chầm chậm tiến tới, bỏ cây dù qua một bên, hắn bế thốc cơ thể đã ướt nhẹp như cái xác trôi ấy.

Gương mặt đẫm nước của Chư Nhị dựa vào bờ ngực lớn rắn chắc của hắn. Mái tóc dài của cô dính lấy tay hắn.

Giống như Hạc Lập Duân đoán, cô bé này là cô chứ không thể là ai khác.

Rõ ràng trời mưa to, cô bị nước mưa làm cho nhiễm lạnh nhưng nằm giữa vòng tay hắn, một thứ cảm giác ấm ấm dễ chịu truyền vào người cô, xuất hiện đến tận giấc mơ của cô.

Trong cơn mê, Chư Nhị nhìn thấy mẹ mình đứng giữa làn khói trắng xoá, bà đang dang tay về phía cô. Chư Nhị nhớ mẹ, oà khóc nức nở chạy đến ôm chầm lấy bà, kêu thảm thương: “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm! Xin mẹ đừng bỏ con mà!”

Mộ Lam vuốt ve bờ vai Tư Đồ Chư Nhị, bà cười hiền hậu, tiếng nói ngọt ngào: “Con gái ngốc, chúng ta sẽ không bao giờ rời bỏ con.”

Bên ngoài, Hạc Lập Duân bế cô ngồi lên xe, trực tiếp bảo người chở thẳng đến biệt thự của hắn. Cô nằm trong vòng tay của hắn, nước mắt còn hơi lăn, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.

Hắn đưa tay quẹt đi giọt nước mặn trên mặt cô. Đồng tử nhìn cô khó đoán được là có suy nghĩ gì.

Lúc Chư Nhị lờ mờ tỉnh dậy, đầu cô ê buốt, toàn thân nóng rực khó chịu, quang cảnh xung quanh thì xoay vòng tròn vô cùng chóng mặt.

Cô vung tay vung chân, muốn nói nhưng cổ họng khô rát không thành tiếng. Cảm nhận được có một đôi bàn tay bắt lấy tay mình, gương mặt vừa quen vừa lạ nhạt nhoà trong tầm nhìn của cô.

Hạc Lập Duân ôm cô nằm lên đùi hắn, mặt cô dựa vào người hắn, hắn lại áp má mình kề trán cô. “Nóng quá.” Hắn chau mày.

Tư Đồ Chư Nhị bấu víu lấy vạt áo của Hạc Lập Duân, khó khăn nói: “N… Nước…”

Hạc Lập Duân để cô xuống giường, tiếng bước chân giòn giã của hắn rời phòng, chưa đầy hai phút đã quay trở lại, trên tay cầm theo một ly nước ấm.

Một tay đỡ đầu cô, tay còn lại mớm nước đến miệng cô. Chư Nhị uống cạn sạch cốc nước như thể rất lâu rồi cô chưa từng đụng đến một giọt nước nào.

Hình ảnh của người đàn ông ấy cũng rõ hơn, môi cô lấp bấp: “…Chú?”

Hắn đưa tay vuốt tóc cho cô, nhẹ nhàng: “Ta đây.”

Hắn ngồi rất gần Chư Nhị, mùi hương nam tính của hắn truyền đến mũi, cô nửa tỉnh nửa mê hỏi: “Chú… chú cứu cháu à?”

Hắn gật đầu, trả lời ngắn gọn: “Ừ.”

Tư Đồ Chư Nhị lấy làm cảm kích. Giữa cái thời đại vô tình như thế vẫn có người rung cảm trước con ma đói sắp chết như cô.

“Vì hôm đó cháu cứu chú ạ?” Giọng cô nhỏ đi, âm thanh ồm ồm.

Hạc Lập Duân vẫn ngồi bên cạnh xoa mặt cho cô: “Ừm.”

Cô bất giác mỉm cười. Còn có suy nghĩ rằng người đàn ông này thật tốt.

Mắt cô nhắm lại, những chuyện sau đó cô không còn biết gì nữa.

Khi Chư Nhị tỉnh giấc lần hai, xung quanh không có người, chỉ có khung cảnh tối tối của buổi chiều sáu giờ và chiếc cửa sổ không che rèm để ánh sáng nhàn nhạt tỏa vào phòng.

“Mình đang ở đâu đây?”

Cô nhíu mày, xoa xoa mái tóc rối, nhìn lại đã thấy trên người mình là một bộ đồ ngủ khác, không còn cảm giác dơ dấy như thường ngày.

Quang cảnh xa lạ và chiếc đệm mềm mại khiến thần óc cô lập tức muốn tránh né. Chư Nhị bước chân xuống giường, đẩy chậm cửa bước ra ngoài. Cả hành lanh vắng người cũng lạ hoắc, gần đó còn có một chiếc cầu thang, mà bên dưới lầu hình như có ánh sáng.

Sau đó cô nghe được có tiếng người nói chuyện.

“Thả người ra, ông ta sống không an yên, lo cái gì?”

“…”

“Đúng, lão dám tìm tới? Đánh cho gãy giò đi hoặc tuỳ ý cậu bắn chết.”

Chư Nhị nhức đầu, bám víu theo lang can cầu thang đi xuống từng bậc một. Cho đến khi thấy giữa gian phòng khách, người đàn ông với dáng người cao lớn đứng thẳng, ánh mắt nhìn ra ngoài sân cô mới dừng bước.

“Chú Hạc Lập Duân… ơi?”

Đó là lần đầu tiên cô mở miệng gọi tên hắn trong một giây vô thức.